Khai Phong phủ.
"Tuy hắn tự xưng họ Triệu nhưng chưa chắc đã là huyết mạch của hoàng thất, lời nói từ một phía, không có bằng chứng gì, tại sao Hưng Võ huyện lệnh lại tin hắn như vậy chứ?." Bao đại nhân hướng tên bộ đầu Hưng Võ Huyện hỏi.
"Bao đại nhân, bởi gì lời nói của hắn rất cao ngạo, rất giống lời nói của người ở trong cung cho nên..... huyện lệnh đại nhân mới tin hắn."Tên bộ đầu lắm lét nhìn nhìn lên Bao đại nhân nói.
"Bây giờ bọn họ đang ở đâu?."Bao Đại nhân hỏi bộ đầu.
"Hồi bẩm Bao đại nhân, hiện giờ bọn họ đang ở quan đạo trên đường đến khai Phong phủ."Tên bộ đầu cung kính trả lời.
"Ừ..."Bao đại nhân nhìn tên bộ đầu ừ một tiếng sau đó gọi Triển Chiêu:"Triển hộ vệ.
"Có Triển Chiêu."
"Dù người họ Triệu đó có thân phận như thế nào, và Tàu đại nhân có thất trách hay không cũng không nên áp giải người, còn việc đúng hay sai do triều đình định đoạt.
"Đại nhân nói có lý"Triển Chiêu tán đồng ý nghĩ với bao đại nhân.
Nghe Triển Chiêu nói xong Bao đại gật gật đầu nói tiếp:"Triển hộ vệ phiền hộ vệ đi đến đó một chuyến, thứ nhất là cứu Tàu đại nhân, thứ hai là đưa tên họ Triệu về khai phong phủ lập tức, bổn phủ phải thẩm vấn hắn.
"Dạ"Triển Chiêu ôm quyền liền dẫn vài người đi bắt đám người Lạc An.
Ở một trạm trà nhỏ có rất nhiều khách thập phương, nhưng bắt mắt nhất lại là một bàn có bốn nam tử, trong đó có ba người nhìn qua như thư sinh, một người còn lại tay cầm huyết kiếm xem ra là người có võ.
Họ ngồi uống trà cùng một chỗ nhưng tuyệt nhiên chẳng nói với nhau câu nào, còn một điều đặc biệt nữa đó chính là,trong bốn nam nhân này có một người nhìn qua lớn tuổi nhất nhưng lại là người rụt rè và sợ hãi ba người còn lại nhất.
Bốn người một bàn trở thành tâm điểm được mọi người chú ý cho đến lúc có năm quan sai đi vào, mới ngưng bàn luận.
"Triển đại nhân"Tàu huyện lệnh vừa trong thấy Triển Chiêu liền đứng vui mừng đứng dậy cúi chào.
"Tàu huyện lệnh."Triển Chiêu nhìn người trước mặt nghĩ nghĩ, nghi hoặc hỏi.
"Phải, chính là hạ quan"Tàu Huyện lệnh cung kính trả lời.
Sau khi chào hỏi với Tàu huyện lệnh xong, Triển Chiêu xoay qua hỏi ba người Lạc An:"Cho hỏi ở đây ai họ Triệu?.
Nghe hỏi Lạc An chỉnh chỉnh lại cái nón vành có mạn che trả lời:"Ta là Triệu Ngọc Bằng! Triển hộ vệ tìm ta sao?.
Triển Chiêu nghe tiếng liền liếc mắt nhìn Lạc An, thấy nàng mang nón vành mạn che liền nhíu nhíu mày, nói:"Ngươi tự nhận mình là người Hoàng thất, áp giải mệnh quan triều đình. Triển mỗ nhận lệnh Bao đại nhân đến đây, buộc ngươi thả Tàu huyện lệnh đồng thời Triển mỗ mời ngươi về khai phong phủ để Bao đại nhân thẩm vấn.
"Triển Hộ vệ ăn nói hàm hồ.....
"Ngươi nói cái gì?"Triển Chiêu nghe Lạc An nói kinh ngạc hỏi lại.
"Triển hộ vệ hãy nghe cho rõ, thứ nhất ngươi làm sao biết Triệu Ngọc Bằng ta giả mạo hoàng thất? Thứ hai ta đã áp giải mệnh quan của triều đình khi nào? Thứ ba dựa vào chức quan tứ phẩm nhỏ bé của ngươi mà dám ra lệnh cho ta sao? Thậm chí phủ Doãn khai phong dựa vào điều gì để thẩm vấn ta?"Lạc An lúc trước còn có một chút cảm tình với triển chiêu nhưng bây giờ, một chút cũng chẳng còn, cái gì mà nam hiệp Triển Chiêu võ công cái thế, cái gì mà nam Hiệp Triển Chiêu ôn nhu hiểu lòng người, theo nàng thấy chỉ là một tên tính tình nóng nảy, ngạo mạng hơn người, nói chuyện chưa tới ba câu đã mang quan quyền ra để làm uy, loại người như vậy có khác gì tên Tàu huyện lệnh này, chẳng lẽ lịch sử viết sai rồi sao? Nhưng người trước kia nàng gặp không giống như Triển Chiêu bây giờ chẳng lẽ.....
Lạc An vuốt cằm nhìn nhìn triển chiêu.
"Không được mạo phạm? Vậy ngươi mau khai rõ thân phận."Triển Chiêu nhìn xuyên qua mạn che , nhìn thẳng vào đôi con ngươi của Lạc An, người này cho hắn cảm giác rất quen nhưng nhất thời chưa nhớ ra được.
"Thân phận của Ngọc Bằng khi gặp Bao chuẩn ắt sẽ tự nói."Lạc An bị nhìn đến lông mạo dựng đứng, sợ là bị phát hiện nên vội vàng đứng lên xoay lưng lại với triển chiêu.
"To gan, ngươi dám gọi thẳng danh tánh của đại nhân hay sao?". Một tên bộ đầu chỉ tay về phía bóng lưng Lạc An quát.
"Với thân phận của ta, gọi Bao Chuẩn thì có vấn đề gì?.
"Hừ, ngươi không những ngông cuồng mà còn xắc xược nữa, nếu hôm nay ngươi không ăn nói cho đàng hoàng thì đừng trách bảo kiếm của Triển Mỗ vô tình."Triển Chiêu chỉ kiếm hướng Lạc An nói.
"Câm miệng"Tiểu Ly bước ra chắn trước mặt Lạc An quát, sau đó lại nói:"Mặc dù ngươi là Triển Chiêu, cũng không được phép vô lễ với công tử.
"Còn ngươi lại là ai?"Triển Chiêu hỏi.
"Ngươi muốn biết ta là ai hãy hỏi kiếm của ta trước!"Nói xong Tiểu Ly rút kiếm đánh hướng Triển Chiêu.
Tiểu Ly cùng Triển Chiêu quyền đánh cước đấu ngang tài ngang sức, Tiểu Ly muốn thắng Triển Chiêu chỉ là một cái lật tay, chỉ là, nàng không được phép dùng hết toàn lực, đơn giản chỉ vì hiện giờ không phải lúc để phô diễn tài năng, chỉ cần giữ đúng mức ngang nhau với Triển Chiêu là được.
"Dừng tay"Triển Chiêu cảm thấy Tiểu Ly võ công khinh công hơn người, nếu đánh một trận cho sảng khoái e là phải đánh đến mấy ngày mấy đêm mất, vậy thì việc Bao đại nhân giao cho há phải trễ nải.
"Triển hộ vệ không phải chịu thua chứ"Tiểu Ly thu lại kiếm khinh khỉnh hỏi.
"Triển mỗ chỉ muốn hỏi..... trước đây Triển mỗ từng giao đấu với một người.... thật ra ngươi là ai?"Triển Chiêu nói chuyện lắp lững, chưa hết câu này đã nói sang câu khác, sau cùng vẫn là hỏi thân phận của Tiểu Ly.
"Nghe nói ngươi từng giao đấu với Bạch Ngọc Đường ngang tài ngang sức bất phân thắng bại?". Tiểu Ly lĩm mi nói
"Hả, nói vậy ngươi là huynh đệ đồng môn của Bạch Ngọc Đường à?. Triển Chiêu kinh ngạc hỏi.
"Phải, nhưng...ta không phải sư huynh của hắn.
"Vậy?...xin hỏi các hạ là gì của Bạch huynh?
"Ta?....ha ha....ta là sư thúc tổ của nó."Tiểu Ly đắc ý cười to.
"Thảo nào là vậy."Triển Chiêu cảm thán.
"Nếu hai chúng ta còn đánh tiếp, có thể sẽ kéo dài mấy ngày mấy đêm, cho nên theo ta nghĩ vẫn nên dừng tay là tốt nhất, đỡ phải trễ nải chuyện của đôi bên."Tiểu Ly nói.
"Triển mỗ có điều không hiểu...
"Chuyện gì không hiểu.
"Với võ công của ngươi như vậy sao lại chịu quỳ luỵ vào loại người này?.
"Buồn cười, hay cho câu quỳ luỵ vào loại người này, vì sao ngươi biết ta chịu quỳ luỵ sai người? Nếu ngươi biết thân phận thật của công tử bọn ta ngươi sẽ đổi lại lời nói đó! Vậy với thân thủ bất phàm của Triển đại nhân vì sao lại chịu quỳ luỵ sai khiến của Bao đại nhân? Chỉ làm một hộ vệ nhỏ bé? Nếu trước khi chưa hiểu rõ về người khác đừng nên đánh giá vẻ bề ngoài"Tiểu Ly hỏi lại khiến Triển Chiêu nghẹn họng, sau đó lại nói:"Sao hả? Chẳng lẽ ngươi muốn phân thắng bại mới cam lòng hay sao?
"Tiểu Ly."Lạc An phía sau gọi Tiểu Ly lại.
"Công Tử"Tiểu Ly nghiêng người liếc nhìn Lạc An trả lời.
"Không nên quá háo thắng"Lạc An điềm tĩnh nói.
"Dạ công tử....
"Từng nghe Triển Chiêu võ học siêu phàm, hôm nay Triệu Ngọc Bằng mới được trong thấy quả là vinh hạnh, nhưng cổ nhân có câu"Lấy võ đánh người không bằng lấy đức phục người" Ta tin Triển Hộ vệ cũng Từng nghe Bao đại nhân nói có phải hay không?"Lạc An bước tới trước mặt Triển Chiêu nói.
"Ngươi còn trẻ tuổi lấy tài đức gì? Lấy đức độ gì để lấy đức phục người?"Triển Chiêu hỏi lại Lạc An.
"Ta không cần phải giải thích! Sau này Triển hộ sẽ hiểu thôi."Lạc An từ tốn trả lời. Sau lại nói tiếp:"Hưng Võ huyện thuộc quyền quản lý khai phong, nhưng Hưng Võ huyện lệnh lại là một vị quan không tốt, không những không chăm lo con dân, giải oan dân tình, mà còn dung túng con trai mình làm điều xằng bậy, phi ngựa chốn đông người coi thường mạng người như cỏ rác, ức hϊếp dân nữ yếu đuối, chẳng lẽ chỉ với những tội trạng này ta chưa đủ giải hắn tới khai phong phủ hay sao?", Lạc An tức giận chỉ cây quạt thẳng mặt Triển Chiêu quát.
"Nói thì nói như vậy, dù sao hắn vẫn là mệnh quan triều đình không thánh chỉ không lệnh bắt người, ngươi tùy tiện áp giải mệnh quan triều đình như vậy là ngươi sai"Triển Chiêu kiên nhẫn nói cho Lạc An hiểu.
"Sai rồi, ta không áp giải hắn, ta chỉ là mời hắn tới khai phong phủ với ta mà thôi, Triển hộ vệ mời coi, một ta không trói, hai không còng tay còng chân vậy xin hỏi Triển hộ vệ, nói ta áp giải hắn lời nói ấy từ đâu mà có? Với lại ngươi muốn biết thân phận thật của ta chứ gì? Chỉ cần gặp Bao đại nhân sẽ rõ mà thôi"Lạc An hai tay chắp sau lưng bước đi, trước khi đi Lạc An nói với triển chiêu:"Phiền Triển hộ vệ dẫn đường, bản công tử không biết đường đi.
Thấy Lạc An hành sự quang minh lỗi lạc như vậy khiến triển chiêu suy nghĩ, nghĩ thì nghĩ nhưng vẫn bước đi dẫn đường.
Cả đám đi sắp đến Khai phong phủ, đột nhiên Lạc An té xỉu trước khi ngất đi nàng đưa cho Đông Phương Sách một cái lệnh bài liền rơi vào hôn mê.
Triển chiêu đứng cạnh bên thấy một tràn chuyện xảy ra không kịp trở tay chỉ có thể trơ mắt ra đứng nhìn sau đó lại đưa Tiểu Ly cùng Đông Phương Sách đến khai phong phủ.