Xuyên Không Kỳ Án

Chương 4: Kẻ Ngốc Não Thép

Không biết ngủ được bao lâu rồi, nhưng dựa vào đồng hồ sinh học của Lạc An, người đến từ hiện đại, mà phán đoán, thì thời gian tuyệt đối chưa vượt quá một giờ đồng hồ, Lạc An đã bị đánh thức bởi những âm thanh lạ, người Học võ vốn tai rất thính huống hồ gì Lạc An một thân nội lực.

Những tiếng bước chân hỗn loạn và gấp gáp từ ngoài cửa miếu Quan Công vang đến, ngay sau đó, mấy bóng người xông vào trong, đi kèm là tiếng thở hổn hển.

Tập trung tinh thần, cố gắng thở nhẹ, lắng nghe một hồi vẫn không thấy động tĩnh gì. Lúc này từ chỗ núp thò đầu ra thám thính, hệt như con chuột ăn vụng dầu lén lút quan sát bốn phía.

May mà trước giờ chưa từng cắm đầu cắm cổ học hành gì, thế nên đôi mắt của Lạc An tuy không lớn nhưng ngay cả một dấu hiệu cận thị cũng chẳng có. Cho dù ở cổ đại không có ánh đèn điện chiếu sáng, Lạc An vẫn có thể nhờ vào ánh trăng mà nhìn rõ mồn một tình huống hiện nay.

Nhưng việc có nhìn rõ hay không không quan trọng, quan trọng là vừa nhìn thấy mấy người tiến vào, da đầu Lạc An liền ngứa râm ran.

Cuồn tròn người lại trốn thu lu phía dưới bệ tượng Quan lão gia là bóng của ba người, một lớn hai nhỏ. Ở giữa là một phụ nữ mặc áo hoa, đầu tóc xổ tung, sắc mặt hoảng sợ, tay ôm chặt lấy hai đứa bé ở hai bên. Hai đứa trẻ này, một nam, một nữ, chưa quá bảy, tám tuổi, cả người đều run rẩy không ngừng.

Bạn đọc có thể hỏi: Đây chẳng phải là buổi tối sao? Trời tối đen như mực, sao Lạc An có thể nhìn rõ đến thế, lẽ nào nàng có mang đèn pha theo?

Kỳ thực nguyên nhân chính là: Ba người này trốn ngay cạnh cái "giường" của Lạc An, ngăn cách bởi một đám rơm rạ vương vãi và mấy thanh xà nhà mục nát rơi xuống nằm ngổn ngang. Nhưng do ba người quá sợ hãi, lại thêm trời rất tối, thế nên họ mới chưa phát hiện ra chỉ chưa đến một mét còn có một người, mà Lạc An thì lại thấy ba người rõ mồn một.

Thấy rõ người tới, trong lòng Lạc An thầm kêu khổ.

Nếu xông vào là mấy kẻ cao to vạm vỡ, hoặc là mấy người trong võ lâm, khai chiến ngay tại đây, thì cho dù là cảnh chém gϊếŧ máu me đến sầm trời tối đất, gió mưa đổi sắc, Lạc An cũng không thấy sợ hãi. Bởi vì nàng một thân võ công. Nhưng hiện tại, người chạy vào lại là ba mẹ con, như vậy thật quá không ổn. Dựa vào nội dung cũ rích của mấy bộ phim truyền hình lúc tám giờ mà phán đoán, cô nhi quả phụ bị truy sát chỉ có mấy khả năng sau:

Thứ nhất: Gia đình tranh chấp bất hòa, tài sản chia không đều, thế nên bị người trong nhà truy sát. Kẻ truy sát có thể là "phòng nhì" của chồng hoặc em chồng... Nếu là tình huống như thế, phần lớn những kẻ truy sát võ công không cao, chỉ cần không phát ra tiếng động thì bản thân họ sẽ an toàn.

Thứ hai: Kẻ thù truy sát, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Nếu gặp phải tình huống đó thì rất không tốt. Phàm là kẻ thù truy sát, tất sẽ thuê sát thủ chuyên nghiệp, bọn chúng thà gϊếŧ lầm cả trăm chứ quyết không bỏ sót một người, bản lĩnh của mình như thế sợ rằng đối phó cũng hơi chật vật.

Thứ ba: Trên đường đi gặp phải thổ phỉ, cướp tiền cướp sắc. Nàng hy vọng là tình huống này.

Lạc An suy đi tính lại, dù thế nào thì khả năng bị sát hại cũng vượt quá sáu mươi phần trăm rồi. Lúc này phải quyết đoán, Lạc An quyết định: giúp đỡ ba người họ.

Nghĩ đến đây, Lạc An lập tức nín thở, chống hai tay xuống đất, từ từ lùi về phía sau dự định sẽ núp phía sau tượng quan lão gia quan sát tình hình. Nhưng mới lùi được hai bước, ngoài cửa đã có một người chạy vào, làm rối loạn tiết tấu lùi đi của Lạc An làm đầu nàng đập cái bóp vào chân tượng.

"Mau ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí!", người ngoài cửa quát lớn.

Nghe được giọng điệu cùng ý tứ này, Lạc An nghĩ thầm- xem ra trường hợp thứ hai và thứ ba có khả năng cao hơn rồi. Tiếng người này như chuông đổ, tất nhiên công lực thâm hậu. Mặc dù ngược sáng không cách nào nhìn rõ dung mạo, nhưng vóc dáng rất vạm vỡ, có thể sánh với các vận động viên thể hình, dựa vào cơ bắp mà phán đoán, thân thủ ắt phải rất nhanh nhẹn. Điều quan trọng nhất là, trong tay hắn ta có một thanh đao sáng loáng, quả thực rất sắc bén!

"Mẹ..."

"Hinh Nhi, đừng nói nữa..."

Lạc An vừa nghe thấy tiếng thút thít phát ra bên cạnh mình, trong lòng thầm kêu to: Không tốt rồi!

Nữ nhân này não phẳng à? Con cô nói thì cô bịt miệng nó lại là được rồi, còn nhiều chuyện nói thêm một câu nữa làm gì? Chẳng phải là khua chiêng gõ trống tiết lộ chỗ trốn của mình sao?

Quả nhiên, không đợi cho người phụ nữ kia dứt lời, một thanh đao sáng loáng, lạnh lẽo đã vung đến trước mặt ba người họ.

"Ra đây mau!", nam nhân vung đao nói.

Người phụ nữ hai tay ôm chặt các con, run rẩy sợ hãi từ chỗ nấp đi ra.

Không có ai che tầm nhìn, rốt cuộc Lạc An cũng nhìn rõ tướng mạo của tên sát thủ.

Mặt vuông chữ điền, da ngăm đen, râu quai nón, lông mày xếch ngược, ánh mắt sáng ngời, mặc áo dài bằng vải thô, mang theo chút phong trần bụi bặm.

Ưʍ... Nhìn hình tượng vị lão huynh này không giống bọn chuyên làm điều ác vi phạm pháp luật.

Xem ra mười phần thì đến tám, chín là truy sát kẻ thù rồi.

"Ngươi muốn gì?", người phụ nữ hỏi, giọng run rẩy.

Lạc An ở bên muốn thổ huyết: Lạy hồn, chuyện đã rõ như thế có cần phí nước bọt để hỏi không?

"Ra chịu chết đi!", đại hán kia chống thẳng thanh đao quát.

Người phụ nữ nọ không kìm được lùi về phía sau một bước, hỏi: "Tráng sĩ, chúng ta và ngươi không thù không oán, vì sao lại muốn gϊếŧ chúng ta?"

Không phải là trả thù ư? Lạc An thầm nghĩ.

Đại hán nhíu mày lại, hai mắt trừng trừng phẫn nộ: "Vì sao ư? Chuyện đã đến nước này, ngươi còn không biết tội? Ngươi mạo nhận thân thích với phò mã, vu cáo hãm hại ngài, lẽ nào chừng đó tội còn chưa đủ sao?"

Hả? Hả? Hả? Lời thoại này sao nghe quen vậy?

Người phụ nữ nghe xong khẽ thở dài, căm giận nói: "Thì ra là Trần Thế Mỹ sai ngươi tới gϊếŧ chúng ta."

Nghe tới câu này, Lạc An thiếu chút nữa là bổ nhào xuống đất. Trần... Trần Trần Trần Thế Mỹ?! Trời ơi, nói như vậy là...

Lạc An vội vàng nhích về phía trước.

Lẽ nào người phụ nữ này chính là Phan Kim Liên? Không đúng, hình như Phan Kim Liên mang nghĩa xấu, nên gọi là cái gì Liên nhỉ... Đúng rồi, là Tần Hương Liên.

"Câm mồm! Tên của phò mã là để cho ngươi gọi sao?", đại hán lại quát lớn.

"Mẹ ta gọi tên của cha ta, vì sao lại không được?", bé trai chạy lên phía trước đánh vào chân đại hán.

"Vì cái gì mà ngươi muốn gϊếŧ chúng ta? Cha ta đã không cần chúng ta rồi, vì sao lại còn muốn gϊếŧ chúng ta?", bé gái cũng tiến lên khóc lóc nói.

Đại hán nhìn hai đứa trẻ chưa đứng đến thắt lưng mình đang không ngừng đấm đá gào khóc, bất luận thế nào thanh đao cũng không hạ xuống được. Tần Hương Liên thì khóc không thành tiếng, chỉ kéo các con lại, muốn ôm chúng vào lòng, nhưng một chút khí lực cũng không có, mấy người họ lôi lôi kéo kéo thành một đoàn, tình cảnh rất hỗn loạn.

Một lúc sau, tiếng khóc của ba mẹ con nhỏ dần, hai đứa trẻ mới buông áo đại hán ra.

Đại hán đánh giá ba người họ một lúc lâu mới mở miệng nói: "Ngươi nói Trần Thế Mỹ là phu quân của ngươi, có bằng chứng gì không?"

Tần Hương Liên nước mắt giàn giụa, nức nở nói: "Nơi đây thôn hoang, đồng vắng, ngươi bảo ta đi đâu để tìm bằng chứng cho ngươi bây giờ?"

Đại hán vừa nghe liền nổi trận lôi đình, cao giọng quát: "Không có bằng chứng, chính là lũ ăn bám đáng khinh. Các ngươi hôm nay đều phải chết tại đây!"

Dứt lời, hàn quang của thanh đao lóe lên bốn phía, đại hán giơ đao lên chém xuống, sắp vung tới người Tần Hương Liên. Tần Hương Liên kinh hoàng, lùi ra sau một bước theo bản năng, nhưng vẫn cứ đứng như trời trồng, chẳng mảy may phản ứng lại.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên một bóng người vụt ra, tựa như hồng nhạn cướp bóng, giữ lấy cánh tay vung đao của đại hán, cao giọng hét lớn: "Đợi đã!"

Đại hán không khỏi kinh ngạc, định thần nhìn kĩ thì thấy người này một thân y phục màu tím, dáng người nho nhã, mi thanh mục tú, trong đêm tối đôi mắt sáng như sao trời, người này nhìn qua còn trẻ, nhưng dựa vào khinh công của người này, rất có thể là cao thủ, cũng không dám lỗ mãng.

Tần Hương Liên bên cạnh lại càng ngạc nhiên hơn, vừa mới chớp mắt một cái, sao đột nhiên lại xuất hiện một vị công tử thế này.

Người lớn đã thế, trẻ nhỏ lại càng cảm thấy thần kỳ, coi vị ca ca vô cùng khôi ngô từ trên trời giáng xuống này là thần tiên được phái đến cứu mạng chúng.

Nhưng Lạc An, người vừa rút đao tương trợ này lại đang hối hận khôn nguôi.

Mợ nhà nó, mọi người nói xem, ta rỗi việc quá hay sao, sao lại đi học cái khinh công dở người này làm gì chứ? Đại não còn chưa theo kịp tốc độ của tiểu não thì cả người đã xông ra, mà chết tiệt nhất chính là cái công phu khinh công tuyệt đỉnh giang hồ "lăng ba di bộ " này, chân vừa phát lực là đã phi nhanh như tên bắn, ngay cả thời gian để suy xét cũng không có.

"Tiểu huynh đệ là...", đại hán hỏi. Lúc này hắn đã xem vị nam tử đột nhiên xuất hiện là một cao thủ giang hồ, ngữ khí cũng không dám quá lỗ mãng.

Lạc An thấy kẻ này đã hạ được đao xuống, cũng điều chỉnh lại giọng mình, nói: "Vị tráng sĩ này, hà tất phải vội vàng như thế, hãy nghe mẹ con họ phân trần rồi hạ thủ cũng chưa muộn."

Tần Hương Liên vừa nghe liền biết đây là người đến cứu mạng mẹ con mình, "phịch" một tiếng liền quỳ sụp xuống, khóc lớn nói: "Ân nhân, xin hãy cứu chúng ta!"

Hai đứa trẻ cũng hiểu chuyện, liền khóc vang trời: "Thần tiên ca ca, xin hãy cứu chúng ta, người xấu này muốn gϊếŧ chúng ta... hu hu..."

Lạc An vừa nghe, mây đen đầy đầu.

Mình thành anh hùng cứu người từ khi nào vậy, nghĩa vụ vinh quang này phải là việc của phủ Khai Phong chứ, sao lại đổ lên đầu mình? Còn cái từ "Thần tiên ca ca" ... " Thôi được rồi lo chuyện chính trước đã.

"Mọi người đừng khóc nữa, còn không mau đem đầu đuôi sự việc nói cho rõ ràng." Cảm thấy dường như đại hán có phần kiên dè mình, Lạc An cũng thuận thế xuôi dòng, chắp hai tay sau lưng, tạo thành dáng vẻ cao nhân thế ngoại. Trong lòng thầm nghĩ: May mà mình hầu hạ hai vị sư phụ quái đản kia một năm, chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy rồi, giả bộ cao nhân ắt cũng có vài phần phong thái.

Tần Hương Liên nghe được lời Lạc An mới ngừng khóc, đem cảnh ngộ của mình nói hết ra.

Đại hán vừa nghe vừa kinh ngạc, còn Lạc An vừa nghe vừa than thầm: Phim truyền hình vậy mà cũng có căn cứ lịch sử.

Câu chuyện của Tần Hương Liên cùng với bản phim truyện hiện đại nói chung chẳng khác nhau là mấy, chỉ có vài tình tiết trong đó là không giống mà thôi. Đại khái là Trần Thế Mỹ vào kinh ứng thí, đỗ trạng nguyên, rồi được chọn làm phò mã. Trong khi đó ở quê nhà bị mất mùa, cha mẹ chồng qua đời vì nạn đói, Tần Hương Liên mới dắt theo hai con, cõng trên lưng bài vị của cha mẹ chồng, ngàn dặm tìm chồng. Nhưng chẳng ngờ đến được Khai Phong, Trần Thế Mỹ lại không nhận người vợ đã kết tóc se duyên với mình mà đuổi Tần Hương Liên đi. Tần Hương Liên tố cáo lên phủ nha Khai Phong, phủ doãn phủ Khai Phong xét thấy địa vị tôn quý của phò mã, muốn hòa giải hai bên nên đã an bài Tần Hương Liên và Trần Thế Mỹ gặp riêng nhau. Trần Thế Mỹ nói dối không chớp mắt, lừa gạt Tần Hương Liên rằng: Trước hãy tránh đi nơi khác, đợi những lời ong tiếng ve qua đi sẽ bẩm rõ với công chúa, đón ba mẹ con về phủ. Nhưng không ngờ cái mà họ chờ được lại là sát thủ do Trần Thế Mỹ phái đến.

Sau khi nói rõ nguồn cơn sự việc, nước mắt Tần Hương Liên đã thấm đẫm vạt áo.

Lạc An không nỡ nhìn nữ nhân khóc nên đã đưa cho nàng cái khăn Tay.

"Tần Hương Liên, những điều ngươi nói, có bằng chứng gì không?", đại hán nửa tin nửa ngờ hỏi. Nhưng nhìn nét mặt thì chắc cũng đã tin đến bảy, tám phần.

"Đúng, có bằng chứng gì không?", Lạc An cũng vội hỏi. Cái câu chuyện có tuổi thọ già đến răng chắc cũng rụng hết rồi này đương nhiên là bản thân tin tưởng chẳng chút nghi ngờ gì rồi, chỉ sợ vị đại hán kia không tin, lại cầm đao chém lung tung, há chẳng phải sẽ gặp tai họa ư.

"Bằng chứng?" Vẻ do dự hiện rõ trên khuôn mặt Tần Hương Liên.

Lạc An nghiến răng, cái người này thật đúng là ngốc toàn tập.

"Chẳng phải ngươi có bài vị của cha mẹ chồng sao?" Lạc An nhắc nhở.

Cái loại bằng chứng này, nếu ở thời hiện đại đương nhiên chẳng ai thèm liếc mắt. Nhớ tới thời đó, tiền giả, bằng giả, thậm chí cả người giả cũng bay đầy trời, càng đừng nói gì đến mấy thứ như bài vị này, làm giả dễ như bỡn. Có điều, người của thời đại này lại rất tin vào thứ đó, hơn nữa còn sợ không dám đem người chết ra đùa cợt.

"Đúng đúng, trên lưng ta là bài vị của cha mẹ chồng." được nhắc nhở, Tần Hương Liên vội vàng tháo bọc đồ trên lưng xuống, lấy ra mấy tấm bài vị bằng gỗ.

Tấm bài vị kia đen tuyền, trên mặt có mấy chữ dùng dao khắc sâu xuống: Tiên khảo Trần phụ Trần mẫu.

Đại hán nhất thời im lặng nhìn bài vị, rất lâu sau mới nói: "Thì ra người đích thực là thê tử nguyên phối của phò mã. Vậy vì sao phò mã lại ra lệnh cho ta truy sát mẹ con phu nhân?"

"Vì tiền, vì quyền chứ sao." Lạc An thấy rốt cuộc đại hán cũng tin tưởng, bất giác buộc miệng, không đóng vai cao nhân thế ngoại nữa mà chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.

"Tiền, quyền!", Tần Hương Liên lẩm bẩm hai từ này, "Lời của ân công quả là đúng, nói rất chính xác. Trần Thế Mỹ kia tham vinh hoa phú quý, sợ chúng ta hủy hoại thân phận phò mã của hắn, táng tận lương tâm, sát thê diệt tử, quả là thiên lý bất dung!"

Lạc An ở bên cạnh líu cả lưỡi. Tần Hương Liên này quả nhiên là danh nhân lịch sử, chẳng trách có thể đánh đổ thân phận phò mã của Trần Thế Mỹ. Bản lĩnh xuất khẩu thành chương này xem ra cả đời này mình cũng chẳng học được.

"Được rồi, chân tướng sự việc đã rõ ràng, vị tráng sĩ này, ngài hãy thả họ đi đi!", Lạc An thuận theo khẩu khí của Tần Hương Liên nói.

Nhưng vị đại hán kia đột nhiên lại cúi đầu không nói, nắm chuôi đao chặt đến nỗi các khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Lạc An bỗng thấy không ổn, vội đứng bật dậy, chạy tới bên cạnh Tần Hương Liên, đề phòng nếu có việc cũng kịp ra tay.

"Phu nhân, Hàn Kỳ ta chịu ơn phò mã, lệnh của ngài, không thể không theo, mong phu nhân thứ tội!", dường như đã nghĩ thông, đại hán tự xưng là Hàn Kỳ bèn dũng mãnh giơ đao lên, chém xuống mẹ con Tần Hương Liên. Hai mắt hắn đỏ ngầu, sắc mặt tái xanh, thực khiến người ta sợ hãi.

Thân hình Tần Hương Liên run lên nhưng không lùi lại, chỉ đem con bảo vệ phía sau lưng, cứng cỏi nói: "Trần Thế Mỹ sát thê diệt tử, táng tận lương tâm, ngươi gϊếŧ chúng ta rồi, ngươi không sợ gặp quả báo, trời xanh giáng tội sao?"

Lạc An ở kế bên thầm khen ngợi: Nữ nhân này quả nhiên có tố chất của người phát ngôn bộ ngoại giao.

Sát khí trong mắt Hàn Kỳ hơi giảm xuống, nhưng nháy mắt lại dâng lên ngập tràn.

"Phu nhân, Hàn Kỳ không thể không tuân lệnh!"

"Nếu ngươi nhất định phải gϊếŧ ta, xin ngươi hãy tha cho hai đứa con của ta, chúng vô tội. Tuy Trần Thế Mỹ vô tình vô nghĩa, nhưng bài vị của cha mẹ hắn, phiền ngươi hãy mang về đưa lại cho hắn." Giọng Tần Hương Liên dần trầm xuống, trở nên yếu ớt.

Lợi hại! Cứng rắn không được liền chuyển sang mềm dẻo. Chính sách tranh thủ sự đồng tình, thương cảm của Tần Hương Liên xem ra có hiệu quả, thanh đao trên tay Hàn Kỳ bắt đầu rung rung.

"Phu nhân... Hàn Kỳ xin lỗi!"

Thanh đao lại đột ngột giơ lên cao, hướng thẳng mặt Tần Hương Liên chém tới. Còn Tần Hương Liên kia, dường như đã nói hết, hai mắt nhắm nghiền, chuẩn bị chờ chết.

Lạc An vừa nhìn đã thấy không ổn, liền xuất ra kiếm, đưa lên đỡ sau đó đấu nhau với hàn kỳ, hàn kỳ không địch nổi Lạc An bị nàng cho một chưởng văng vào tường, ói ra ngụm máu, bị đánh đến thê thảm như thế vậy mà hắn vẫn không bỏ cuộc, hắn chống đao ngồi dậy lão đảo bước đến gần, Lạc An mắt thấy hắn như vậy cũng không đành lòng nên định lên tiếng khuyên can, nhưng lời còn chưa kịp ra đã nghe hai tiểu nhi nói.

"Thần tiên ca ca có sao không?..." hai tiểu quỷ đồng thời lên tiếng, bốn mắt rưng rưng đẫm lệ.

Thời khắc này Lạc An mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, mỗi một giọt to như hạt đậu. Hai tay áo bị túm chặt, làm thế nào để thoát thân bây giờ, Hàn kỳ đang từng bước đi tới đây a, hai cái tiểu quỷ này.

Mắt thấy Hàn Kỳ đang từng bước ép sát, Lạc An ổn định lại nhịp tim, trừng mắt, cao giọng quát lớn: "Hàn Kỳ, nếu ngươi trung thành với phò mã thì lập tức dừng tay lại!"

Chiêu này quả nhiên hữu dụng, thanh đao trong tay Hàn Kỳ khựng lại giữa không trung.

"Tiểu huynh đệ có ý gì?"

Lạc An vung vung tay thoát khỏi bốn cái tay của hai tên tiểu quỷ kia, bước về phía trước hai bước: "Ngươi có biết thân phận của người phụ nữ trước mặt là gì không?"

Mặc dù Lạc An không phải chuyên gia đàm phán nhưng cũng hiểu rõ thời điểm này, ai lớn tiếng thì người đó chiếm được thế thượng phong, cái đó gọi là "chính nghĩa tất phải to mồm"; thế nên lúc này giọng của Lạc An dù có dùng thành ngữ "sấm động bên tai" để hình dung cũng chẳng phải là quá cường điệu - thực ra Lạc An cảm thấy cổ họng mình như muốn rách ra.

Hàn Kỳ nhíu mày: "Chính là thê tử nguyên phối của phò mã."

"Vậy ngươi nhận lệnh từ ai?"

"Hàn Kỳ nhận lệnh từ phò mã?"

"Vì sao ngươi lại nhận lệnh của phò mã?"

"Bởi vì phò mã có ơn với ta."

Lạc An dừng lại một chút, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc, tiếp tục nói: "Đã như thế thì ngươi càng không thể gϊếŧ Tần Hương Liên!"

Hàn Kỳ sửng sốt, nhìn chằm chằm vào người trước mặt trước mắt.

Trong lòng Lạc An như có lửa đốt. Nàng hiểu rõ, mấy câu hỏi vừa rồi chẳng qua chỉ là để kéo dài thời gian, muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng hiện tại, làm nguội lòng muốn vì ân nhân báo đáp của Hàn Kỳ, khiến hắn biết được Trần Thế Mỹ tán tận lương tâm như thế nào, để hắn hiểu rõ tất cả mà không động sát tâm nữa. Nhưng thế quái nào mà hắn chẳng mảy may thả lỏng, nét mặt còn có vài phẩn tỏ ra muốn thỉnh giáo.

Không còn cách nào khác, tiếp tục lý giải thôi...

"Cha mẹ phò mã ở cố hương ai phụng dưỡng?" Lạc An tiếp tục hỏi.

"Là, phu nhân", Hàn Kỳ đáp lại không mấy mạch lạc.

"Vậy hai đứa con của phò mã ai nuôi dưỡng?", tiếp tục lý giải.

"Là... phu nhân", Hàn Kỳ từ từ cúi đầu xuống, cơ hồ đang suy nghĩ điều gì đó.

"Quê nhà phò mã mất mùa, Trần phụ, Trần mẫu qua đời, ai lo hậu sự?", tiếp tục nỗ lực lý giải.

"Là phu nhân..." Hàn Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn Tần Hương Liên.

Lạc An thấy không tốt, cho rằng sát khí của Hàn Kỳ lại nổi lên, vội tiến lên phía trước, chắn ngang tầm mắt Hàn Kỳ, giọng lại cao lên mấy phần, nói: "Vậy ai ngàn dặm xa xôi mang bài vị tiên phụ, tiên mẫu của phò mã đến Khai Phong?"

"Là phu nhân." Ánh mắt Hàn Kỳ đột nhiên sáng bừng lên, nhìn Lạc An với nét mặt như nhìn một vị cao nhân thế ngoại thực sự, "Lời của tiểu huynh đệ đã thức tỉnh kẻ ngu muội này. Phu nhân đối xử với phò mã như thế, chính là ân nhân của phò mã, ta chịu đại ân của phò mã, há lại có thể gϊếŧ hại ân nhân của ngài sao? Đó chẳng phải là hành động lấy oán báo ơn, bất trung bất nghĩa sao?"

Hả?

Đang phiền não về câu hỏi tiếp theo lại nghe được những lời này, Lạc An không khỏi ngẩng ra. Tư duy của người cổ đại quả thật là quá nhanh, đạo lý như thế mà hắn cũng có thể nghĩ ra được?

"Các người hãy đi đi." Hàn Kỳ nói: "Ta không thể gϊếŧ các người."

Lạc An vừa nghe liền mừng rỡ, cũng không để ý tới sắc mặt Hàn Kỳ, vội vội vàng vàng kéo hai đứa trẻ và Tần Hương Liên tiễn đi, đi đi để nàng còn ngủ a. Nhưng chưa đi được hai bước đã nghe thấy âm thanh quái lạ phía sau lưng. Tần Hương Liên bên cạnh thét một tiếng đầy kinh hãi:

"Hàn nghĩa sĩ!"

Lạc An quay đầu lại nhìn, thoắt cái trở nên kinh hoảng. Hàn Kỳ cầm đao đăm vào bụng mình, mũi đao xuyên qua lưng, máu chảy từng giọt từng giọt.

Người, người này cũng quá vọng động rồi!

"Hàn Kỳ!" Lạc An chạy vội đến bên Hàn Kỳ, cùng Tần Hương Liên đỡ lấy thân hình đang từ từ khuỵu xuống.

"Hàn nghĩa sĩ, ngài hà tất phải làm như vậy?" Tần Hương Liên khóc nói.

Sắc mặt Hàn Kỳ trắng bệch, hai mắt đã mất đi ánh sáng, mấp máy môi, thều thào nói: "Phu nhân, Hàn Kỳ không thể gϊếŧ người, cũng không còn mặt mũi nào về gặp phò mã, chỉ có thể làm thế này..."

"Đừng nói nữa!" Lạc An thấp giọng nói, hai tay nâng cổ tay Hàn Kỳ lên, ngưng thần bắt mạch, vẻ mặt tuy trấn tĩnh nhưng trong lòng lại như có lửa đốt, cháy ruột cháy gan.

Tình huống hiện tại rất không tốt, mặc dù mình là đệ tử chân truyền của thiên thuỷ thiên tôn, nhưng với thương thế trước mắt của Hàn Kỳ e là chỉ có thể dùng phương pháp phẫu thuật ngoại khoa của thời hiện đại may ra mới cứu được, nhưng thời đại này nào đã có điều kiện...

"Tiểu huynh đệ không cần phải hao tâm tổn trí...", Hàn Kỳ nhìn Lạc An cười cười: "May mà tiểu huynh đệ nói thẳng, Hàn Kỳ mới không phạm phải sai lầm to lớn, Hàn Kỳ trước sinh cảm tạ...ngươi"

"Ngươi cảm tạ cái khỉ ấy!", trái tim Lạc An như bị xe lu lăn qua, vô cùng khó chịu, "Ngươi đừng lo lắng, vẫn còn cứu được, chỉ cần ta dùng... Hàn Kỳ, ngươi làm gì thế?!"

Lạc An đang định lấy ngân châm ra đâm lên huyệt vị cầm máu, sau đó thì rút đau ra, nhưng Hàn Kỳ lại đột nhiên rút đao ra, nhất thời máu tuôn xối xả, vô số giọt máu bắn lên mặt hai người bên cạnh.

"Hàn Kỳ!" Lạc An vội điểm huyệt cầm máu cho hắn rồi lấy tay che miệng vết thương nhưng vô dụng, máu tanh đỏ rực cứ theo kẽ ngón tay tuôn ra.

"Phu nhân... trên thanh đao này có dấu khắc của phò mã phù... người... người hãy đem cái này đến huyện nha cáo trạng... mới có thể bảo toàn tính mạng..."

Nói chưa dứt câu, hai mắt Hàn Kỳ trống rỗng, tắt thở chẳng thể cứu được nữa.

"Hàn nghĩa sĩ!" Tần Hương Liên tay cầm thanh đao, khóc không thành tiếng, hai đứa trẻ cũng quỳ cạnh thi thể khóc lớn.

"..." Lạc An cúi đầu không nói, từ trên má lăn xuống chẳng biết là máu hay nước mắt.

Nhất thời, trong miếu Quan Công gió lạnh tiêu điều, tiếng khóc vang lên từng đợt từng đợt.

Không biết qua bao lâu, Lạc An bỗng phản ứng lại, hai mắt lóe lên, kéo Tần Hương Liên cùng hai đứa trẻ chạy ra cửa.

"Ân công?" Tần Hương Liên hỏi, không rõ vì sao lại như thế.

"Còn ngẩn người ở trong này làm gì?" Lạc An tim đập như trống dồn, giọng nói cũng có vài phần run rẩy, "Lúc này tỷ đang cầm đao trong tay, cả người đầy máu, trong miếu lại có người chết, hiện giờ không có phương pháp giám định dấu vân tay, bất luận là ai cũng đều coi tỷ là hung thủ gϊếŧ người, tỷ lại đắc tội với phò mã..."

Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, chỉ thấy Lạc An mắt trợn to, miệng há hốc, đứng như trời trồng trước miếu.

Khốn kiếp, không cần trùng hợp như vậy chứ!

Lạc An cùng ba mẹ con Tần Hương Liên phía sau đứng ở cửa miếu Quan Công, trước mặt họ là hai thanh niên đang cầm đèn l*иg.

Hai người chân đi giày đen, trên người là công phục đỏ sẫm, đầu đội mũ vải đen. Trang phục này Lạc An vô cùng quen thuộc, nha dịch, bổ khoái trong các phim truyền hình cổ trang đều mặc như thế.

"Người nào lúc này còn huyên náo?" Một nha dịch hỏi.

Tần Hương Liên đột nhiên lại tiến lên phía trước, nâng thanh đao trong tay lên, nói: "Hai vị quan sai, đến rất đúng lúc, ta muốn cáo trạng."

Lạc An lắc đầu rất mạnh, xém chút nữa là đứt lìa cổ, nhìn khuôn mặt kiên quyết cứng cõi của Tần Hương Liên bên cạnh, cơ mặt lạc An giật giật.

Cái, cái đồ đần này! Quả nhiên tế bào não của người cổ đại còn chưa phát triển hoàn toàn mà.

.....

Trước nay Lạc An chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày lưu lạc đến tận nơi đây. Chẳng qua là định tá túc ở miếu Quan Công mấy đêm, khi không lại gặp phải tai bay vạ gió.

Ngước lên nhìn, đây là công đường phủ nha Sái Châu, trang nghiêm, kính cẩn. Chính giữa là một bức họa mặt trời hồng ló dạng trên biển, biển xanh vầng dương đỏ, vô cùng tinh tế. Phía trước bức họa là một bục cao bằng đá, trên bục kê một chiếc bàn xử án dài màu đen tuyền, trên đó đặt hộp đựng quan ấn, ống thẻ, giá bút, nghiên mực, kinh đường mộc,..., hai bên bàn đặt hai thẻ bài đầu hổ: "Hồi Tỵ", "Túc Lập", càng thể hiện rõ sự uy nghiêm trên công đường. Phía sau bàn xử án là một chiếc ghế tựa bằng gỗ, trên đó phủ một lớp vải gấm.

Tri phủ Sái Châu, Từ đại nhân ngồi sau bàn xử án, phía trên đầu là bức hoành phi mạ vàng, "Minh kính cao huyền[1]", thần sắc nghiêm túc. Tam ban nha dịch[2] tay cầm đường côn nghiêm trang đứng hai bên tả, hữu.

[1] Minh kính cao huyền: nghĩa là gương sáng treo cao, ám chỉ sự sáng suốt của quan phụ mẫu.

[2] Tam ban nha dịch: cụm từ chỉ chung những người làm các nhiệm vụ khác nhau trong nha phủ.

Kinh đường mộc đập mạnh một tiếng, Tam ban nha dịch đồng thanh hô: Uy vũ.....

Lạc An cảm thấy đầu gối đau nhói, nàng bị một tên bộ khoái đá vào chân, nhất thời ngã sụp xuống đất. Chẹp chẹp, đá xanh lót nền của công đường này quả nhiên là hàng tốt, cứng quá trời, vừa quỳ xuống mà xương bánh chè đã kêu "răng rắc" rồi.

"Quỳ dưới công đường là kẻ nào, dám cả gan phạm trọng tội gϊếŧ người tại bản châu, còn không mau nhận tội!", tri phủ đại nhân quát lớn.

Hai người cúi đầu quỳ dưới công đường, trong đó có một người phụ nữ trẻ tuổi là Tần Hương Liên, người còn lại ăn mặc như con nhà quyền quý chính là Lạc An đang thầm kêu lớn, xui xẻo quá đi mất.

"Đại nhân, dân phụ là Tần Hương Liên, dân phụ bị oan. Dân phụ không gϊếŧ người." Người phụ nữ quỳ dưới công đường kêu lớn.

Rầm! Nhất thời tiếng kinh đường mộc vang vọng khắp công đường.

"Điêu dân to gan, ngươi cầm đao trong tay, toàn thân đẫm máu, nửa đêm canh ba lại có hành vi quỷ dị. nam tử ở miếu Quan Công kia không do ngươi gϊếŧ thì còn là ai?"

"Khởi bẩm đại nhân, Hàn Kỳ kia tự sát vong mạng, thanh đao này cũng do Hàn Kỳ đích thân giao tận tay dân phụ. Vì trước khi Hàn Kỳ chết, dân phụ ở bên cạnh hắn, toàn thân dân phụ đẫm máu là do khi đó bị bắn vào." Tần Hương Liên hơi ngẩng đầu lên, quả quyết nói.

Lạc An bên cạnh kinh ngạc: Quả nhiên Tần Hương Liên đã từng đến Khai Phong phủ nha, diện kiến nhân vật tầm cỡ ở đó, thế nên trước tình huống bất lợi này lời nói vẫn đâu ra đấy, rất bài bản. Nào có giống mình, vừa nghe tiếng kinh đường mộc thì toàn thân đã mềm nhũn, chẳng xứng với hình tượng vĩ đại và cao ngạo của người đến từ tương lai tí nào.

Nhưng trên công đường, vị trí phủ đại nhân kia lại không tin, tiếp tục hỏi: "Dựa vào lời của ngươi, người chết ở miếu Quan Công kia tên gọi là Hàn Kỳ?"

"Khởi bẩm đại nhân, đúng thế." Tần Hương Liên đáp.

"Hắn vì sao lại tự sát?"

Thần sắc Tần Hương Liên trầm xuống: "Khởi bẩm đại nhân, đó là vì Hàn nghĩa sĩ không muốn gϊếŧ người diệt khẩu, bèn thả mẹ con dân phụ đi, nhưng lại không cách nào ăn nói với chủ nhân mình nên tự sát mà chết."

Tri phủ đại nhân kinh ngạc: "Gϊếŧ người diệt khẩu? Vì sao hắn phải gϊếŧ người diệt khẩu? Kẻ nào sai khiến hắn?"

Tần Hương Liên vừa nghe liền thẳng lưng, quai hàm hơi nghênh lên, hai tay nắm chặt vạt áo trước ngực, cao giọng nói: "Đại nhân, dân phụ oan uổng quá! Dân phụ là thê tử kết tóc của phò mã đương triều Trần Thế Mỹ. Trần Thế Mỹ kia tham vinh hoa phú quý, sai Hàn Kỳ sát thê diệt tử. Xin đại nhân hãy làm chủ cho dân phụ." Nói xong bèn cúi lạy dập đầu.

Những lời này vừa nói ra, tất cả những người có mặt trên công đường đều bàng hoàng kinh sợ.

Việc nha dịch, sư gia khϊếp sợ nói không nên lời thì không cần miêu tả tỉ mỉ rồi. Chỉ nhìn tri phủ Sái Châu, Từ Thiên Lân, hai mắt như muốn rớt ra khỏi tròng, mồm miệng há to, cánh tay đang cầm kinh đường mộc cứng đờ giữa không trung. Chắc lúc nghe dân phụ dưới công đường gọi thẳng tên húy của phò mã đương triều đã định trách phạt, chẳng ngờ lại bị mấy câu sau dọa đến ngẩn cả người.

Mà lúc này Lạc An lại đang thầm than khổ, định vận dụng khinh công bỏ chạy, nhưng không có cách nào khác, hai chân đã bị trói bằng xiềng xích, chẳng thể làm gì được.

Quả nhiên Tần Hương Liên này là kẻ đại đại đại ngốc. Trần Thế Mỹ là nhân vật nào, là phò mã đương triều đấy. Là em rể của đương kim hoàng thượng, là con rể của thái hậu, lão phật gia. Đến cả danh nhân lịch sử, lão Bao kia còn phải giải quyết nội bộ, cái ngữ tri phủ cỏn con này sao dám cả gan động đến một sợi lông chân của Trần Thế Mỹ chứ? Tần Hương Liên chạy tới nơi này cáo trạng đã đành, lại còn mang theo cái danh nghi can mưu sát nữa chứ. Haizzzz, lẽ nào đường đường một người tương lai như mình phải bỏ mạng tại đây?! Trời ạ, thật là quá xui xẻo, chó cắn áo rách mà....

Một lúc lâu sau, tri phủ đại nhân cuối cùng cũng định thần lại, kinh đường mộc trong tay đập xuống bàn, quát: "Điêu dân to gan, dám cuồng ngôn vọng ngữ, vu cáo hãm hại phò mã đương triều. Người đâu, đem ả đàn bà kia ra đánh năm mươi trượng cho ta!"

Tần Hương Liên vừa nghe, lập tức cao giọng kêu lên: "Đại nhân, dân phụ tuyệt không có ý vu cáo hãm hại phò mã, dân phụ có bằng chứng."

Đột nhiên Lạc An cảm thấy lạnh gáy, run cầm cập.

Này này, thím à, thím đừng kéo ta xuống nước chứ! Ta là người tương lai, nếu như bị chụp mũ tội làm đảo lộn tiến trình phát triển của lịch sử thì toi.

"Ngươi có bằng chứng gì?" Tri phủ đại nhân hỏi.

"Khởi bẩm đại nhân, trên thanh đao kia có ấn của phò mã phủ, đó chính là bằng chứng. Vị tiểu huynh đệ bên cạnh dân phụ đã tận mắt chứng kiến Hàn Kỳ tự sát, đó là nhân chứng." Tần Hương Liên cúi lạy đáp.

Lạc An chợt cảm thấy choáng váng, mềm nhũn người, lòng thầm nói: Xong rồi.... Trời cũng muốn ta chết rồi.

Tri phủ đại nhân biến sắc, lập tức gọi người mang thanh đao hung khí lên công đường, tỉ mỉ kiểm tra thực hư, thần sắc càng lúc càng khó coi. Rồi tri phủ đại nhân ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên bị trói thành một đống, đột nhiên đập mạnh kinh đường mộc hỏi: "Quỳ dưới công đường là kẻ nào?"

Người Lạc An không khỏi run lên, biết câu hỏi này tất là hỏi mình, bắt đầu suy nghĩ cân nhắc thật nhanh.

Làm thế nào bây giờ, có nên trả lời không? Ngoại trừ lão Bao mặt đen cùng với một người xưng là Bát Hiền Vương ra, còn các quan viên lớn nhỏ khác ở triều đại này mình chẳng có ấn tượng gì cả. Chẳng may, không cần chẳng may, nhìn bộ mặt dữ tợn đầy "đức hạnh" của vị tri phủ đại nhân này, cộng thêm khuôn mẫu trong mấy bộ phim truyền hình cũ rích - hắn ta ắt là kẻ xu nịnh, gió chiều nào theo chiều đó, ỷ mạnh hϊếp yếu, mình vẫn nên chừa lại một đường lui cho chắc.

Nghĩ đến đây, Lạc An thầm ra quyết định, lên tiếng đáp: "Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân tên gọi là A Nhị Lỗ".

"A Nhị lơ?" Tri phủ đại nhân ngạc nhiên.

Khoan hãy nói tri phủ đại nhân lấy làm kỳ quái, mà đến cả Tam ban nha dịch trên công đường cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Họ làm sai dịch đã nhiều năm, các vụ kiện lớn nhỏ gì cũng đều trải qua không ít, nhưng chưa từng nghe thấy cái tên nào kỳ quái như cái tên này, giống biệt danh mấy kẻ quê mùa thô lỗ gọi nhau thì đúng hơn. Tần Hương Liên lại càng thắc mắc, bản thân vốn dĩ đã sớm xem vị thiếu niên này là ân nhân, nhưng chẳng ngờ vị ân nhân này lại có cái tên dung tục tầm thường như vậy, không khỏi có chút buồn bã.

Mọi người cảm thấy kỳ quái, trong lòng Lạc An cũng cảm thấy buồn bực. Tuy định dùng biệt danh, nhưng thời gian gấp gáp lại không kịp nhớ đến "Bách gia tính[1]", sao có thể nghĩ được cái tên hoàn hảo cơ chứ? Nhất thời vội quá bật thốt ra cái tên này. Giờ nghĩ lại, so với những cái tên như "Trương Tam", "Lý Tứ", chí ít cái tên này còn văn vẻ chán, cũng không đến nỗi làm mất thể diện người tương lai, trong lòng cũng nhẹ nhõm vài phần.

[3] Bách gia tính: cùng với "Tam tự kinh", "Thiên tự văn" là ba cuốn sách vỡ lòng của người xưa. "Bách gia tính"

thành sách vào những năm đầu thời Bắc Tống, ban đầu tập hợp 411 họ của người Trung Quốc, sau bổ sung thêm thành 504 họ. "Bách gia tính" dễ đọc, dễ nhớ, dễ thuộc.

"Vâng, tiểu nhân là A Nhị Lỗ", cúi đầu nhìn xuống đất, Lạc An sợ Tam ban nha dịch đang đứng xung quanh sẽ nhìn thấy biểu cảm nhăn nhó, giật giật trên khuôn mặt mình.

Tri phủ đại nhân ho một tiếng, lại hỏi: "A Nhị Lỗ, bản phủ hỏi ngươi, những lời Tần Hương Liên nói có phải sự thật không?"

"Dạ....." Lạc An cố ý kéo dài giọng, khẽ nhướng mi, quan sát sắc mặt của mọi người, trong lòng thầm tính cách thoát thân. Nhưng khi vô tình chạm phải ánh mắt Tần Hương Liên, trong lòng bỗng chấn động.

Hai mắt Tần Hương Liên chất chứa bi thương, vết máu trên khuôn mặt chưa kịp lau đi, giờ đã biến thành những vệt đen lấm tấm tựa như những giọt lệ máu ngập tràn hai gò má....

Đó là máu của Hàn Kỳ....

"Khởi bẩm đại nhân, những lời Tần Hương Liên nói ...." Lạc An nhắm nghiền mắt, đánh liều nói, "hoàn toàn là sự thật. Hàn Kỳ đích thực là sát thủ do phò mã phái tới, y cũng đúng là tự sát mà chết."

Ta đường đường là một người hiện đại, loại hành vi ngụy tạo làm chứng giả ta khinh không thèm làm.

Tất cả mọi người trên công đường nghe lời này thì nhất thời biến sắc.

Tri phủ đại nhân giơ kinh đường mộc trong tay lên, trao đổi ánh mắt với vị sư gia bên cạnh vài lần, rốt cuộc cũng đập mạnh xuống.

"Án này tạm gác lại, sau sẽ tái thẩm, bãi đường."

***

"Ôi ôi... đói chết mất... không thể tưởng tượng được nhà giam thời cổ đại lại có thói quen ngược đãi tù nhân thế này, ta muốn khiếu nại..."

Ngồi xếp bằng trong nhà lao, hai tay Lạc An nắm lấy chấn song bằng gỗ còn thô và to hơn cả tay mình, thần sắc u ám, hai mắt vô hồn, luôn miệng oán thán.

Cũng khó trách LạC An lại có hành vi "đức hạnh" như thế, hãy nhìn xem nhà lao của phủ nha này, gạch xanh từ tường tới nóc, chẳng lỗ thông hơi, rêu mọc kín đặc không có lấy một kẽ hở, không khí ẩm thấp xâm nhập vào cơ thể. Huống hồ ánh mắt ngục tốt nhìn Lạc An và mẹ con Tần Hương Liên luôn khiến Lạc An cảm thấy bất an.

"Câm mồm lại, kêu cái gì mà kêu!" Một ngục tốt đi tới, hung hăng đập vào chấn song.

" Ân công...", một giọng nữ phía sau khẽ vang lên.

Lạc An quay lại nhìn, thấy sáu con mắt của ba mẹ con Tần Hương Liên đồng loạt nhìn chằm chằm vào mình, bất giác mây đen đầy đầu.

"Chuyện, chuyện gì thế?" Ánh mắt này thực khiến người ta phát run.

"Ân công đã cứu mẹ con Hương Liên, trên công đường lại đứng ra làm chứng, Hương Liên cảm kích vô cùng, không biết lấy gì để báo đáp, xin ân công nhận một lạy của ba mẹ con Hương Liên." Nói rồi, Tần Hương Liên kéo hai con cùng quỳ lạy Lạc An, hai đứa trẻ cúi lạy dập đầu.

Lạc An nhất thời kinh ngạc, bất giác nhảy lùi về phía sau, cả người dán sát vào chấn song.

"Không, không, không cần khách khí. Này, cái này, chút thành ý này,..." Nhất thời hoảng hốt, Lạc An dùng lẫn lộn cả bạch thoại[4] lẫn văn ngôn, cổ kim hợp nhất, chẳng biết mình đang nói gì. Vừa mới nói được nửa câu, đột nhiên cảm thấy không thích đáng, vội vàng tiến lên, đưa tay nâng ba người đứng dậy. "Một lạy này ta nhận không nổi, mọi người mau đứng dậy."

[4] Bạch thoại: dạng ngôn ngữ viết của tiếng Hán hiện đại, hình thành từ sau đời Đường, đời Tống trên cơ sở ngôn ngữ nói, ban đầu chỉ dùng trong các tác phẩm văn học thông tục, về sau được dùng phổ biến trong xã hội; phân biệt với văn ngôn.

Dù gì Tần Hương Liên cũng được xem là danh nhân mấy trăm năm trước, từ góc độ di truyền học mà nói, Hương Liên và lão tổ tông của mình cùng vai vế, một lạy này không biết đã lấy đi của mình bao nhiêu năm dương thọ rồi.

Tần Hương Liên nghe vậy mới chầm chậm đứng lên, kéo hai con ngồi xuống đất, Lạc An thấy thế cũng ngồi xuống bên cạnh.

Thuận tay sửa sang lại y phục cho con gái, Tần Hương Liên khẽ thở dài, nhưng hồi lâu sau cũng không thấy nói gì.

Lạc An bỗng thấy nản.

Người thời này phiền phức quá, có chuyện gì thì chẳng chịu nói luôn ra cho xong, lại cứ phải thở dài một cái, ủ bầu không khí cho lên men, đợi người khác ba thúc giục bốn mời mọc mới chịu mở miệng... Thôi vậy, nhập gia tùy tục.

"Người có tâm sự gì ư?" Lạc An hỏi.

Tần Hương Liên khép hờ hai mắt, cúi đầu nói: "Hương Liên chỉ là đang lo lắng, nhà lao này quá ẩm thấp, không biết Ninh Nhi, Hinh Nhi có chịu được không?"

Lạc An vừa nghe đã hiểu rõ tâm sự của Tần Hương Liên, quả là đạo lý: Tấm lòng cha mẹ như trời bể. Nghĩ tới người thân của mình ở thời hiện đại, tim Lạc An nhất thời mềm đi, mở miệng khẽ hỏi: "Chúng bao tuổi rồi?"

Tần Hương Liên định trả lời thì đứa bé trai đã cướp lời nói trước: "Thần tiên ca ca, đệ tên là Ninh Nhi, năm nay bảy tuổi".

Bé gái bên cạnh nghe thế cũng vội mở miệng: "Muội là Hinh Nhi, năm nay mười tuổi".

Sắc mặt Tần Hương Liên có chút kinh ngạc: Các con mình sau khi phải chịu nhiều ấm ức ở phò mã phủ thì vẫn luôn buồn bã ủ ê không nói gì, hôm nay sao lại thoải mái, vui vẻ như thế.

Tần Hương Liên không biết các con mình chưa từng gặp qua người trong giang hồ, tất cũng không hiểu khinh công là gì, mà Lạc An vừa xuất hiện đã thi triển tuyệt đỉnh khinh công. Trong mắt hai đứa trẻ tự nhiên cũng giống như gặp được thần tiên trong các câu chuyện cổ vậy.

Lạc An ở bên lại thấy buồn cười. Nhìn hai đứa tiểu quỷ này mắt lấp lánh, khuôn mặt tràn ngập vẻ sùng bái, chỉ còn thiếu mỗi nước cắm ba nén hương, hóa vàng mã trước mặt mình nữa thôi, chẳng lẽ bản thân mình còn có chút bản lĩnh giả thần giả quỷ sao?

"À,... thì ra là Ninh Nhi và Hinh Nhi, xin được chỉ giáo." Lạc An cười nói.

Hai tiểu quỷ lập tức gật đầu như giã tỏi, đồng thanh đáp: "Được, thần tiên ca ca".

Lúc này Tần Hương Liên mới hiểu rõ các con mình đã coi ân nhân như thần tiên rồi. Hai má thoáng đỏ lên, vội nói: "Ninh Nhi, Hinh Nhi, không được ăn nói hồ đồ, ân nhân ...."

Nhưng Lạc An lại vung tay lên, cắt ngang lời Tần Hương Liên, nháy mắt cười nói: "Không sai, ta chính là thiên tiên trên trời, được phái xuống để giúp đỡ Ninh Nhi và Hinh Nhi, bọn con có nguyện vọng gì, cứ nói hết ra đi".

Hương Liên hiểu ý, biết ân nhân muốn lưu lại một tia hy vọng cho lũ trẻ, vì thế không nói tiếp nữa.

Hai đứa trẻ vừa nghe, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, dị khẩu đồng thanh: "Bọn ta muốn có cha".

Lạc An nhất thời kinh ngạc, trong đầu như có tiếng chuông ngân vang, âm thanh vang vọng không ngừng, cả người không được tự nhiên, nhất thời hiểu rõ tâm trạng hai đứa tiểu quỷ này.

Lại thấy Tần Hương Liên hai mắt đẫm lệ, chỉ chực rơi nước mắt.

Suy đi nghĩ lại mấy phen, cuối cùng Lạc An cũng mở miệng nói: "Hương Liên đại tỷ, vừa rồi trên công đường tỷ thực sự không nên cáo trạng Trần Thế Mỹ".

Tần Hương Liên vừa nghe, gương mặt lập tức lộ rõ vẻ tức giận, trầm giọng nói: "Vì sao ân công lại nói thế? Trần Thế Mỹ tội ác tày trời, Hương Liên tố cáo hắn trên công đường có chỗ nào sai?"

Nhìn Tần Hương Liên khuôn mặt tràn ngập giận dữ, Lạc An thầm thở dài, lại hỏi: "Hương Liên đại tỷ, tỷ biết tại sao đệ và ba mẹ con tỷ lại bị nhốt chung trong một phòng giam không?"

Tần Hương Liên hiển nhiên là không ngờ tới câu hỏi như thế, lắc lắc đầu.

"Bọn tỷ ở cổ đại.... À, ý đệ là, nơi này có phải có thói quen giam nam nữ chung một phòng không?" Lạc An lúng túng hỏi. Tuy không cam tâm, nhưng dựa vào phản ứng của chúng nhân cổ đại mà phán đoán, bản thân Lạc An tám phần đã bị xem là nhân vật thiếu niên anh hùng - đáng tiếc cho mình, một phụ nữ trưởng thành đầy nữ tính như thế mà vừa đến cổ đại đã bị biến đổi giới tính cấp tốc, lại còn "cải lão hoàn đồng" nữa chứ.

"Hương Liên từng nghe qua phàm là nhà lao đều phải phân nam, nữ riêng biệt", Tần Hương Liên trả lời.

Xem ra tri thức lịch sử của mình cũng không đến mức quá hạn sử dụng. Lạc An chau mày lại nói: "Vậy thì không ổn rồi".

Tần Hương Liên kinh ngạc, vội hỏi: "Vì sao ân công lại hỏi như thế?"

Ngón tay Lạc An khẽ day day huyệt thái dương, cảm giác đầu đau vô cùng.

Nếu không phải vừa rồi hai đứa tiểu quỷ kia trái một tiếng "Thần tiên ca ca", phải một tiếng "Thần tiên ca ca", thì bản thân cũng sẽ không thể nhận thức được vấn đề giới tính hiện tại. Nếu không có một tiếng "cha" của hai đứa nhóc kia, mình cũng không thể đột nhiên bừng tỉnh tựa như có gáo nước tạt mạnh vào đầu, thoáng chốc đã thông suốt vấn đề được. Hơn nữa, theo như định luật cũ mèm của đám biên kịch hạng ba kia viết, tình huống này hiển nhiên chỉ có một lời giải thích duy nhất:

Vừa mới thoát khỏi hang hùm lại đã rơi vào miệng sói.

"Tỷ và đệ nam nữ cách biệt, giờ đây lại giam cùng chỗ, e là tri phủ Sái Châu vì tiện cho việc gϊếŧ người diệt khẩu mới hành động như thế", để nói cho rõ ràng thoát ý, Lạc An đã đặc biệt gia công chế tác những suy nghĩ của mình thành thể văn ngôn.

Không ngoài dự đoán, Tần Hương Liên nghe xong những lời này, nhất thời sắc mặt trắng bệch, bàng hoàng hỏi: "Ân công, những lời này là thật?".

"Sao có thể như thế được?" bất giác Tần Hương Liên cao giọng nói.

"Ai da, não tỷ thật là không có nếp nhăn mà", Lạc An vỗ vỗ gáy, lắc đầu nói: "Lẽ nào tỷ chưa nghe câu "quan quan tương hỗ[5]"? Huống hồ người tỷ cáo trạng lại là phò mã, nếu nói là người đứng đầu các quan viên cũng chẳng phải quá khoa trương. Hôm nay tỷ cáo trạng trên phủ nha, tri phủ sao có thể bỏ qua cơ hội lập công lĩnh thưởng này được. Giờ thì việc chúng ta chết, e cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi".

[5] Quan quan tương hỗ: nghĩa là quan lại thường bao che cho nhau.

Tần Hương Liên hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm Lạc An, hai cánh tay ôm chặt các con, miệng chẳng biết là đang nói cái gì, tựa như nói với chính mình, lại như muốn hỏi.

Thấy Tần Hương Liên như thế, Lạc An bất giác mềm lòng, lại nói với ngữ khí nhẹ nhàng: "Kỳ thực cũng chưa đến nỗi tuyệt vọng. Bây giờ tri phủ vẫn chưa động thủ, có lẽ đang tìm cách liên lạc với Trần Thế Mỹ. Hiện tại tỷ đang liên quan đến án mạng gϊếŧ người, Trần Thế Mỹ cũng không dám làm càn đâu, chắc chúng ta còn phải lên công đường tái thẩm. Đến lúc đó, chỉ cần tỷ nhất quyết nói là Hàn Kỳ tự sát, không đề cập đến việc của Trần Thế Mỹ, chưa biết chừng chúng ta còn cứu được".

Nghe được những lời này, Tần Hương Liên đột nhiên lại như quyết định điều gì đó, thẳng lưng lên nói: "Không, Hương Liên quyết không bỏ qua cho tên sát thê diệt tử Trần Thế Mỹ kia".

"Khoan đã, ta vẫn chưa nói hết, điều chính yếu là: Núi xanh còn đó sợ chi không có củi dùng. Tỷ có thể ....", Lạc An vội nói thêm.

"Ý Hương Liên đã quyết, ân công xin chớ nói nữa!", Tần Hương Liên kiên quyết quay người đi, không nhìn Lạc An nữa, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: "Những lời của ân công chỉ là suy đoán, Hương Liên không tin. Hương Liên vẫn tin trời cao còn có công lý!".

Lạc An trong lòng thầm kêu "Muốn chết hả", đầu của Tần Hương Liên này còn cứng rắn hơn cả sắt thép. Lúc này mình dám cược, nếu mình mà đoán sai thì từ nay về sau sẽ đổi thành họ "Mai", tên là "Mai An[6]".

[6] Mai (梅) phát âm tiếng Trung đồng âm với từ Một (没) có nghĩa là "không có". Từ An (虔) lại đồng âm vơi từ Bình ăn (钱), nên tên Mai An ở đây sẽ đọc giống với Một ăn- không có ăn.