Ta xuyên qua đây tuy ta không phải người ở thế giới này, nhưng ta biết ta cần các nàng! Ta yêu các nàng! Bàn tay ta không thể nào nắm được hết tất cả bàn tay của các nàng, nhưng ta sẽ cố gắng để giữ lấy, ta biết rằng mình tham lam! Ta biết rằng mình ít kỷ, ta cũng biết các nàng có thể sẽ hạnh phúc khi lựa chọn cho mình một nam nhân thật sự để nương tựa cả đời, chứ không phải một nữ tử như ta! nhưng ta lại luyến tiếc, Ta lại không thể, vì ta yêu các nàng....
một lần yêu, yêu một người
yêu một người ,yêu một đời.
Ta không thể yêu một người nhưng ta hứa Ta sẽ yêu một đời
_____________________________________
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng trên quả địa cầu này không có ai nhạt nhẽo hơn mình. Cuộc sống của tôi là chuỗi ngày cô độc lặp đi lặp lại vòng tròn nhà – trường – thư viện, hoặc thi thoảng là ngồi quán cà phê một mình làm tiểu luận. Như mọi ngày, tôi dừng xe trước làn kẻ trắng, vô định nhìn ánh đèn giao thông màu đỏ mờ nhòa sau màn mưa. Anh lái xe bên cạnh nhìn đồng hồ, nhìn đèn giao thông, rồi cáu gắt, thở dài. Người ta vẫn thường khó chịu mỗi khi phải di chuyển trong lòng thành phố dưới những ngày mưa, con đường như trở nên chật chội hơn, và thời gian dài hơn sau những chấm tròn màu đỏ. Tôi thì không thế, bởi tôi không có điều gì để chờ đợi, thời gian nhanh hay chậm với tôi đều vô nghĩa.
Thi thoảng tôi thấy mình có thiện cảm với những ngày mưa dai dẳng. Ảm đạm và hiu hắt, như cuộc đời tôi vậy.
Ba mẹ tôi chia tay từ hồi tôi năm tuổi, lúc đầu tôi ở với mẹ . Sau đó mẹ mất, tôi lại ở với ba, Cuộc sống giữa cha và con gái thường có rất nhiều chuyện để nói, ví như mỗi ngày ba sẽ hỏi tôi ở trường thế nào, hoặc học tập ra làm Sao, nhưng không, giữa tôi và ba chỉ có hai từ im lặng. Mọi thứ trong cuộc đời tôi hầu như là do ông sắp xếp, tiểu học, trung học, đại học, ngành nghề. Tôi không ủng hộ, cũng không phản đối, chỉ lặng lẽ làm theo những yêu cầu của ông. Tôi không hứng thú với bất cứ lĩnh vực nào, cũng chưa từng thấy mình đặc biệt yêu thích một điều gì.
Nhưng có một thời tôi cũng có thói quen sưu tầm những câu thơ yêu thích, hoặc đôi dòng trích dẫn vu vơ. Hình như có một thời, tôi mê mẩn viết những bài văn mang tâm tư của một kẻ chân thành... Ngày ấy tôi vẫn còn học những năm đầu tiểu học, tôi vẫn còn ở với mẹ và mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến mỗi khi tôi thức khuya học bài. Năm ấy tôi 8 tuổi, nhà trường bắt đầu chọn đội tuyển các môn để thi học sinh giỏi thành phố. Tôi học đều gần như tất cả các môn và đứng trước lựa chọn về con đường sắp tới. Có lẽ tôi thích môn học mang đến cho tôi những cảm xúc đa chiều và những câu chuyện đầy tính nhân văn, môn học cho tôi đắm mình vào một thế giới khác, không có áp lực, chỉ có những tâm tư trải dài...
Những đêm dài mùa đông ngồi đọc tài liệu, tôi thấy thời gian như giãn ra dưới làn khói dịu dàng từ ly sữa nóng mẹ pha. Bà từ tốn ,dịu dàng và ôn nhu, luôn mang đến cho tôi cảm giác an toàn và ấm áp. Mẹ tôi, bà là một người phụ nữ rất tốt, thế nhưng người tốt luôn là người được ông trời không ưu ái nhất.
Năm tôi bốn tuổi bà bị một tai nạn và mất đi thính giác, nhưng bà là một người lạc quan đối với bà không nghe được không đáng là gì. Nhưng một bi kịch nữa lại xảy ra bà bị ung thư phế quản và cần mỗ gấp, và sau cuộc phẫu thuật ấy bà trở thành một người câm.
vừa câm lại vừa điếc đối với mẹ tôi cũng chẳng có gì là to tác cả, bà vẫn lạc quan, vẫn vui tươi như bình thường, vì bà nghĩ bà vẫn còn chồng và con gái. Người đàn ông mà bà nghĩ sẽ nắm tay bà đi đến hết đời, Nhưng mọi chuyện đối với ba tôi lại khác, ông là một người rất sĩ diện, nên mẹ tôi như thế ông cảm thấy rất mất mặt vì thế hai người chia tay.
Ông vẫn luôn bảo thủ, độc đoán và áp đặt như thế. Từ lâu tôi đã biết rằng giữa ba và mẹ có mâu thuẫn, mọi chuyện chủ yếu bắt nguồn từ ba tôi – ông không chung thủy và luôn làm tổn thương người phụ nữ của mình, trong mắt tôi là như thế. Từ lâu tôi cũng biết rằng, ba muốn tôi học giỏi luật, sau này học khối A và đại học sẽ nối nghiệp của ông là một đại luật sư.
ngày ra toà mẹ tôi khóc rất nhiều, bà khóc không phải vì xa ba tôi mà vì, bà sợ tôi sẽ chọn ba không chọn bà.
tôi đứng ở giữa, với sự dành giật của hai bên. Tiếng luật sư biện hộ của ba tôi, rồi đến luật sư biện của mẹ tôi, trong tiếng ồn ào nhốn nháo ấy không hiểu Sao giọng của tôi lại có tần suất cao đến thế.
"Đủ rồi. Các người dừng lại đi. Con sẽ ở với mẹ."
Đó là lần đầu tiên tôi nói như thét lên trước mặt rất nhiều người. Tôi chỉ muốn chuyện này chấm dứt khi nhìn thấy những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt người phụ nữ tôi yêu quý nhất trên đời này...
Tôi ở với mẹ cuộc sống tuy không đầy đủ nhưng lại hạnh phúc và vui vẻ, nhưng một bi kịch nữa lại xảy ra.
Hôm đó tôi được thông báo mình đỗ giải nhất toán thành phố và chỉ muốn đi thật nhanh về nhà báo với mẹ. Trong đầu hình dung ra nụ cười dịu hiền mà tươi tắn của mẹ tôi, tôi cứ nghĩ như thế và mỉm cười suốt đường về.
Nhưng khi tôi về đến nhà, tâm trạng vui vẻ ấy lập tức biến mất. Trước mắt tôi là hình ảnh ba tôi đứng cạnh một người phụ nữ xa lạ, dưới nhà mẹ tôi nằm bất độn.
"Mẹ, tôi quăng cặp sang một bên chạy đến ôm lấy mẹ, da thịt mẹ lạnh như băng, thân thể cứng đơ như khúc gỗ.
Tôi run run đưa tay lên đặt trước mũi bà. Tôi như chết sững nhìn trân trối vào ngón trỏ đang run rẩy đặt trước mũi mẹ.
mẹ chết rồi! Mẹ chết rồi ư?.
Tôi ngước đôi mắt đã giàn giụa nước lên nhìn ba. Ba tôi im lặng.
Mẹ ôm tôi, mẹ vẫn dịu dàng và hiền hòa như ngày nào.
Và mẹ tôi ra đi như thế, một sự ra đi không cho tôi một sự hồi đáp.
Từ khi mẹ đi, nhà với tôi đã trở thành một nơi lạnh lẽo, thậm chí đôi khi tôi chán ghét phải trở về. Thi thoảng đi ngang phòng ba tôi nghe thấy giọng của người phụ nữ xa lạ kia, hoặc đôi khi là những thanh âm mà tôi không nên và cũng không hề muốn nghe. Tôi mỗi ngày một xa cách với ông hơn...
Đêm đó tôi dầm mưa và ướt lạnh, khoảnh khắc mơ màng tôi cảm giác như mẹ dịu dàng đắp khăn ướt cho tôi, nắm tay tôi đầy lo lắng. Tôi chìm vào giấc ngủ với ánh mắt khắc khoải ưu tư của người...
...
Hôm ấy tôi ngồi ở quán cà phê sách đến tối mịt, thi thoảng vu vơ lại ngắm nhìn xung quanh, nhìn bên ngoài trời có lẽ sắp mưa rồi.
Tôi đứng dậy, muốn rời đi, nhưng ông trời không phụ sự chuẩn bị của tôi liền cho ngay một trận mưa lớn.
Xe tôi đậu dưới hầm, muốn xuống dưới cần phải băng qua một đoạn đường không có cái gì che chắn, đang lúc lóng ngóng không biết làm sao một giọng nói dịu dàng từ sau lưng tôi truyền đến.
"Em dùng tạm dù của chị đi. Đừng ngại, Chị vẫn còn một cái."
Tôi mở to mắt nhìn nàng, nửa ngạc nhiên nửa vui mừng, miệng lúng túng không nói nổi câu cảm ơn. Mãi đến khi nàng đi rồi tôi mới nói với theo:
"Cảm ơn..Chị"
Tôi chạy xe trong mưa mà vui vẻ lạ thường, dù tắc đường và đèn giao thông liên tục nháy đỏ. Tôi nhìn ánh đèn và cảm tưởng như nó đang kéo dài thời gian để giúp mình lưu giữ khoảnh khắc đẹp đẽ vừa rồi. Có những thứ cảm xúc khiến người ta bỗng nhiên trở nên bất thường như thế - biết ơn cả những lần dừng đèn đỏ dưới trời mưa.
Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ. Giấc mơ mở đầu với nụ cười của một cô vận bạch y cổ trang và đôi mắt thân quen, tuy nói thân quen nhưng tôi lại không nhận ra cô ấy là ai. Sau đó cô gái ấy nhẹ nhàng biến mất, trời đổ mưa và tôi thấy mình lạc về một nơi tôi không biết rõ.
Tôi thấy một đứa bé được sinh ra, lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến một sinh mạng được sinh ra, tôi cảm thấy thật vi diệu.
Sau đó thời gian như được tua nhanh, mới đó mà đứa trẻ kia đã cao lên tầm tám tuổi, thật kỳ lạ đứa trẻ này nhìn Sao quen ấy nhỉ.
sau đó và sau đó nữa, những cảnh tượng khiến tôi hãi hùng cùng khϊếp sợ liên tục xảy ra. Đau thương, mất mát, tuyệt vọng, bi thống, từng chút từng chút xảy đến với đứa nhỏ kia tôi điều nhìn rõ ràng.
Tôi tỉnh dậy trong một mớ tâm trạng hỗn độn. Tôi nhìn căn phòng vẫn một màu đen tối mà buông tiếng thở dài, Hy vọng đó chỉ là mơ.
...
Vẫn góc ngồi cũ và cappuccino nóng. Nụ cười quen thuộc của nàng làm tôi cảm thấy mọi thứ dường như ấm áp và nhẹ nhàng hơn. Tôi đưa ô cho nàng và cảm ơn nàng theo cách chân thành nhất. Hôm đó, tôi biết tên nàng, và biết nàng học trên tôi một khóa nhưng cùng ngành với tôi. Đó là lần đầu tiên tôi thấy biết ơn chuyên ngành luật chết tiệt mà tôi đăng ký học theo lựa chọn của ba.
Suy nghĩ vu vơ, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh cô gái với mái tóc ngắn và nụ cười hiền...
Thật lạ là dạo này tôi thấy thích những tiết học luật hơn nhiều. Tôi mang những thứ mình đọc được từ nhiều cuốn sách pháp luật ra để hỏi, trao đổi, thậm chí là tranh luận với giảng viên của tôi. Những giờ học trở nên thú vị hơn bao giờ hết, tôi cảm thấy kiến thức mỗi ngày đều được mở rộng hơn và biết ơn thầy giáo của mình nhiều hơn. Thi thoảng sau những giờ học như thế tôi lái xe đến quán cà phê quen thuộc. Tôi luôn tìm cớ để nói chuyện với nàng, và đôi khi chọc nàng cười. Tên của tôi cùng tên với quán – An café - còn tôi là Lạc An-ở đây tôi thực sự tìm thấy an yên và ấm áp trong những ngày đông lạnh lẽo.
Một ngày gió lạnh trên phố ngập tràn màu trắng tinh khôi của cúc họa mi, loài hoa giản dị nhưng đầy sức hút lạ thường. Tôi dừng lại mua một bó lớn, ngắm nhìn màu hoa nhẹ nhàng và trong đầu hiện lên hình ảnh cô gái quen thuộc.
"Tặng chị"
"Ơ..."
Nàng ngạc nhiên, có chút ngượng ngùng rồi nhận lấy bó hoa trên tay tôi. Má hơi hồng hồng dưới ánh đèn nhàn nhạt.
"Sao tự nhiên tặng hoa cho chị vậy?"
"Vì chị giống cúc họa mi."
...
Dường như một điều gì đó ấm áp lan tỏa xung quanh, tôi thấy mặt mình như nóng lên và bên tai như nghe thấy thanh âm của những câu thơ quen thuộc:
"Có chị, em hiểu lại cuộc đời
Có chị, em bắt đầu tất cả
Bắt đầu con đường, bắt đầu nhịp thở
Mùa hạ đầu tiên, ngọn gió đầu tiên
Muốn trao chị gương mặt đến tâm hồn
Đều trong trắng, tràn đầy, thuần khiết nhất"
Trích thơ lưu vũ,Nguyễn Quỳnh.
...
Những ngày như thế, tôi dường như quên mất nỗi buồn. Tôi lại càng thấy yêu cái lạnh của mùa đông hơn, yêu cả những cơn mưa dai dẳng và những bông cúc họa mi trắng thuần khiết trên đường phố mỗi sớm mai. Một ngày khi tan tiết, trời đổ mưa ào ạt, tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện A.
Ba tôi bị tai nạn. Tôi cảm giác cuộc điện thoại vừa rồi như sét đánh ngang tai.
Phi thẳng đến bệnh viện dưới trời mưa, tôi cảm thấy hai bên tai mình chỉ là những thanh âm ù ù ào ào của mưa và gió.
Ba phải bó bột một chân và vẫn còn hôn mê chưa tỉnh do vết thương ở đầu. Bác sĩ bảo vết thương trên đầu có thể sẽ không đáng ngại, nhưng chân vẫn phải chờ một thời gian. Người đàn ông mặc áo blouse trắng nhẹ nhàng vỗ vai tôi bảo tôi vào với ba của mình.
Những ngày sau đó tôi vẫn bên cạnh ba, ông tỉnh lại và nhìn tôi bằng ánh mắt chất chứa tâm tư. Tôi nghĩ nhiều đến những năm qua, dường như chưa bao giờ tôi gần ba thế này, cũng chưa bao giờ ông nhìn tôi với ánh mắt có phần ôn hòa như thế. Hình như đã rất lâu rồi tôi không nói chuyện với ông, cũng không quan tâm công việc hay cuộc sống của ông thế nào. Mọi thứ tồn tại giữa ba và tôi đều im lặng như những khoảng không trong căn nhà rộng lớn. Những cơn mưa dài mãi không dứt, như mang theo tâm tư của một đời người...
Ngoài giờ học hầu hết thời gian tôi đều ở bệnh viện, bởi tôi biết những tháng ngày này ông chỉ có mình tôi bên cạnh. Những người phụ nữ xa lạ từng ở trong nhà tôi đều không thấy xuất hiện thêm một lần nào nữa... Một lần, tôi thấy ông bật khóc khi nhìn màn hình điện thoại của tôi, bức ảnh chụp gia đình ngày tôi còn bé, tôi đứng giữa ba và mẹ với nụ cười rạng rỡ và ngập tràn hạnh phúc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy ông khóc, cũng là lần đầu tiên tôi thấy ông xin lỗi tôi.
Mọi thứ đến như một cơn mưa nửa lành lạnh bùi ngùi nửa xúc động là lạ. Và đôi khi người ta quên mất rằng, sau những cơn mưa lớn thường có cầu vồng rực rỡ.
Cũng có đôi khi những cơn mưa đến và đi như cách những biến cố xuất hiện trong một đời người.
Đó là một ngày rất lạnh, nhưng bầu trời tươi sáng và có một chút nắng vương nhẹ nhàng. Tôi thấy ba như gầy hơn trong bộ quần áo kẻ sọc xanh trắng của bệnh nhân, run run nắm lấy di ảnh của mẹ, xúc động đến nhòa lệ.
"Tôi... tôi xin lỗi em. Tôi.. có lỗi..với em nhiều lắm..."
Tôi bước ra hành lang để lại không gian riêng cho ba, ngước mắt nhìn ra cửa sổ, thấy chút nắng ấm áp như lưu luyến bầu trời ngày đông. Đã hơn một tuần không đến An, tôi thấy trong lòng mơ hồ một cảm giác như là thương nhớ một điều gì đó chưa thuộc về mình. Tôi quyết định đi tìm chị với bó cúc họa mi trắng dịu dàng. Có lẽ lần này tôi sẽ nói với chị như cách Vũ từng nói với Quỳnh.
...
Tôi bước vào An với một tâm trạng hỗn tạp, có chút hồi hộp, có chút lo lắng, lại có chút xôn xao lâng lâng là lạ.. Vẫn mùi hương cappuccino êm ái nhẹ nhàng, nhưng cô gái trước mặt lạ lẫm như chưa từng quen. Phải một lúc tôi mới định thần lại được, và đảo mắt tìm chị. Hôm nay chị đổi lịch ư? Hay là chị ốm? Hay...chị nghỉ làm rồi? Những câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu tôi với những hoang mang bất tận. Cho đến khi tôi nhìn thấy chị Hạnh, người vẫn hay làm cùng ca với chị. Chị cười tươi bước đến ngồi đối diện tôi:
"Sao lâu rồi không thấy em đến?"
Tôi kể lại đôi chút về những ngày qua, rồi vội vàng hỏi chị về Nghi, Nghi là tên chị ấy người con gái mà tôi yêu.
"Nó bị xe tông mất gần một tuần rồi em ạ......"
ong ong ong, những từ chị hạnh nói phía sau tôi không nghe được nữa, tôi đã chết điếng khi nghe đến chữ nàng ấy chết gần một tuần rồi.
"À, cô ấy có gửi cho em cái này."
Tôi thất thần nhận lấy hộp quà từ chị, như thể mình vừa mất mát một điều gì lớn lao và nhất thời chưa định hình được cảm xúc.. Trên họp quà gắn kèm một lá thư với dòng chữ mềm mại gửi kèm theo bông cúc họa mi được ép khô...
"Cảm ơn em vì những ngày ở An.
Cảm ơn em vì cúc họa mi thật đẹp.
Tạm biệt em.
Nghi."
Tôi cầm lá thư và hộp quà mà chị gửi lại cho tôi, bất giác chạy ra cửa mặc cho gió lạnh ùa vào mặt. Tôi ước mình có thể tỉnh táo hơn và thoát ra khỏi những cảm xúc khó tả như bây giờ.
Tôi vẫn luôn thấy rằng cúc họa mi làm cho mùa đông trở nên tươi sáng và ấm áp hơn, nhưng dường như vô tình quên mất mùa đông qua đi thì mùa hoa cũng hết. Phải chăng để đi qua những ngày đông thực sự trong cuộc đời, người ta cần có niềm tin sâu sắc từ thâm tâm hơn là bấu víu vào ngoại cảnh trữ tình..
Trời đổ mưa và xa xa những bông cúc họa mi cuối mùa run rẩy theo chiều gió lạnh..
Tôi bỗng thấy như nghe đâu đó xa xôi một câu thơ từng quen thuộc:
"Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn..."
Viết tặng một cô gái tóc ngắn.
Bắc Kinh ngày này.
Tôi tỉnh lại trong cơn đau đầu, đầu choáng mắt hoa, mất một lúc tôi mới nhìn thấy rõ được cảnh vật trước mắt, trước mắt tôi là một mảnh trắng xoá bất tận
Tôi loay hoay muốn tìm thứ gì đó để chứng mình đây chỉ là mơ, đang lúc loay hoay bỗng một giọng nói mấy móc vang lên khiến cô giật bắn người.
"Chào mừng ký chủ đã đến với không gian của hệ thống."
Hệ Thống là cái gì?
"Cho xin hỏi, Hệ Thống là cái gì được không? Với lại đây là đâu vậy?
"Thưa ký chủ, nơi đây được gọi là không gian hệ thống, và hệ thống chính là nơi đưa linh hồn người đã chết chưa hết nhưng chưa hết dương thọ đến nơi họ muốn đến thưa ký chủ."
người đã chết? Lạc An lập lại lời của hệ thống sau đó lại hoang mang, nếu nói như cái hệ thống này thì khác gì cô đã chết đâu.
"Tôi chết rồi Sao?." Lạc An nghi hoặc hướng về khoảng không trắng xoá hỏi.
"Phải, thưa ký chủ. Vậy ký chủ có đồng ý nhận nhiệm vụ và ký hợp đồng cùng tôi hay không? Nếu đồng ý hãy bấm vào chữ yes, không đồng ý bấm no.
Hệ thống dứt lời Một tấm bảng màu trắng hiện ra, trên đó có một dòng chữ, bạn có đồng ý ký hợp đồng cùng chúng tôi hay không và hai bên là chữ yes & no.
Lạc An nhắm mắt lại, cô không chấp nhận được. Vì Sao cô chết mà chính cô lại không biết.
"Tôi muốn xem lại tình huống khi tôi chết." Lạc An lạnh giọng nói, sau đó lại hướng khoảng không trắng xoá mênh mông kia ngước mắt nhìn.
"Hảo a." Sau một tiếng đầy máy móc của hệ thống, trước mặt cô xuất hiện một tấm bản màu đen. Nhìn thấy tấm bản này cô liền liên tưởng đến cái Ti-Vi màng hình siêu phẳng nhà mình.
Bên trong tấm bản hiện lên hình ảnh cô nốc gần chục chai rượu mạnh, xác chai rỗng nằm ngổn ngang, cô vừa uống vừa khóc, khóc cho cuộc đời của cô bao quá nhạt nhẽo. Tại Sao hai người phụ nữ cô yêu quý nhất điều rời bỏ cô
đột nhiên Lạc An lao đến nắm chặt lấy tấm bản, bởi vì cô thấy cô bên trong tấm bản đen ấy đột nhiên Sùi bọt mép và co giật. Sau một lúc co giật như biển động mạnh cô tắt thở và nằm bất động, cô chết vì ngộ độc rượu.
Lạc An tận mắt chứng kiến cảnh mình trước khi chết, cảm giác này tả sao nhỉ? Cô buông ra tấm bản đen ngồi thụp xuống, cô đưa tay lên vuốt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má mình.
Tấm bảng ký hợp đồng lúc nãy lại hiện ra và kèm theo giọng nói máy móc của Hệ Thống:"Ký chủ, cô vẫn là chọn đi thôi. Cô hết đường để lựa chọn rồi.
Phải, cô thật sự hết đường lựa chọn rồi.
Lạc An uể oải đưa tay ấn vào chữ yes, lập tức chữ run lắc sau đó nghe "Ting ton" tấm bảng biến mất thay vào đó là giọng máy móc của hệ thống lần nữa vang lên.
"Chúc mừng ký chủ đã ký hợp đồng với chúng tôi thành công. Cũng như ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của chúng tôi đặt ra, đó chính là đồng ý phiêu lưu cùng chúng tôi.
Và sau đây là phần thưởng dành cho ký chủ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, cũng như hành trang cho ký chủ đi trên Con đường chinh phục thử thách sau này. Đầu tiên 1 vạn lượng vàng, 2 quyển bí kiếp võ công, 1 quyển bí kíp khinh công, 1 thanh kiếm thượng cổ, 1 lọ tiên dược trị thương, 10 bộ quần Áo cổ Đại, 2 bộ nữ 8 bộ nam. Đã hết xin ký chủ kiểm tra lại. Và sau đó xin ký chủ nghe rõ, sau này mỗi nhiệm vụ sau này chất chắn sẽ khó hơn cho nên hệ thống xin nói trước, nếu hoàn thành nhiệm vụ ký chủ sẽ được tặng 1000 điểm để đổi đồ, nếu không hoàn thành sẽ bị trừ mỗi lần 1000 điểm, và còn tùy theo nhiệm vụ ký chủ được nhận mà trừ, giờ ký chủ hiểu hết chưa?.
Lạc An tâm trạng uể oải, nghe xong phần thưởng càng uể oải hơn. Sao toàn những thứ cô không biết vậy, định chơi nhau à?
"Ta hiểu rồi, giờ nói cho ta biết ta sẽ đến nơi đâu đi." Lạc An mệt mỏi lên tiếng, cô hơi nhứt đầu rồi a.
"Xin ký chủ chờ một chút ta kiểm tra hệ thống đã......10,9,8,7,6,5,4,3,2,1. Có rồi nơi ký chủ tới là chiều tống, đã tới giờ rồi mời ký chủ bước vào than máy không gian để máy thời gian dịch chuyển.
"Nhưng ngươi có đi cùng ta không?." Lạc An lần nữa hướng khoản không hỏi.
"Ký chủ yên tâm hệ thống đang ở trong não của ký chủ, sau này ký chủ muốn gọi ta chỉ cần dùng thần ngữ nói chuyện với ta là được.
"Thần ngữ lại là cái gì a? nói Như thế nào đây.
"Đợi tới nơi ta sẽ dạy cho ký chủ giờ chúng ta đi thôi.
"Ting" từ trong khoảng không trắng xoá, một chiếc cửa màu bạc xuất hiện mở ra, Lạc An bước vào,Cỗ máy thời gian tỏ rõ uy lực, vượt thời gian đến năm nào đây?.