Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái

Chương 46: Nhà Máy Ngọc Thạch

Sau hai mươi phút, Cullinan lao vùn vụt tới cửa chính nhà máy Ngọc Thạch.

Dựa theo tốc độ của chiếc xe cổ kia, ít nhất phải 40 phút nữa mới đến nơi này.

Tất nhiên, cũng có khả năng càng lâu hơn.

Bởi vì Vương Hạo Nhiên đã thả một ít đinh trên đường...

Chân Lệ đã chào hỏi từ trước, Vương Hạo Nhiên đi phía sau, nữ trợ lý của Đường Băng Vân mang hắn vào công xưởng.

Dọc đường.

"Đường tổng hiện tại đang cùng với bằng hữu ở nhà máy bên kia, tạm thời không đến được, cho ta tiếp đãi ngài trước." Nữ trợ lý nói.

“Ta muốn hỏi thăm một chút, Đường tổng ở nhà máy bên kia bận việc gì sao?" Vương Hạo Nhiên mỉm cười nói.

Nhan sắc của nữ trợ lý thường thường, bình thường rất ít khi tiếp xúc với soái ca, sao có thể chịu nổi đại soái ca nhìn mình như vậy, dù cho tuổi tác soái ca này nhìn vẫn chưa tới hai mươi.

Huống hồ, soái ca này còn ngồi Cullinan tới.

Dáng dấp đẹp trai, lại có tiền, thái độ đối với người khác cũng cực kỳ thân thiện.

Tất nhiên là nữ trợ lý trả lời lại:

"Nhà máy có mua một nhóm nguyên thạch, Đường tổng mời các bằng hữu tới chơi một chút."

Quả không sai, thật sự có nguyên thạch!

"Có thể mang ta đi xem một chút không?"

"Tất nhiên có thể." Nữ trợ lý gật đầu, đổi đường, mang theo Vương Hạo Nhiên đi về một phía khác.

Dù sao cũng vẫn phải chờ, đi sang nhà máy bên kia chờ cũng như nhau.

Huống chi lúc Đường tổng phân phó nàng tới đón người phải tiếp đãi thật tốt.

Đối phương chỉ là muốn đi xem nguyên thạch mà thôi, nữ trợ lý tất nhiên đồng ý.

Nữ trợ lý ở phía trước dẫn đường, Vương Hạo Nhiên theo sau.

Tài xế bảo vệ phía sau Vương Hạo Nhiên.

Hắn bên ngoài là tài xế của Vương Hạo Nhiên nhưng cũng là bảo vệ, tuy là không phải loại chuyên nghiệp, nhưng mà hình thể hắn cường tráng, đối phó với một hai người thường cũng không thành vấn đề.

Mấy phút sau, ba người đi tới nhà máy.

Cái gọi là nhà máy đơn giản chỉ là một nhà lều* xây bằng nhôm hợp kim.

*Hình dáng tương tự như nhà kính vòm tròn.

Nhà lều này trông như được xây dựng tạm thời, mục đích xây chính là để xem nguyên thạch.

Bên trong lều có khoảng mười người, có nam có nữ, có trẻ có già.

Trong đám người, một mỹ nữ trẻ tuổi mặc váy dài màu đen, như hạc giữa bầy gà làm người khác chú ý.

Vương Hạo Nhiên dùng đầu ngón chân đoán cũng đoán được nàng chính là Đường Băng Vân.

Nữ trợ lý tất nhiên không có khả năng biết trong lòng Vương Hạo Nhiên đang suy nghĩ gì.

Nàng dẫn theo Vương Hạo Nhiên tới trước mặt Đường Băng Vân.

Vương Hạo Nhiên cách nàng rất gần, lần nữa quan sát Đường Băng Vân một chút.

Dù là gương mặt hay vóc dáng đều là cực phẩm trong cực phẩm, tổng hợp một chút: 98 điểm.

Hứa Mộ Nhan mới 97 điểm.

Nhưng mà không thể nói Hứa Mộ Nhan kém hơn Đường Băng Vân.

Mà là do Hứa Mộ Nhan đang đi học, không ăn diện cũng không trang điểm.

Nếu như Hứa Mộ Nhan ăn mặc trang điểm một chút thì cũng có thể được 98 điểm.

Hai nữ chính đều 98 điểm.

Vương Hạo Nhiên lại không thể không khinh bỉ.

Tên tác giả ngu ngốc kia vì hạnh phúc của nhân vật chính thật là nhọc lòng.

Vương Hạo Nhiên đang đánh giá Đường Băng Vân, Đường Băng Vân tự nhiên cũng quan sát Vương Hạo Nhiên.

Nhưng mà có chút khác là sau khi Đường Băng Vân lườm vài lần là lập tức dời ánh mắt đi.

Thái độ này, thật là lạnh nhạt.

Vương Hạo Nhiên rất muốn nói: Ta nói thế nào cũng là một soái ca hấp dẫn mà nhỉ? Không đáng cho ngươi nhìn vài lần sao?

Thật không hổ là giám đốc lạnh lùng cao ngạo, đối với soái ca thật đúng là chẳng thèm ngó ngàng.

Nữ trợ lý thấy sếp mình có chút không vui, thế là giải thích nói:

"Đường tổng, hắn nói muốn tới nhà máy nhìn một chút, nên ta dẫn hắn theo."

"Tới cũng đã tới, thôi vậy." Đường Băng Vân đáp lại một câu, sau đó lại lạnh nhạt lườm Vương Hạo Nhiên một chút.

Nàng với thiếu gia phú nhị đại có cảm giác chán ghét tự nhiên.

Nếu như là Chân Lệ tới, Đường Băng Vân tất nhiên sẽ tiếp đãi thật tốt.

Nhưng mà nhi tử của Chân Lệ tới, Đường Băng Vân cũng sẽ không cho bất kỳ mặt mũi nào.

Theo cách nhìn của Đường Băng Vân mình ngang hàng với Chân Lệ, con trai của nàng tự nhiên là có thân phận thấp hơn nàng.

Bản thân mình là một trưởng bối, dựa vào đâu nhất định phải để thể diện cho hậu bối?

"Chào Đường tiểu thư?" Vương Hạo Nhiên chào hỏi trước.

"Đúng là không biết lễ phép!" Đường Băng Vân hừ lạnh trách cứ một câu, sau đó nhắc nhở:

"Ta và mẹ ngươi đều là tỷ muội."

"Chào Đường a di." Vương Hạo Nhiên mặt mỉm cười.

Nhưng trong lòng hận không thể đè Đường Băng Vân cao ngạo xuống đất.

Tuổi tác của nữ nhân này dường như còn nhỏ hơn cả Tống Trinh Vũ, đại khái là 22, 23 tuổi.

Lại bảo một nam sinh 18 tuổi gọi a di.

Con mẹ nó thật quá phận.

Quá đáng hơn là tuổi thật của Vương Hạo Nhiên đã gần 30, nếu như so thì còn lớn hơn Đường Băng Vân.

Vương Hạo Nhiên cố gắng giữ nụ cười, nhưng vẫn thầm suy nghĩ trong lòng.

Lão tử không sớm thì muộn cũng sẽ thu thập ngươi!

Thích chiếm tiện nghi của người khác sao, thích để người khác gọi là a di đúng không?

Đến lúc đó lão tử để cho ngươi kêu ta là ba ba!

"Ngoan, ta đang chiêu đãi bằng hữu, hiện tại ta không rảnh, ngươi chờ đó đi." Đường Băng Vân lạnh lùng nói một câu với Vương Hạo Nhiên.

"Được rồi Đường a di, ngươi làm việc của ngươi đi, ta chờ ngươi, nhưng mà hi vọng Đường a di nhanh chóng xong việc, buổi tối ta còn phải lên lớp, ta sợ đến muộn."

"Tất nhiên, nếu như Đường a di ngươi không xong trước năm giờ vậy cũng không sao, ngày khác ta lại tìm ngươi."

Vương Hạo Nhiên khi nói chuyện có chút rụt rè, rất chân thành, trong hai mắt toát ra vẻ hồn nhiên.

Bất kể là ai nhìn cũng sẽ cảm giác được hắn là một thiếu niên ngoan ngoãn.

Tài xế Cullinan cũng phải kinh hãi.

Nếu không phải hắn từng thấy qua Vương Hạo Nhiên mang nữ sinh đi tới khách sạn, xém chút hắn cũng không tin!

Kỹ năng diễn xuất Vua Màn Ảnh, khủng bố như vậy!

Nghe vậy, Đường Băng Vân lạnh lùng kia kinh ngạc.

Hình như tên phú nhị đại trước mắt này cùng với đám mà mình hay gặp không giống nhau.

【 Đinh, kí chủ thay đổi cách nhìn của nữ chính Đường Băng Vân, ảnh hưởng đến hướng đi nội dung truyện, thu được 100 điểm phản phái. 】