Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái

Chương 37: Bạn Học Vương Hạo Nhiên Biễu Diễn.

Dưới sự chú ý của mọi người, Vương Hạo Nhiên đi lên bục giảng, cầm lấy microphone.

Tiếng hò hét xung quanh cũng bắt đầu ngừng lại.

Lúc này, âm thanh Vương Hạo Nhiên sau khi trải qua mấy tiếng vang từ loa cũng chậm chậm vang lên:

“Ước mơ cần phải trải qua rèn luyện khó khăn, cần trải qua thất vọng mênh mông, nhưng chỉ cần luôn hướng về phía trước là có thể vượt từng lớp sương mù, để ánh nắng xuyên qua tầng mây để phát ra hào quang rực rỡ.

Bài『Dream It Possible 』này gửi cho ta, và cũng gửi cho tất cả các bạn học ngồi ở đây sắp thi đại học, tất nhiên, cũng gửi cho nữ lão sư dạy Tiếng Anh xinh đẹp của chúng ta."

"Oh oh oh! ! !"

Lời mở đầu ngắn ngủi làm bùng lên nhiệt huyết của học sinh, cũng thiêu đốt không khí, high đến cực điểm.

Đang ngồi ở đây đều là những học sinh cấp 3 sắp vào đại học, là những thiếu nam thiếu nữ mười tám tuổi đầy nhiệt huyết, trong lòng ai mà không có khát vọng?

Tống Trinh Vũ thân là lão sư cũng lơ đãng nhớ lại khoảng thời gian năm đó mình thi vào đại học, nhiệt huyết khẽ dâng trào.

Nhưng mà Tống Trinh Vũ cũng lo lắng, Vương Hạo Nhiên sẽ không hát được.

Bài hát này kỳ thực còn có một cái tên là『Giấc Mộng Của Ta』.

Hát bản Tiếng Anh có độ khó cao hơn rất nhiều.

Vương Hạo Nhiên muốn lấy thể diện cho lão sư tiếng anh là mình sao, có nắm chắc được không ?

Âm thanh hoan hô diễn ra được một lúc, đoạn mở đầu ca khúc chậm chậm vang lên.

Các học sinh ngừng reo hò, an tĩnh lại.

Vương Hạo Nhiên mở miệng:

"I will run, I will climb, I will soar" (Dịch: Ta sẽ chạy, vươn cao và không ngừng bay xa)

Giọng của hắn có sự linh hoạt kỳ ảo của thiếu niên, lại mang theo chút tâm tính của nam nhân, hai thứ này vốn rất mâu thuẫn, nhưng dung hợp lại không có chút tỳ vết nào, đồng thời thể hiện được sự tự nhiên, một sức hấp dẫn khó nói rõ được.

Chỉ một câu, đã thâu tóm hết trái tim của những người ở đây.

Cái mà gọi là mở miệng đã khuỵu, có lẽ chính là đây.

Lo lắng trong lòng Tống Trinh Vũ cũng vì câu ca này mà hoàn toàn biến mất.

"I"m undefeated" (Dịch: Chẳng có gì có thể đánh bại được ta)

"Jumping Out Of My Skin, pull the chord" (Dịch: Bức phá mọi rào cản trước những niềm kinh ngạc)

"Yeah I believe it" (Dịch: Ta tin tưởng điều ấy mà)

"The past, is everything we were don"t make us who we are" (Dịch: Quá khứ là những gì đã ngủ say, không thể nói được chúng ta là ai )

. . .

Âm điệu trầm thấp, không bành trướng sục sôi, thậm chí có chút áp lực nhàn nhạt.

Đây giống như con đường mà chúng ta chinh phục ước mơ, thường chịu cô độc và tịch mịch, hoặc là gặp khó khăn cản trở.

Theo màn biểu diễn của Vương Hạo Nhiên, làn điệu dần dần rút đi trong tiếng trầm thấp.

"When your dreams come a live you" re unstoppable" (Dịch: Khi mộng ước thành hiện thực thì chẳng có gì ngăn cản được bạn.)

"Take a shot, chase the sun, find the beautiful" (Dịch: Hãy đuổi theo hoài bão và tìm kiếm những điều tươi đẹp)

"We will glow in the dark, turning dust to gold" (Dịch: Chúng ta sẽ phát sáng trong màn đêm, biến cát bụi thành vàng bạc)

. . .

Âm thanh vang dội, cứ như có thể xâm nhập vào trong tâm linh và tâm hồn của mọi người, tạo dũng khí cho học sinh vượt mọi chông gai để thực hiện ước mơ.

Làn điệu và ca từ vốn đã cho ta cảm giác cổ vũ kỳ diệu, nhưng trải qua màn biểu diễn của Vương Hạo Nhiên, loại cảm giác này bị phóng đại đến gấp mấy lần.

Tất cả học sinh tại đây và Tống Trinh Vũ, đều bị Vương Hạo Nhiên làm cho chấn động.

Thậm chí hơn phân nửa học sinh lấy điện thoại di động ra quay chụp, muốn ghi nhớ âm thanh rung động này lại.

Hứa Mộ Nhan giờ phút rất hối hận vì đã không mang điện thoại di động đi học.

Nàng quay đầu, muốn bảo Ôn Tịnh quay video, nhưng mà lời còn chưa nói ra miệng đã nuốt vào.

Bởi vì Ôn Tịnh đang quay rồi.

Chuẩn xác mà nói thì Ôn Tịnh là người đầu tiên ở đây lấy điện thoại ra quay video.

Nam sinh đang ca hát này là nam thần kiêm bạn trai bí mật của ta đấy được không?

Nàng so với bất kì thiếu nữ nào tại đây cũng nhiệt tình hơn!

. . .

"When your dreams come a live you" re unstoppable" (Dịch: Khi mộng ước thành hiện thực thì chẳng có gì ngăn cản được bạn)

"Take a shot,chase the sun,find the beautiful" (Dịch: Hãy đuổi theo hoài bão và tìm kiếm những điều tươi đẹp)

"We will glow in the dark, turning dust to gold" (Dịch: Chúng ta sẽ phát sáng trong màn đêm, biến cát bụi thành vàng bạc)

"And we" ll dream it possible" (Dịch: Và chúng ta hãy cứ mơ đi vì cuộc đời cho phép)

Vương Hạo Nhiên hát nốt câu cuối cùng, có khoảng năm mươi người trong phòng học, những lại tạo ra tiếng vỗ tay cùng tiếng hét vang dội như núi gào biển gầm.

Tất nhiên, có học sinh cá biệt không hòa nhập, ví dụ như Sở Bạch.

"Vương Hạo Nhiên còn biết hát?!" Nội tâm Sở Bạch đau xót.

Tên này dáng dấp đẹp trai, học giỏi, gia thế tốt, ca hát cũng tốt.

Ông trời thật không công bằng!

"Bạn học Vương Hạo Nhiên đúng là thâm tàng bất lộ, ta làm chủ nhiệm lớp hơn hai năm, gần đến lúc tốt nghiệp mới biết được trong lớp có một học sinh có tài như vậy." Tống Trinh Vũ vừa mừng vừa sợ, đồng thời còn có chút không vui.

Nàng oán giận:

"Trước đó trường học tổ chức nhiều lần đại hội ca sĩ toàn trường như thế, lớp chúng ta không có ai báo danh, khi đó sao ngươi lại không lên chứ?"

Vương Hạo Nhiên còn chưa lên tiếng, Ôn Tịnh mê muội kích động nói:

"Cái gì mà đại hội ca sĩ toàn trường, quả thực là hạ thấp thân phận đẳng cấp của bạn học Vương Hạo Nhiên!"

Tống Trinh Vũ nghe xong cũng đồng ý gật đầu một cái.

Lúc diễn ra đại hội ca sĩ toàn trường, nàng còn cảm thấy những học sinh kia hát như là trả bài, so sánh với Vương Hạo Nhiên đúng là cách xa, đơn giản là không nghe nổi.

Đây là khoảng cách giữa đồng thau với Vương Giả.

Nếu như ngươi là Vương Giả, ngươi sẽ có hứng thú thi thố với một đám đồng thau ư?