Edit: Beom
Beta: Cá Cháp
Ôn Dư giống như ngã vào trong vực sâu.
Chung quanh là một mảng đen nghìn nghịt, cô không thấy một cái gì, thân thể không ngừng rơi xuống.
Cô có chút kinh hoảng, duỗi tay muốn đi với lấy cái gì, lại cái gì cũng không với được.
Khi một âm thanh mơ màng khiến cô hồ đồ mà trầm xuống, giọng nói đó gọi tên cô: “Tiểu Dư……”
Ôn Dư đột nhiên đã bị đánh thức, cô nỗ lực mở mắt ra, nhìn trước mắt một khuôn mặt dần dần rõ ràng, lại trở nên mơ hồ.
“Tiểu Dư, tỉnh, vừa tỉnh.” Giọng nói không ngừng.
Ôn Dư thấy không rõ gương mặt kia, lại lạ thường biết rõ đí là ai.
Cô liều mạng gọi người kia, “Anh, anh…… anh đừng đi, anh……”
Nhưng hình bóng kia lại cách cô càng ngày càng xa.
Ôn Dư muốn bắt lấy hắn, nhưng mà đều phí công, cô giãy giụa, bỗng nhiên tỉnh táo mở to mắt, mặt đầy nước mắt.
“Tỉnh tỉnh.” Có người kêu bên tai.
Ôn Dư mờ mịt mà nhìn căn phòng trắng lạnh, suy nghĩ còn dừng lại ở trong mộng.
Có bao nhiêu năm không có mơ thấy âm thanh ôn nhu đó.
Cô đi cùng ba, anh trai đi cùng mẹ, anh từ nhỏ đã đem cô nâng trong lòng bàn tay mà sủng.
Lúc ba mẹ ly hôn đã nháo ra không còn thể thống, Ôn Dư đưa cho cha, mà anh trai ôn thanh hữu tắc bị mẹ mang đi nước ngoài, từ đấy không có tin tức.
Lúc Ôn Dư 6 tuổi đã không có một lần gặp mặt.
Hiện tại 22 tuổi, vẫn là không.
Giấc mơ này vừa ôn nhu lại vừa tàn khốc, Ôn Dư không nhớ tới nữa, suy nghĩ trở lại hiện thực, cô chớp chớp mắt, phát hiện người giống như là bị cố định.
Lại nghiêng đầu, mới phát hiện bản thân đang nằm ở trên giường bệnh, mà bên cạnh cũng có vài người đang đứng chỉnh tề.
Ký ức lúc này mới trì độn từ trong não xuất ra, Ôn Dư cuối cùng cũng nhớ ra nguyên nhân mình lại nằm ở đây.
Tối hôm qua, sau khi coi bói không lâu, cô bị một chiếc xe đυ.ng phải.
Nếu mà tin ông lão kia nói vậy thì phúc khí tốt đâu rồi?
Chịu phục mới là tốt ấy!
Cô lãng phí 70 đồng.
“Muốn bồi thường thế nào?” Một giọng nam nhàn nhạt bỗng nhiên vang lên bên tai.
Ôn Dư ngốc lặng, lúc này mới phát hiện đứng ở mép giường người trừ bác sĩ ra, còn có một người mặc tây trang cao cấp, dáng người đàn ông vô cùng xuất sắc.
Chờ đến khi thấy rõ gương mặt kia, tâm Ôn Dư rơi lộp bộp.
Là hắn?
Là lão đại bị nhảy tiên nhân, Tưởng Vũ Hách?
Sao lại là hắn? Hắn ở đây làm gì vậy trời?
(Beom: chết mất, không ổn, cái tay hư hỏng cứ type thành "j z trời" =))) )
Ôn Dư muốn ngồi dậy theo bản năng, ai ngờ mới vừa co chân lên liền đau thấu tim gan.
Bác sĩ vội ngăn cô lại, “Ấy, cô đừng có lộn xộn, cẳng chân của cô bị bầm tím nghiêm trọng, sưng tấy một mảng to, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
Ôn Dư ngơ ngẩn, nỗ lực ngẩng nửa người trên lên, còn không kịp nhìn chân cẳng, dư quang trong mắt liền thấy ngay cái mũi đang dán băng gạc dày đặc của mình.
Bác sĩ lập tức lại bổ sung: “Xương mũi cũng bị thương, cũng phải tĩnh dưỡng."
"……?"
Ôn Dư ngơ ngác mà nhìn vài lần, rồi sau đó bất lực mà nằm xuống.
Hình như kiếp trước cô hủy diệt vũ trụ hay sao ấy, phim Hàn cũng không dám đem người biên diễn đến thảm như này.
Trong 24 giờ, phá sản, nɠɵạı ŧìиɧ, tai nạn xe cộ, nối tiếp không ngừng nghỉ mà kéo đến.
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Tưởng Vũ Hách bất an mà xin lỗi: “Tiểu thư, sự cố giao thông tối qua trách nhiệm chủ yếu là do tôi không thấy rõ đèn xanh, thành thật xin lỗi khi mà liên lụy cô bị thương."
Ôn Dư: “……”
Đã hiểu.
Người này hẳn là tài xế của Tưởng Vũ Hách, cho nên hồi nãy Tưởng Vũ Hách mới vào thằng vấn đề mà hỏi mình muốn bồi thường cái gì.
Quả nhiên là làm kinh doanh, lưu loát, dứt khoát không vô nghĩa.
Ôn Dư bỗng nhiên lại nghĩ tới lời ông lão nói —— “Qua đêm nay mọi khó khăn đều đi qua.”
Những lời này nếu một hai phải giải, cũng là giải thích thông được.
Cô bị tai nạn xe cộ, bởi vậy mà có thể với lấy một chút bồi thường, mà số tiền này, khẩu khí bây giờ đủ để cho cô lấy trứng mà chọi đá.
Ông trời có mắt, miễn cưỡng cũng coi như ông trời lại mở ra cho cô một cánh cửa sổ nhỏ đi.
Ôn Dư hạ mắt tính toán tình huống bây giờ, ngẩng đầu, đang chuẩn bị mở miệng nói với Tưởng Vũ Hách, anh ta lại nói:
“Hoặc là cô có yêu cầu khác cũng có thể.”
Ôn Dư vừa vặn đối với tầm mắt từ trên cao của anh.
Ngay sau đó là sửng sốt.
…… Yêu cầu khác?
Bỗng dưng, Ôn Dư bất tri bất giác mà phản ứng lại —— theo như lời Vưu Hân nói thì người đàn ông trước mắt này là lão đại siêu cấp của giới trí, có thể một tay che trời.
Từ ngữ mấu chốt là cái gì?
Giới giải trí!
Lão đại siêu cấp!
Tên Thẩm Minh Gia cái kia nằm lì giữa đường cũng muốn nịnh bợ cùng công ty hắn kí hợp đồng!
Cái gì đó ở trong lòng Ôn Dư chậm rãi thành hình.
Cô bỗng nhiên thanh tỉnh.
Muốn tiền cái gì a? Cô muốn chính là chỉnh chết tên Thẩm Minh Gia, muốn cho hắn biết hậu quả khi lừa gạt cô là như nào, muốn hắn vì bỏ đá xuống giếng mà phải trả giá!
(Beom: nếu có phải trả giá, em cũng xin chấp nhận trả giá =))) )
Cô muốn đảo ngược nhân sinh!
Tâm tình kích động, bàn tay run rẩy
Một phù trong tay, ta có thiên hạ.
Hảo gia hỏa, còn may là không có vứt bỏ cái phù chua may mắn kia.
Còn không phải ông trời đưa Tưởng Vũ Hách cho cô thay đổi vận mệnh hay sao? Chỉ cần có thể nắm chắc cơ hội trong tay mà vận dụng hợp lý, còn sợ không trị được tra nam?
Ôn Dư giống như được tiêm một trăm liều adrenalin, đầu óc không ngừng bay lên từng đợt từng đợt.
Muốn thành công thì trước mắt phải có dũng khí đập nồi dìm thuyền.
Thấy Lê Mạn thuốc còn dám hạ, cô không chơi mấy cái âm hiểm đó. Bây giờ trong tai nạn xe cộ, cô là người bị hại, cần phải nghĩ cách tận dụng cái ưu thế này mà lợi dụng nghĩ cách buộc chặt người lại mới được.
Tưởng Vũ Hách thấy Ôn Dư vẫn luôn thất thần giống như phát ngốc, nhíu nhíu mày, “Cô tên là gì, nhà ở đâu? Hay là tôi liên hệ với người nhà của cô trước?"
Người nhà?
Trong đầu "đinh" một tiếng, Ôn Dư tìm được điểm ăn khớp.
“Người nhà của tôi?” Cô hoàn hồn mà nhìn Tưởng Vũ Hách, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên sau khi tỉnh lại: “Anh, không phải anh vẫn đang ở đây sao?”
Tưởng Vũ Hách: “?”
Ôn Dư giữ chặt tay áo hắn thật cẩn thận, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Em không muốn cùng người kia đòi bồi thường gì cả, anh, em muốn về nhà, em không muốn ở bệnh viện, anh biết không?"
Tưởng Vũ Hách: “……”
Mấy người trước giường bệnh hai mặt nhìn nhau, một lát sau, bác sĩ lại tiến hành kiểm tra một lần nữa với Ôn Dư, CT toàn thân đã chụp vào tối qua, ngoại trừ cẳng chân bầm tím, xương mũi bị gãy ra thì những bộ phận khác cũng không có bị sao.
Trong văn phòng, cuối cùng nhóm bác sĩ hội chẩn đưa ra kết luận sau:
“Cô gái này bị thương ở xương mũi, giả thiết là lúc rơi xuống đất não bộ cũng bị thương nặng, tuy rằng đã không còn vấn đề nguy hiểm gì nhưng lại có một loại hội chứng kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thể bỏ qua. Chính là cái loại bây giờ, nhận thức và kí ức bị hỗn loạn, ví dụ như quên bản thân mình là ai, cảm thấy Tưởng tổng là thân nhân của mình, là anh trai của cô ấy."
Tưởng Vũ Hách cau mày, “Chữa như nào?”
“Tạm thời thì không có phương pháp trị liệu tốt nhất, tĩnh dưỡng là chính, chờ thân thể tự hồi phục cùng tự nhớ lại thôi.”
“……”
Tưởng Vũ Hách lại không có tốt đến nỗi đi giúp một người con gái không quen không biết đi tìm trí nhớ đâu, càng không có hứng thú nhận cái thân phận là anh trai trên người.
Đi ra khỏi văn phòng của bác sĩ, anh muốn gọi điện cho tài xế của mình là lão Hà trước, ai ngờ lão Hà đã đẩy Ôn Dư ra chờ ở cửa văn phòng.
Hai người như u linh đứng canh cửa.
Trong lòng Tưởng Vũ Hách "ĐM" một tiếng.
(Beom: nguyên văn là "thao mẹ", anh Tưởng bậy nha =)))
Anh vậy mà lại bị doạ.
“Anh, anh đi đâu vậy?” Ôn Dư khinh khinh nhu nhu hỏi.
“……”
Mắt Tưởng Vũ Hách lạnh lùng nhìn lão Hà, vẻ mặt lão Hà kiểu【 tôi cũng không có cách nào khác nha 】mặt biểu tình xin tha.
10 giờ Tưởng Vũ Hách còn phải mở họp, không biết buổi sáng ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy vòng đến đây nhìn xem người bị đâm hôm qua tình huống như nào, ai mà nghĩ được là sẽ bị quấn lên người.
Xem ra người con gái này phần đầu còn bị thương nữa, Tưởng Vũ Hách cho cô một chút kiên nhẫn cuối cùng, “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Ôn Dư "Ừ" một tiếng, gật gật đầu, “Anh đi nhanh đi, không cần phải để ý đến em."
Ngoài ý muốn là không có dây dưa.
Tưởng Vũ Hách dừng một chút, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Giọng nói sâu kín phía sau vang lên: “Anh, có phải là anh đi rồi sẽ không cần tới em nữa không?”
Tưởng Vũ Hách dừng chân hai giây ngắn ngủi nhưng cũng không quay đầu lại.
Anh đi rồi, lão Hà khó xử mà dỗ Ôn Dư: “Cái kia, điện thoại di động của cô đâu? Giấy chứng minh thân phận đâu? Tôi giúp cô liên hệ với người nhà nhé?"
Ông vửa nhắc tới thì cô mới phát hiện ra là không thấy di dộng của mình đâu.
Ngày hôm qua lúc đi qua đường cái là cầm di động trong tay, chắc chắn là bị đâm xong ném văng đi, trời thì tối, chắc họ cũng không chú ý.
Đến nỗi giấy chứng minh thân phận còn để ở trong túi của khách sạn.
Ôn Dư bây giờ cần phải đánh bài đồng tình, nên giả mất trí nhớ là cần thiết, nếu anh ta (TVH) mà biết tên với địa chỉ của cô chắc chắn sẽ không có lý do mà ở lại.
Tuy rằng bây giờ cô cũng không chắc là sẽ được ở lại.
Vừa nãy còn nói mấy câu làm chính bản thân nổi da gà, nhưng Tưởng Vũ Hách vẫn là loại tư bản không có cảm tình, nói đi là đi, một tí cũng không đồng cảm, động tâm.
“Tôi cũng chẳng nhớ rõ cái gì cả.” Ôn Dư bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, “Rất xin lỗi, gây phiền toái cho ông rồi.”
Lão Hà đâm phải Ôn Dư, vốn dĩ cảm thấy có lỗi sâu sắc với cô, bây giờ nhìn cô gái nhỏ này bị đâm đến mất trí nhớ, quên hết sạch, mình tên gì cũng không biết.
Thật là tạo nghiệp mà!
Lão Hà có một đứa con gái tuổi cũng xấp xỉ, thật sự không muốn gặp trường hợp như này.
“Nếu không thì cô về cùng tôi đi, tôi có một đứa con gái cũng bằng tuổi cô, có thể làm bạn với cô, bao giờ giờ cô bình phục thì đi, được không?"
Tuy rằng đâm cô bị thương nhưng ông là người tốt, Ôn Dư thấy được.
Nhưng mục tiêu của cô là Tưởng Vũ Hách.
Ông không giúp được cô.
Ôn Dư chỉ có thể nói một câu xin lỗi trong lòng, tận lực diễn thành một tiểu đáng thương: "Tôi bây giờ chỉ biết mỗi anh trai, tôi cũng chỉ tin anh ấy thôi."
Lão Hà: “……”
Lão Hà không có cách nào khác, chỉ có thể tận lực ở trước giường chăm sóc cô. Lúc truyền dịch, Ôn Dư giả vờ nhàm chán, muốn mượn điện thoại di động của Lão Hà. Xong lại đòi đi WC để gọi điện cho khách sạn, nói bản thân có việc gấp phải rời khỏi Bắc Kinh, hành lý trong phòng gửi nhờ, sẽ nhanh chóng tới lấy sau.
Gọi xong thì xóa luôn nhật ký cuộc gọi.
Lão Hà mua cho Ôn Dư rất nhiều đồ ăn, coi cô như con gái mà chiếu cố. Buổi tối lúc 6 giờ, ông nhận được một cuộc điện thoại.
“Ông chủ.” Tuy rằng Tưởng Vũ Hách không có ở đây nhưng lão Hà vẫn khom người, sự tôn kính trà ngập.
Không biết Tưởng Vũ Hách nói cái gì, lão Hà nhìn Ôn Dư một cái, “Ông chủ, nhưng mả……”
Đối phương không cho ông cơ hội nói tiếp.
Lão Hà cúp điện thoại, khó xử mà nhìn Ôn Dư: “Tiểu thư, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho cô.”
Ôn Dư cũng đoán được cái gì, nhưng vẫn là làm bộ ngây thơ hỏi: “Là anh trai tới đón tôi sao?”
Lão Hà im im, cúi đầu xuống không nói.
Kỳ thật phần thắng của Ôn Dư không lớn, cô đánh cược, nhưng mà tên Tưởng Vũ Hách này 99% tư bản lạnh nhạt, 1% lương thiện mà thôi.
Nhìn biểy tình của lão Hà là biết cô thua cuộc rồi.
Nếu Ôn Dư không đoán sai thì Tưởng Vũ Hách an bài tốt nơi ở cho cô rồi.
Quả nhiên, lão Hà lái xe từ bệnh viện ra, đi được nửa tiếng thì dừng ở cửa một viện điều dưỡng.
Trang hoàng thật ấm áp, hoàn cảnh cũng thật tốt, vừa là biết nơi thích hợp để người ở lại dưỡng bệnh.
“Tiểu thư.” Lão Hà chu đáo mà ôm cô từ trên xe xuống rồi đặt trên xe lăn, “Cô có thể an tâm ở nơi này, nơi này sẽ có chuyên gia chăm sóc cho cô.”
Tất cả đã trong dự kiến.
Tưởng Vũ Hách là người làm ăn, không phải nhà từ thiện, càng không phải tên ngốc mà mình diễn một thì động tâm mà thu lưu.
Ôn Dư khe khẽ thở dài, tuy rằng thất vọng, nhưng vẫn là không từ bỏ, đem nguyên bộ khổ tình diễn ra: “Cảm ơn chú Hà, chú chuyển lời cho anh tôi là tôi vẫn luôn ở chỗ này chờ anh ấy.”
Ôn Dư biết, có quỷ mới đến,
Không phải, quỷ cũng không đến.
Lão Hà có tâm mà không có lực, cuối cùng cũng chỉ có thể cứng rắn hạ tâm đưa Ôn Dư cho hộ sĩ rồi lái xe rời đi.
Trên đường trở về, lão Hà lại nhận được điện thoại củaTưởng Vũ Hách.
“An bài tốt rồi chứ?”
Lão Hà tâm còn nắm, giọng nói buồn buồn: “An bài tốt.”
Tưởng Vũ Hách cảm nhận được ngữ khí của ông suy sút: “An bài tốt rồi mà còn không hài lòng?”
Lão Hà không muốn nói, rốt cuộc vẫn là không nhịn xuống được,
“Ông chủ, cô gái kia thật sự đáng thương, một mình, còn không nhớ rõ mình là ai, tên gì, cũng không biết người nhà ở nơi nào, cô ấy chỉ coi mỗi ngài là anh trai của cô ấy, còn đặc biệt quật cường, lúc tôi đi rồi vẫn không chịu vào, nói là chờ ngài tới đón cô ấy, tôi thật sự hạ quyết tâm mới đi được. Đều là do tôi, không nhìn đường thật kỹ, tôi tạo ra đại nghiệp......."
Tưởng Vũ Hách: “……”
Lão Hà lái xe ở Tưởng gia mấy chục năm, tuy nói là quan hệ chủ tớ nhưng cũng là người nhìn Tưởng Vũ Hách lớn lên, nếu không sao ông đυ.ng người anh lại phải hỗ trợ theo sau chùi đít* chứ.
*nguyên văn*
Hiện giờ lão Hà áy náy tự trách, Tưởng Vũ Hách cũng giống như bị định tội không lương tâm, dán nhãn máu lạnh.
Nói cho cùng thì là xe của anh đâm, nếu mà lão Hà đã muốn nhận trách nhiệm đến cùng, thân là ông chủ anh cũng phải chịu trách nhiệm.
Cúp điện thoại, Tưởng Vũ Hách có chút phiền lòng, đặc biệt là hình ảnh cô gái kia sau khi tỉnh dậy mặt đầy nước mắt mà nhìn anh vẫn luôn ở trong đầu.
Lúc ấy cô luôn miệng gọi anh là anh trai.
Có lẽ người cô tin tưởng nhất là anh của cô.
Cũng không biết dây thần kinh nào bị chập, đáng ra là nên chuyển hướng khi ở giao lộ nhưng mà anh lại đi thẳng về phía trước.
Đó là đường đi tới viện điều dưỡng.
Mười lăm phút sau, xe tư gia của Tưởng Vũ Hách dừng ở cửa viện điều dưỡng ngoại thành.
Đến lúc phanh xe hoàn hảo dừng lại, Tưởng Vũ Hách cũng không biết tại sao mình lại thay đổi tuyến đường mà tới đây nữa.
Làm gì? chẳng lẽ anh thật sự phải làm người tốt, giữ lại một người con gái mà mìbh không hề quen biết?
Tưởng Vũ Hách hạ cửa sổ xe xuống một nửa nhìn ra ngoài, viện điều dưỡng anh tĩnh, nhưng mà bây giờ là 9 giờ tối, ngoài cửa không có ai đi lại cả.
Lão Hà nói như thế nào ——
“Cô gái kia không chịu đi vào, kiên trì đợi người tới đón cô ấy."
Nhưng bây giờ ở cổng người ở đâu ra?
Cô còn không phải thỏa hiệp đi vào sao?
Cho nên nói lão Hà căn bản là lo lắng thừa, người là loại động vật cấp cao, làm sao có thể đứng ở cửa chờ khi đã muộn thế này rồi.
Tưởng Vũ Hách không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở ra, anh thu hồi tầm mắt, lấy một điếu thuốc ra từ trong túi, vừa bật lửa lên thì nghe được tiếng người gõ vào xe anh "thụp thụp thụp".
Anh vừa quay đầu lại, điếu thuốc trong miệng suýt rơi ra ngoài vì quên không cắn lại.
Ôn Dư ngồi ở trên xe lăn cười tủm tỉm mà bỏ tay xuống:
“Anh, anh tới rồi.”
*Đọc bản edit, beta hoàn hảo ở s1apihd.com: TinhOaLauTOL 💜