Suy nghĩ của Mặc Diệp tuy rằng rất dứt khoát rất hung ác, nhưng trên thực tế…
Ngày hôm sau, hắn viện lý do “Tiểu thịt viên đã ba tuổi, cần mời tiên sinh dạy học” mà mời một tiên sinh tốt nhất Kinh thành, cố Thái Phó đại nhân đến dạy cho Viên Bảo học tập.
Vị cố Thái Phó đại nhân này còn là ngoại tổ phụ của Vân Quán Ninh.
Năm đó mẫu thân của Vân Quán Ninh là Cố thị chết bệnh, Ưng Quốc công đã nâng di nương trong phủ là Trần thị lên làm điền phòng.
Vị “kế mẫu” này một lòng xúi giục, khiến cho Vân Quán Ninh chặt đứt quan hệ với nhà họ Cố.
Lúc đầu nhà họ Cố vẫn luôn nhẫn nhịn.
Sau đó nhìn thấy Vân Quán Ninh kiêu căng ngang ngược, một lòng một dạ thân thiết với Trần thị, không quan tâm gì đến nhà họ Cố nữa.
Cho nên cũng lạnh lòng, dần dần không lui tới nữa.
Lão Thái Phó Cố Bá Trọng năm nay đã hơn bảy mươi tuổi nhưng thân thể vẫn cường tráng, tinh thần minh mẫn. Dưới gối ông chỉ có Cố thị và một đôi trai gái Cố Minh, nhưng nữ nhi mất sớm, nhi tử lại bệnh tật đầy mình.
Vì Cố Minh đã nằm trên giường bệnh nhiều năm nên cũng không thể nào thừa kế chức vị Thái Phó.
Nhà họ Cố đành phải giao lại chức “Thái Phó” cho người ngoài.
Cố Bá Trọng dưỡng lão trong phủ, mỗi ngày ngoại trừ dắt chim đi dạo hay đánh cờ thì chỉ có nghe diễn uống rượu, hoàn toàn thờ ơ với việc trong triều.
Cho dù là Hoàng thượng ra mặt mời ông đến dạy học cho mấy vị tiểu Quận chúa, ông cũng không nể mặt mà từ chối, nói cái gì mà nay ông muốn “nhường việc cho người tài”, Hoàng thượng ngài đừng làm phiền lão…
Người nọ tính tình quái gở, bị người trong Kinh thành “thân thiết” gọi là “Lão cổ hủ”.
Mặc Diệp mời lão cổ hủ này đến Minh Vương phủ làm tiên sinh dạy học, có thể thấy được Cố Bá Trọng vẫn còn nể tình hắn.
Thật trùng hợp, hôm nay lại là ngày đầu tháng chín, là ngày phát tiền hàng tháng trong phủ.
Vân Quán Ninh và Ngụy bá, Liễu ma ma kiểm tra sổ sách xong rồi phát bạc xuống cho kẻ dưới, sau đó mới quay về Thanh Ảnh Viện.
Nàng vào cửa mà không thấy Viên Bảo đâu thì gọi bà Trương đến hỏi.
“Vương phi, buổi sáng ngài vừa đi thì Như Ngọc lập tức đến đưa tiểu công tử đi! Nói là dẫn đến thư phòng, Vương gia có mời một vị tiên sinh cho tiểu công tử.”
“Tiên sinh? Tiên sinh nào?” Vân Quán Ninh khó hiểu.
“Vương gia nói, Vương phi ngài là người ít học…”
Bà Trương cẩn thận liếc mắt nhìn nàng một cái: “Có lòng mời Cố lão Thái Phó đến dạy học cho tiểu công tử.”
Cuối cùng còn nói thêm: “Đúng rồi! Chính là ngoại tổ phụ của ngài đấy!”
Ngoại tổ phụ?
Vân Quán Ninh cau mày nhớ lại một chút, nguyên thân quả thật có một ngoại tổ phụ tên là Cố Bá Trọng, chỉ là nguyên thân bị Trần thị dụ dỗ, sớm đã không còn liên lạc với nhà họ Cố nữa.
Nhưng trong trí nhớ của nguyên thân, người của nhà họ Cố đều rất yêu thương nàng.
Quả nhiên là một con bạch nhãn lang!
Nàng bắt đầu khinh bỉ nguyên thân, gật đầu đi đến thư phòng: “Ta biết rồi.”
Vừa mới tiến vào thư phòng đã nghe một giọng nói vang dội: “Tiểu oa nhi nhà ngươi, nương của ngươi là ngoại tôn nữ của ta đấy! Ngươi nên gọi ta là thái lão gia mới đúng! Ai là lão nhân chứ?”
“Râu của người dài như vậy, không phải lão nhân thì là gì?”
“Nói có lý!”
Giọng nói sang sảng kia lại cười ha ha: “Tiểu oa nhi ngươi đúng là rất giỏi hùng biện nhỉ! Học theo nương của ngươi đấy à?”
Nghe giọng nói đó, trong lòng Vân Quán Ninh lập tức có cảm giác thân thiết.
Nàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Viên Bảo đang ngồi ngay ngắn trên ghế đẩu, bóng dáng một người đang đưa lưng về phía cửa, trông thẳng tắp mạnh mẽ không giống như một lão nhân bảy mươi tuổi.
Mặc Diệp ngồi đối diện Viên Bảo thì mang ánh mắt đầy ẩn ý.
Thấy Vân Quán Ninh bước vào, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn sang.
Viên Bảo nhảy xuống khỏi ghế đẩu, vô cùng vui vẻ chạy đến: “Mẫu thân người tới rồi! Vị này là thái lão gia của con, mau đến đây con giới thiệu với người.”
Vân Quán Ninh: “…”
“Con à, đó cũng là ngoại tổ phụ của ta mà?”
Còn cần tiểu hài tử như con giới thiệu?
Vừa nghe lời này, ánh mắt của Cố Bá Trọng hơi thay đổi, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng.
Đã hơn mười năm Vân Quán Ninh chưa từng gặp lại Cố Bá Trọng.
Ông ấy trông già hơn không ít, nhưng lại cho cảm giác thân thiết chỉ có tăng chứ không giảm đi, giống như cảm giác mà gia gia, người nàng yêu thương nhất trước khi xuyên qua, mang lại, vừa ấm áp lại vừa vững vàng.
Diện mạo của Vân Quán Ninh giống hệt với Cố thị.
Cố Bá Trọng nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên hoảng hốt.
Ánh mắt ấy, tựa như là xuyên qua nàng để nhìn nữ nhi đã mất của ông ấy.
Ánh nhìn thê lương đó khiến trong lòng Vân Quán Ninh cảm thấy chua xót.
Nàng nắm tay Viên Bảo đi tới, cười chào Cố Bá Trọng: “Ngoại tổ phụ đến đây sao không cho người báo con biết một tiếng? Con cũng có thể đến đây thỉnh an người.”
“Con vừa gọi ta là gì?” Cố Bá Trọng trợn tròn mắt.
Từ mười năm trước khi Vân Quán Ninh bị Trần thị xúi giục thì đã không còn qua lại gì với người nhà họ Cố.
Ngay cả ngoại tổ phụ là ông cũng bị nàng gọi là “Lão già xấu xa”.
Nguyên thân Vân Quán Ninh đúng thật là kẻ khiến người ta không thể yêu thương nổi.
“Ngoại tổ phụ à, còn có thể gọi người là gì được ạ?”
Vân Quán Ninh cố nén nỗi chua xót trong lòng, cười nói: “Nhiều năm không gặp, cơ thể của ngoại tổ phụ vẫn khỏe mạnh như thế! Mấy năm nay là con bất hiếu, nên đến thăm ngoại tổ phụ thường xuyên hơn.”
“Mẫu thân mất sớm, đáng ra con nên trông nom dưới gối ngoại tổ phụ để tận hiếu thay cả phần mẫu thân mới phải.”
Nói xong, nàng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Nàng nhớ gia gia…
Không ngờ nay nàng đã hiểu rõ sai lầm của mình rồi.
Thấy nàng nước mắt rơi lã chã, Cố Bá Trọng cũng không nhịn được mà nghẹn ngào theo.
Ông xoay người sang hướng khác, không cho Vân Quán Ninh thấy hai mắt ông đang đỏ lên: “Con có thể nghĩ như vậy là ta đã thấy vui mừng rồi. Nương của con ở dưới suối vàng cũng đã an lòng.”
“Ngoại tổ phụ, cữu cữu vẫn khỏe chứ?”
Vân Quán Ninh lau nước mắt: “Vốn nên đến thăm cữu cữu sớm hơn, nhưng bốn năm nay thân thể con cũng không được tốt.”
“Cho nên không thể ra khỏi phủ được.”
Vẻ mặt Mặc Diệp trông rất kỳ lạ, dời ánh mắt đi.
Xem ra nữ nhân này muốn giữ thể diện.
Biết việc bị cấm túc bốn năm nói ra rất mất mặt nên đã nói là thân thể không tốt.
Thấy Vân Quán Ninh khóc, Viên Bảo vội vàng lau nước mắt cho nàng. Cố Bá Trọng cũng xoay người lại, mọi người nói chuyện một hồi đã không còn cảm thấy xa lạ nữa.
Nói cho cùng vẫn là người một nhà máu mủ ruột rà, làm sao có thể hận thù gì nhau?
“Giao Viên Bảo cho ngoại tổ phụ, con cũng yên tâm.”
Vân Quán Ninh đứng dậy, cười nói: “Ngoại tổ phụ ở lại dùng bữa tối nhé! Con tự mình xuống bếp ạ.”
“Được.”
Vẻ mặt của Cố Bá Trọng đầy vui mừng.
Nhớ ngày đó, nữ nhi chết bệnh đã khiến cho ngoại tôn nữ này thay đổi tính tình, Trần thị lại cố ý “ghét cho ngọt cho bùi”, tạo nên tính cách khiến người ta khó ưa của Vân Quán Ninh.
Nay gả đi làm thê tử người ta rồi có hài tử, quả nhiên là hiểu chuyện hơn nhiều.
Mặc Diệp đứng dậy đi theo: “Vân Quán Ninh, hôm nay bổn vương cho ngươi bất ngờ lớn như vậy.”
“Để báo đáp bổn vương, không phải ngươi nên nói cho bổn vương biết bạc và tư liệu kia ngươi lấy được từ đâu sao?”
Thì ra nguyên nhân mà hắn mời tiên sinh cho Viên Bảo, thúc đẩy nàng hòa hảo với nhà họ Cố là vì chuyện này…
Vân Quán Ninh xoay người, nhìn hắn cười nhạt: “Vương gia, động cơ của ngươi không trong sáng.”
“Cho nên, chuyện này không thể gọi là bất ngờ! Chỉ có thể gọi là âm mưu!”
Nàng dứt lời thì đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại.
Mặc Diệp nhìn bóng lưng dần đi xa của nàng, không khỏi hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Vương gia đừng quên chuyện chúng ta đã nói, ngươi không thể hạn chế tự do của ta nữa. Ta đi đâu cũng không cần phải bẩm báo với ngươi.”
Vân Quán Ninh đưa lưng về phía hắn phất tay.
“Nữ nhân này! Quả thật là không xem bổn vương ra gì!”
Mặc Diệp tức giận nắm chặt hai tay: “Bổn vương đúng là không nên thả ngươi ra ngoài!”
Thấy bóng dáng nàng biến mất ở cửa, hắn lại vội vàng chạy theo.
Nào biết mới vừa đi đến cửa đã thấy Vân Quán Ninh, người vốn đã đi ra ngoài, lại đang lui từng bước quay vào trong cổng lớn.
Giống như là bị ai ép phải quay về…