Nghe được Như Ngọc trả lời, Mặc Diệp lơ đãng nhìn thoáng qua Vân Quán Ninh.
Bốn năm trước thù địch của nàng đối với Tần Tự Tuyết cũng không nhỏ…
Vốn cho rằng, có thể từ trên mặt nàng nhìn ra điều gì đó nhưng mà Mặc Diệp thất vọng rồi. Sắc mặt nàng từ đầu đến cuối không hề thay đổi, chuyên tâm gắp thức ăn cho Viên Bảo, còn dặn dò đứa nhỏ ăn cơm thật ngon.
Không có ghen ghét, không có hận ý, thậm chí nét mặt không biến hóa chút nào.
Nữ nhân này, thế mà lại thờ ơ?
Không có khả năng này!
Mặc Diệp nhíu mày.
Bốn năm trước, để có thể gả cho hắn, nàng không tiếc hủy đi trong sạch của Tần Tự Tuyết.
Sau đó, thêm nhiều lần hãm hại Tần Tự Tuyết, còn nói là nàng ta sai khiến nàng làm như vậy nọ kia. Đương nhiên Mặc Diệp không tin những lời ma quỷ này, đối với những lời bịa đặt hết lần này đến lần khác của nàng càng khiến hắn căm hận đến tận xương tuỷ!
“Tam ca và Tam tẩu tới, ngươi có cần cùng bổn vương đi gặp họ không?”
Hắn cố ý thăm dò.
Vân Quán Ninh sắc mặt không đổi: “Doanh Vương và Doanh Vương phi tới là để thăm Vương gia, ta đi làm cái gì?”
“Còn nữa, ở kinh thành này ai mà không biết, ta và Vương gia tình cảm không hòa thuận. Ta bị cấm túc ở Thanh Ảnh Viện, đột nhiên đi gặp người khác thật sự không ổn.”
“Bổn vương còn tưởng rằng ngươi muốn đi gặp Tam tẩu một chút.”
Mặc Diệp tiếp tục thăm dò: “Dù sao năm đó, các ngươi cũng coi như là từng có giao tình.”
Giao tình?
Ừ, là “giao tình” hận không thể gϊếŧ chết Tần Tự Tuyết.
Vân Quán Ninh bình tĩnh cười lạnh: “Vương gia muốn nói cái gì thì cứ nói thoải mái, không cần thăm dò như vậy đâu.”
Bị nàng phát hiện rồi…
Mặc Diệp ngượng ngùng cười nói: “Bổn vương thấy là ngươi muốn gặp nàng ta.”
“Nếu như ta muốn gặp thì Vương gia sẽ dẫn ta đi gặp sao?”
Vân Quán Ninh nhíu mày.
Nàng đúng là muốn gặp Tần Tự Tuyết.
Nhìn qua người này một cái, người được coi là thịt trên đầu quả tim trong lòng Mặc Diệp, cũng là kẻ đầu sỏ làm hại nàng bị cấm túc ở Thanh Ảnh Viện bốn năm qua, bị một đám người khinh thường!
Thấy nàng thật sự muốn đi, sắc mặt Mặc Diệp hơi khó chịu.
Quả nhiên!
Nữ nhân này, trong lòng vẫn là không buông bỏ được sự ghen ghét đối với Tần Tự Tuyết!
Đã bốn năm qua đi, hai ngày nay hắn đã cho rằng tính tình nàng có sự thay đổi lớn, khác xa so với lúc trước.
Nhưng trước mắt xem ra, vẫn là chán ghét như thế!
“Nếu ngươi muốn đi thì bổn vương sẽ dẫn ngươi đi.”
Mặc Diệp lạnh nhạt nhìn nàng, trong phút chốc chợt cảm thấy một bàn đầy ắp đồ ăn trước mắt không còn có khẩu vị gì. Sau khi phân phó Như Ngọc ở lại chăm sóc Viên Bảo, hắn đưa Vân Quán Ninh đi tới tiền sảnh.
Mặc dù đã chịu một trận đòn, sau khi rửa mặt chải đầu xong, Vân Quán Ninh cố nén đau nhức, không nhìn ra có gì khác lạ.
Đến tiền sảnh, Mặc Diệp mới biết nữ nhân này quả nhiên so với lúc trước có nhiều khác biệt!
Lúc này trời đã không còn sớm.
Mặc Hồi Phong và Tần Tự Tuyết đang thưởng thức trà, thấy Mặc Diệp mặt không đổi sắc tiến đến, Tần Tự Tuyết vội vàng đứng dậy.
“Minh Vương, ta và Vương gia đến muộn như vậy, có quấy rầy ngươi nghỉ ngơi không?”
Biết trời đã không còn sớm mà cố tình tới lúc này, trước mặt còn nói những lời như vậy…
Đối với dáng vẻ Tần Tự Tuyết làm bộ làm tịch, trong lòng Vân Quán Ninh cười lạnh.
Mặc Diệp chỉ khẽ vuốt cằm, nói một tiếng: “Đa tạ Tam ca, Tam tẩu hao tâm tổn trí.” Nói xong rồi ngồi xuống.
Vân Quán Ninh đang ở sau lưng đột ngột xuất hiện trước mắt Tần Tự Tuyết và Mặc Hồi Phong .
Bốn năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại nàng, Tần Tự Tuyết còn không nhận ra nàng!
Nàng ta dò xét Vân Quán Ninh đồng thời Vân Quán Ninh cũng đang đánh giá nàng ta… Người này là Tần đại tiểu thư, quả nhiên là mỹ nhân danh chấn kinh thành, là kiểu mỹ nhân có dáng vẻ yểu điệu nhu nhược.
Bắp chân kia sợ là còn không to bằng cánh tay của nàng.
Dáng vẻ mặt mày ẩn tình kia sợ là không có nam nhân nào chống đỡ được đâu?
Không hổ danh là thịt trên đầu quả tim trong lòng Mặc Diệp.
Nàng cười mà như không cười nhìn Tần Tự Tuyết: “Làm sao thế? Bốn năm không gặp, Doanh Vương phi không nhận ra ta rồi sao?”
Một tiếng “Doanh Vương phi”, kéo suy nghĩ của Tần Tự Tuyết trở lại.
“Ngươi là Vân Quán Ninh?”
Trên mặt nàng ta tràn đầy kinh ngạc.
Không phải là Vân Quán Ninh bị cấm túc ở Thanh Ảnh Viện bốn năm, không có người hầu hạ, trải qua ngày tháng sống không bằng chết sao? Sao nhìn hình dáng này của nàng so với chính mình còn tốt hơn?
Nàng ta không dám tin nhìn về phía Mặc Diệp, ánh mắt muốn hỏi chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Nàng ta mặc dù không nhìn trúng Mặc Diệp, nhưng có nữ nhân nào mà không thích được nam nhân vây lấy?
Tần Tự Tuyết chỉ nghĩ là, trong lòng Mặc Diệp thật sự có nàng.
Cho nên, ánh mắt nhìn về phía hắn mới tràn ngập chất vấn.
Mặc Hồi Phong ngồi ở bên cạnh, quanh người phát ra khí tức hung ác nham hiểm, chỉ nhìn Vân Quán Ninh một chút rồi chau mày khó chịu nói: “Lão Thất, sao ngươi thả nàng ra rồi?”
Thả ra rồi?
Nàng là con chó mà Mặc Diệp trói sao?
Người này có biết nói chuyện không vậy?
Mặc Diệp không đáp lời, chỉ vô tình cố ý quét qua Vân Quán Ninh một cái, dường như là định để cho chính nàng xử lý tình huống này.
Vân Quán Ninh lập tức đi tới ngồi xuống bên cạnh Mặc Diệp.
“Lời này của Doanh Vương thật thú vị, chúng ta đều đang ở trước mặt các ngươi, còn nghi ngờ cái gì nữa sao?”
Thấy dáng đi của nàng có chút cổ quái, Tần Tự Tuyết không khỏi nhíu mày.
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, nhíu mày cũng có phong tình.
“Chân ngươi bị sao thế?”
“Cũng không có gì.”
Vân Quán Ninh vươn tay, vỗ nhè nhẹ lên chân, khóe mắt liếc qua nhìn về phía chén trà đang cầm, đưa nước trà đến bên miệng Mặc Diệp: “Doanh Vương phi cũng là người từng trải, hẳn là hiểu rõ ràng.”
“Vương gia nhà ta tối hôm qua quá hung mãnh, lại để cho các ngươi chê cười rồi!”
“Phụt.”
Mặc Diệp vừa uống trà vào miệng đã phun ra hết!
Hắn vội vàng đặt chén trà xuống, không khỏi ho khan: “Khụ, khụ, khụ.”
Mấy lời bậy bạ này!
Tần Tự Tuyết cũng hơi sửng sốt, gương mặt lập tức đỏ bừng, vội quay đầu đi, ngay cả thần sắc Mặc Hồi Phong cũng hơi mất tự nhiên.
Mặc Diệp quay sang Vân Quán Ninh thấp giọng quát: “Chớ nói nhảm!”
“Vương gia, chàng thẹn thùng cái gì? Chúng ta đã thành hôn từ lâu, Doanh Vương và Doanh Vương phi cũng là người từng trải. Chẳng lẽ, da mặt của Vương gia mỏng thế ư?”
Nàng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, oán trách nói.
Hắn thẹn thùng?
Mặc Diệp cắn răng, không tiếp tục lên tiếng.
Trong mắt Tần Tự Tuyết lóe lên một tia ghen ghét, khẽ cười nói: “Xem ra tình cảm phu thê các ngươi rất tốt đấy! Ta và Vương gia cũng có thể yên tâm. Hai ngày trước, phụ hoàng còn cứ nhắc mãi, nói là phu thê các ngươi không hòa thuận.”
“Nếu phụ hoàng biết các ngươi ân ái như thế thì người sẽ yên tâm.”
Nàng ta cố ý lấy Hoàng thượng ra dọa nàng…
Vân Quán Ninh mặt không đổi sắc: “Khiến phụ hoàng lo lắng là chúng ta không đúng, ngày khác ta và Vương gia sẽ tiến cung thỉnh an phụ hoàng, cũng để lão nhân gia yên tâm.”
Thấy nàng trả lời kín kẽ, Tần Tự Tuyết âm thầm cắn răng.
Nhìn mặt nàng ta có vẻ khổ tâm, chắc hẳn chuyện “phu thê ân ái” với Doanh Vương đã là quá khứ bay theo mây khói.
Trong lòng Vân Quán Ninh ngấm ngầm suy đoán.
“Ta nghe nói, trước đó vài ngày Doanh Vương có ý muốn cưới Trắc phi, ta và Vương gia ở đây bày tỏ một tiếng chúc mừng.”
Mặc Hồi Phong: “…”
Vì chuyện này mà hai ngày nay Tần Tự Tuyết đang náo loạn với hắn ta.
Nữ nhân Vân Quán Ninh này, thật sự là hết chuyện để nói!
Tần Tự Tuyết cố nặn ra nụ cười: “Đúng rồi, nghe nói Minh Vương bị thương, cho nên ta và Vương gia đặc biệt tới để thăm hỏi. Không biết vết thương của Minh Vương đã tốt lên chút nào chưa? Trong phủ đang êm đẹp làm sao thích khách tiến vào được? Làm bị thương người xong có bắt được không?”
Nàng ta chuyển chủ đề, ánh mắt nhìn về phía Mặc Diệp mang theo quan tâm.
Người không biết còn tưởng rằng nàng ta mới là Mặc Diệp Vương phi!
Tần Tự Tuyết rõ ràng là đang gây hấn với nàng, động đến tôn nghiêm của Minh Vương phi… Đã như vậy, đừng trách nàng không khách khí!