Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 9: Hắn bôi thuốc cho nàng

Tiếc là lúc Đức Phi nương nương đuổi theo đến nơi thì không còn biết được Mặc Diệp mang Viên Bảo đi đâu rồi.

Nhũ mẫu nhìn trời tối đen như mực bèn nhắc nhở Đức Phi rằng cửa cung sắp phải đóng rồi, bà ta không cam tâm nên đưa một đoàn cung nhân rời đi.

Trước khi đi còn dặn dò Như Mặc và Như Ngọc phải điều tra ra thân phận của hài tử kia.

Vân Quán Ninh bị đưa về Thanh Ảnh Viện.

Nàng không có ngất xỉu, nha hoàn đặt nàng nằm lên giường xong thì lui ra ngoài.

Nàng ngọ nguậy đi xuống đất, chật vật lắm mới lấy được thuốc mỡ ra để bôi lên người.

Nhưng mà bị thương ở mông, tự bôi thuốc cũng thật bất tiện…

Bỗng nhiên có người đẩy cửa vào, Vân Quán Ninh còn tưởng là Viên Bảo về, đang định lên tiếng ngăn lại thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mặc Diệp vang lên: “Là bổn vương.”

Lúc này nàng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, kéo chăn đắp lên người.

“Vương gia tới làm gì vậy? Để chế giễu ta?”

Giọng điệu Vân Quán Ninh chẳng hề khách khí.

“Vân Quán Ninh, ngươi hà tất phải chanh chua cay nghiệt với bổn vương như thế?”

Mặc Diệp nhíu mày.

Dưới ánh nến hắn nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Vân Quán Ninh, bèn đặt lọ thuốc mỡ đang cầm trong tay thật mạnh xuống giường nàng: “Nếu đã như vậy, có lẽ là do bổn vương tự mình đa tình rồi!”

Hắn có lòng tốt mang thuốc đến cho nàng ư?

Ánh mắt Vân Quán Ninh chợt dao động, giọng điệu cũng ôn hoà hơn chút, nàng lảng sang chuyện khác: “Viên Bảo đâu?”

“Nó đói bụng nên bổn vương sai phòng bếp nấu bữa tối dựa theo khẩu vị của nó, lát nữa Như Ngọc sẽ cho nó dùng bữa ở phòng ăn.”

Nghe vậy, trong lòng Vân Quán Ninh hơi cảm thấy áy náy.

Muộn thế này rồi, chắc Viên Bảo sẽ đói lắm!

Thấy nàng trầm ngâm không nói gì, Mặc Diệp bèn cầm thuốc mỡ đi đến: “Vết thương của ngươi sao rồi? Có tự bôi thuốc được không?”

Bôi thì nàng cũng bôi rồi, cơ mà có một số chỗ bị thương rất là bất tiện để bôi thuốc lên nha.

Nhìn thấy thuốc mỡ Mặc Diệp cầm trong tay, nàng mới phát hiện ra là thuốc của Thái Y Viện, chắc chắn hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.

Nếu như nàng bị thương thì làm gì có ai chăm sóc cho Viên Bảo.

Hơn nữa chỉ là bôi thuốc thôi mà, đâu phải bị mất một miếng thịt… Vân Quán Ninh lấy hết dũng khí nhìn Mặc Diệp, nói: “Ta, ta không tiện tự bôi thuốc, ngươi bôi giúp ta đi.”

“Cái gì?”

Mặc Diệp sững người, còn tưởng mình nghe nhầm.

“Ta nói, ngươi bôi thuốc giúp ta.”

Vân Quán Ninh nhìn hắn, lặp lại lời nói một cách nghiêm túc.

Chắc là do nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của hắn mà Vân Quán Ninh hơi đỏ mặt, ánh mắt cũng có phần ngượng ngùng né tránh: “Dù sao ta cũng được gả cho ngươi rồi, không phải ngươi xấu hổ không dám làm chứ?”

Nàng khẽ than thở, cố tình đả kích hắn.

“Ai, ai nói bổn vương không dám?”

Mặc Diệp cắn chặt răng, mở nắp lọ thuốc, sau đó vén chăn lên.

Nhìn thấy vết thương của nàng, thật ra cũng không quá nghiêm trọng.

Nhũ mẫu kia có nhãn lực không tệ.

“Ngươi cũng thật cứng đầu, mẫu phi phạt ngươi, chi bằng cứ nhận sai, sao phải cãi lại làm gì?”

Hắn bóp lấy thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên vết thương sau lưng của nàng, rồi lại dùng giọng điệu dạy dỗ nàng như con mà nói: “Mẫu phi tuy nói năng chua ngoa nhưng tâm địa lương thiện…”

“Ha ha, đối với ngươi thì bà ta tuy độc mồm nhưng tâm địa hiền lành, còn với ta thì không chỉ mồm miệng mà tâm địa cũng vô cùng độc ác.”

Vân Quán Ninh cười chế giễu.

Tuy là Mặc Diệp bị thương vì nàng, nhưng tối hôm trước không phải nàng cũng giúp hắn bôi thuốc giải độc rồi sao?

Nàng quay đầu nhìn một chút, thấy vết thương trên vai hắn vẫn chưa khỏi, cho nên động tác cũng hơi gượng gạo không tiện.

“Hai chúng ta cũng thật hài hước! Ngươi bị thương ở vai lại bôi thuốc cho ta, còn ta bị thương ở mông lại đi thay thuốc cho ngươi, chuyện này mà truyền ra ngoài chắc sẽ thành trò cười cho nhiều người.”

Mặc Diệp nhìn nàng, ánh mắt trầm mặc, vẫn nhẹ nhàng mà bôi thuốc lên.

Hắn chuyên tâm bôi thuốc, vành tai đỏ ửng.

Ánh mắt vẫn không dám nhìn xuống nơi nào đó… cho dù hắn và Vân Quán Ninh đã viên phòng với nhau.

Ngón tay thon dài của hắn mơn trớn da thịt nàng.

Nữ nhân này bị cấm túc bốn năm nay, sao da thịt vẫn đẹp thế này!

Thực sự là vô cùng mịn màng…

Thấy Mặc Diệp trầm ngâm không nói, Vân Quán Ninh bèn chuyển chủ đề: “Vẫn chưa bắt được thích khách đột nhập tối hôm trước sao?”

“Ừ.”

Mặc Diệp đáp, chợt nhớ ra lời của Như Ngọc, hắn trầm giọng nói: “Tên thích khách tối hôm trước không hẳn là tới ám sát ngươi, rất có khả năng hắn tới để gϊếŧ bổn vương.”

“Vậy tại sao lại tới Thanh Ảnh Viện? Trong kinh thành ai cũng biết tình cảm phu thê hai ta không hoà hợp mà?”

Vân Quán Ninh hỏi.

Câu hỏi này cũng chính là thắc mắc trong lòng Mặc Diệp.

“Thật ra là ta nghi ngờ hắn ta đến gϊếŧ ta.”

Vân Quán Ninh khẽ nói.

Mặc Diệp ngừng tay: “Hả? Bốn năm nay ngươi bị cấm túc ở Thanh Ảnh Viện, còn không rời Vương phủ nửa bước, đi đâu mà đắc tội với một cao thủ tuyệt thế như vậy?”

Bốn năm nay nàng không hề gây thù kết oán với bất kì ai.

Nhưng mà bốn năm trước thì có.

Đáy mắt Vân Quán Ninh chợt phiền muộn.

Bốn năm trước, trong một buổi yến tiệc hồi cung, vốn là Vân Quán Ninh tính kế Tần Tự Tuyết.

Để nàng ta trở thành thê tử của Mặc Hồi Phong, như vậy sẽ huỷ bỏ được hôn sự với Mặc Diệp.

Mọi người đều cho rằng tất cả mọi chuyện là do Vân Quán Ninh tính toán để chia rẽ nhân duyên tốt đẹp giữa Mặc Diệp và Tần Tự Tuyết.

Nhưng chỉ có mình Vân Quán Ninh biết rõ, tất cả những chuyện đó đều là âm mưu của Tần Tự Tuyết!

Nàng ta tương kế tựu kế, muốn Vân Quán Ninh giúp để trở thành nữ nhân của Mặc Hồi Phong… Vị tiểu thư Tần gia này vốn không hề để ý đến Mặc Diệp!

Người nàng ta để ý từ trước vẫn luôn là Doanh Vương, Mặc Hồi Phong!

Sau khi đạt được mục đích, âm mưu của Tần Tự Tuyết lại bị Vân Quán Ninh phát hiện.

Mọi chuyện vỡ lở ra, Tần Tự Tuyết lại dùng lời ngon ngọt dụ dỗ Vân Quán Ninh, nói sẽ giúp nàng vào được Minh Vương phủ, chỉ cần nàng coi như chưa biết chuyện này.

Mà vốn dĩ Vân Quán Ninh lại là đồ ngốc.

Chỉ cần nghe dăm ba câu của Tần Tự Tuyết đã trúng kế của nàng ta.

Sau đó, quả thật nàng cũng được gả cho Mặc Diệp.

Nhưng dù cho là vì nàng bị Mặc Diệp ghét bỏ, hay là tính kế hại Mặc Phi Phi suýt mất đi trong sạch, thì Đức Phi và Mặc Phi Phi cũng hận nàng tận xương tủy.

Mọi thứ nàng phải chịu đều là công lao của Tần Tự Tuyết!

Có lẽ vì sợ Vân Quán Ninh sẽ nói ra mọi chuyện nên bao nhiêu năm nay, Tần Tự Tuyết vẫn luôn phái người ám sát nàng.

Có điều, những thích khách trước đây đều chỉ là những tên khá tầm thường.

Gã thích khách lần này lợi hại hơn rất nhiều.

Thấy Vân Quán Ninh không đáp lời, Mặc Diệp không nhịn được mà hỏi: “Ngươi nói gì đi! Ngươi chọc giận kẻ nào mà người ta lại đến ám sát ngươi thế này?”

Thanh Ảnh Viện chính là nơi thị vệ canh giữ lỏng lẻo nhất.

Mặc Diệp cũng chưa từng quan tâm đến sống chết của Vân Quán Ninh.

Vì thế cho nên mấy tên thích khách tầm thường lúc trước mới có thể trà trộn vào đây dễ dàng như vậy.

Đâu thể ngờ được lần này lại đυ.ng mặt Mặc Diệp.

“Không có.”

Vân Quán Ninh định thần trở lại, thấy hắn đang cau mày thì lại cười: “Chẳng qua ta chỉ thuận miệng nói mà thôi.”

Bốn năm trước nàng đã từng giải thích, nhưng hắn không tin nàng.

Bốn năm sau, nàng lại nói mọi chuyện đều là do Tần Tự Tuyết gây nên… Liệu hắn có tin nàng không? Hay lại cho rằng nàng đang ngậm máu phun người?

Dù sao thì hắn cũng coi Tần Tự Tuyết như bảo bối trong tay.

Vẫn luôn cho rằng nữ nhân ấy trong sạch thuần khiết y như cái tên của nàng ta.

Vân Quán Ninh cười tự giễu.

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân, giọng nói vui vẻ của Viên Bảo vang lên: “Mẫu thân, con về rồi đây!”

Vân Quán Ninh và Mặc Diệp đều biến sắc.

Nàng quần áo xộc xệch nằm trên giường.

Mặc Diệp tay đầy thuốc mỡ, một bàn tay còn đang đặt trên lưng nàng…

Cảnh tượng này mà để người khác nhìn thấy, e là giải thích thế nào cũng không rõ được.

Vân Quán Ninh đang định kéo chăn quàng lên người thì Viên Bảo đã tung tăng chạy vào.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Viên Bảo đứng khựng tại cửa vào, “choang” một cái, món điểm tâm nó đang cầm trên tay rơi vào xuống đất…