Chương 63: Nhẫn của tôi!
“Lâm Lan Trăn!” Tôi vốn đang nói chuyện với Tiêu Diêu, cái giọng chói chói thấy mà ghê của Toilet Tình không biết từ đâu lại vang lên, tôi liền cảm thấy nổi da gà, con này còn muốn người ta sống nữa sao!“Toilet Tình, muốn làm gì nữa!” Khí thế vẫn không thể thua!
“Tao tới lấy lại đồ lạc thuộc về mình!” Tình Tử nhìn bên ngoài vẫn là một đứa không ác, trên thực tế trước mặt tôi thì cực kỳ ghê tởm, đi cùng là cô ấy là Toilet Hùng.
“Lâm Lan Trăn, đem đồ vật đó giao ra đây!” Toilet Hùng nói, như thế nào...? Tôi cảm thấy giọng ông ta có chút ẻo lả, nghe nói ông ta bị Mạn Trữ phế, tôi theo bản năng nhìn một chút...
“Mày nhìn cái gì?!” Toilet Hùng phát hiện ánh mắt tôi, giấu đầu lòi đuôi kêu lên.
“..., không có gì! Mấy người muốn làm gì?” Vẫn là không nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ mấy tên thái giám Nhật Bản.
“Tao muốn cái này!” tay Toilet Tình cầm lấy dây chuyền trên cổ của tôi, tay cô ta rất lạnh, tôi theo bản năng rụt cổ lại.
“Mày muốn làm gì?” Tôi nói.
“Văn Nhược Tình, buông tay!” Tiêu Diêu lập tức phản ứng lại, cậu ấy bắt lấy tay Tình Tử, “Tôi bảo cô buông tay!”
“Biến qua một bên!” Toilet Hùng dùng sức đẩy Tiêu Diêu ra, Tiêu Diêu né qua một bên để tránh Toilet Hùng.
“Tên ăn cướp a! Ăn cướp a!” Chúng tôi đang đứng bên hồ nhân tạo nhìn qua nhìn lại cũng không nhiều người, tất cả mọi người không biết chúng tôi đang làm gì, chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn qua bên này, eh ~~, chúng tôi không phải đang đóng phim đâu~~.
“Cái này chính là của tao, tao sắp làm Thiệu phu nhân, vợ của Tễ Huyên!” Tình Tử càng nói càng lên giọng, cực kỳ chói tai!
“Đây là của tôi!” Tôi định đẩy tay Tình Tử ra nhưng cô ta nắm rất chặt.
“Đó là nhẫn của tao.” Tình Tử ác ý cười, cô ta giật mạnh dây chuyền xuống, cổ tôi liền cảm thấy đau.
“Này!” tôi lập tức sờ cổ mình, mẹ ơi ~~, chảy máu rồi! “Con chó điên kia!”
“Lan Trăn!” Tiêu Diêu xử lý xong Toilet Hùng nghe thấy tiếng tôi, lập tức chạy qua hỏi “Cậu làm sao thành như vậy? Có bị gì không?”
“Hừ! Là của tao mà.” Tình Tử định đeo nhẫn lên tay mình nhưng ngay lúc đó có một người xuất hiện loạt lấy chiếm lợi phẩm của cô ta.
“Tễ Huyên...”
“Tễ Huyên...”
“...”
Sự xuất hiện của Tễ Huyên làm chúng tôi rất bất ngờ, “Lan Trăn cậu làm gì mà thành như vậy?” Mạn Trữ cũng đi theo tới, “Cái con 38 chết tiệt kia! Muốn bị đập hả?” Mạn Trữ dữ dằn hướng quả đấm về phía Tình Tử, “Ai da, thái giám chết bầm, ngươi được thả rồi à?!” Nhìn thấy Toilet Hùng, cậu ấy lập tức nói móc.
“Từ Mạn Trữ!” Toilet Hùng hung hăng trừng mắt nhìn Mạn Trữ, nhưng không động tay, vì sao? Tôi cũng nghĩ ông ta sợ gặp phải chuyện kia nữa.
“Ui ~~, Ông bị nghiền đập rồi à, có cần bà nội đây giúp không?” Mạn Trữ tuyệt không khách khí nói.
“Từ Mạn Trữ nếu mày dám ra tay, tao lập tức gọi cảnh sát tới bắt mày.” Tình Tử hét lên mặt Mạn Trữ, xem ra cô ta cũng rất sợ.
“Vậy à, mày muốn bà nội làm thử không?”
“Tễ Huyên, em chỉ tới lấy lại đồ của mình thôi.” Tình Tử ủy khuất chuyển hướng qua Tễ Huyên.
“Đây không phải đồ vật thuộc về cô.” Tễ Huyên nói.
“Và chúng tôi sẽ kết hôn lại!”
“Thiệu Tễ Huyên, như vậy là sao?” Hai đứa Toilet đồng thời hỏi.
“◎# ¥%... ※×.” Tễ Huyên hình như nói gì đó bằng tiếng Nhật, mặt Tình Tử nháy mắt liền chuyển sang trắng, còn hiệu quả hơn dùng phấn trang điểm.
“Tôi không có thì nhỏ đó cũng đừng mơ mà có được!” Tình Tử nói xong giật lấy chiếc nhẫn trong tay Tễ Huyên rồi ném xuống hồ! “Lâm Lan Trăn, tao cho mày biết, đời này mày cũng không tìm thấy chiếc nhẫn đó đâu, ha ha!”
“Ahhh ~~, chiếc nhẫn của tôi!” Tôi trơ mắt nhìn nhẫn rơi xuống hồ nước, “Đông!” một tiếng, không còn nữa...
“...” Tễ Huyên liền túm lấy cổ Tình Tử.
“Tễ Huyên..., khụ..., thả...” Tình Tử bắt đầu giãy dụa.
“Thiệu Tễ Huyên, mày muốn gϊếŧ Tình Tử hả?” Toilet Hùng liền chạy qua cứu cháu mình, “Mày thả nó ra!” Ông ta dùng sức kéo tay Tễ Huyên, mà Tễ Huyên chỉ thản nhiên nhìn một cái không hề động đậy, anh ấy sẽ không thả.
“Nhẫn của tôi...”
Tễ Huyên nhìn tôi sau đó bỏ Tình Tử qua một bên, hai chúng tôi đều không nói gì mà im lặng nhìn mặt hồ, đã không còn..., nhẫn không còn, không còn nhẫn nữa...
Đây là ám chỉ giữa tôi và Tễ Huyên sẽ không còn cơ hội nữa sao? Không, không, tôi không muốn, tôi nhất định phải tìm lại chiếc nhẫn kết hôn đó. Ngay giờ phút này, tôi chỉ có một ý nghĩa này trong đầu, bất tri bất giác đi vào trong hồ.
Ngay lúc này, hai cánh tay đồng thời bắt lấy tôi, tôi mơ mơ màng màng quay đầu, là Tễ Huyên và Tiêu Diêu, nhưng nhẫn mất rồi, làm sao bây giờ?
“Lan Trăn cậu muốn làm gì?” Tiêu Diêu hỏi.
“Đồ ngốc, em khóc cái gì?” Tễ Huyên nói.
Tôi khóc sao? Tôi không biết, tôi chỉ biết, tim của tôi đã bị rớt trong hồ xanh biếc đó rồi. “Tôi muốn tìm, tôi muốn tìm... Tôi muốn tìm nhẫn, tìm nhẫn...”
“Lan Trăn, không cần vậy đâu, mất rồi cũng không sao, cùng lắm thì mua một chiếc khác.” Mạn Trữ cũng đi tới bên cạnh tôi.” Nè! Lan Trăn!” Mạn Trữ sốt ruột vỗ vỗ mặt tôi.
“Đó là chiếc nhẫn kết hôn mà Tễ Huyên tặng tớ!”
“Lan Trăn, cậu bình tĩnh lại đi!” Tiêu Diêu nói, “Hồ này lớn như vậy, cậu làm sao mà tìm được.”
“Tiêu Diêu, cậu tránh xa một chút!” Tễ Huyên dùng sức kéo cánh tay của tôi đang bị Tiêu Diêu nắm, “Đó không phải chuyện của cậu!”
Tễ Huyên dùng sức kéo tôi đi, ngang qua trước mặt Tình Tử, “Nếu lần sau tôi nhìn thấy cô tới tìm đồ ngốc, tôi nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào làm cho cả nhà cô phải chết hết!” Tễ Huyên lạnh lùng ra lệnh cho Tình Tử, tuy rằng ánh mắt không hề hung ác, nhưng hơi thở lại làm cho người ta không rét mà lạnh, Toilet Tình và Toilet Hùng cũng không dám nói gì chỉ biết trừng mắt nhìn Tễ Huyên rồi rời đi.
Nhìn tôi một chút, “... Nhẫn không phải anh tặng...” Tễ Huyên nhặt dây chuyền Tình Tử ném xuống đất, chậm rãi nói, “Cái này..., mới là anh tặng cho em, đây là anh tặng cho em...” Anh ấy đặt dây chuyền vào tay tôi, hơi lạnh của trang sức truyền từ tay thẳng đến tim...