Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 48

Chương 48: Tình yêu và chiến tranh (7)
“Mày rất thông minh, vừa rồi cứ im lặng dùng kìm móng tay cắt dây thừng, xem ra sau này muốn bắt mày phải dùng dây thừng thô hơn.”

“Tay sai của Toilet Tình. Ông gặp qua chị tôi hả?”

“Tao không những biết chị mày mà tao còn gϊếŧ nó!” Ông chú dữ dằn vừa nhe răng cười vừa đi tới chỗ Mạn Trữ, “Tao là cậu của Tình Tử, Mitarai Toshio (Ngự Thủ Tẩy Mẫn Hùng)!”

“Toilet Hùng à, rất hợp với bộ mặt của ông.” Tôi thấy hai tay Mạn Trữ nắm chặt thành quyền hình như còn nghe thấy tiếng “Rắc rắc”, Mạn Trữ đang giận.

“Nhóc con, tao có thể gϊếŧ chị mày thì hôm nay tao cho mày xuống hoàng tuyền luôn!”

“Thách ông đó, ông làm cô hồn dã quỷ trước thì có!” Hai người cùng lúc tấn công đối phương.

“Cô không sao chứ?” Tiêu Diêu hồi hợp cầm lấy tay tôi.

“Tôi rất khỏe, vừa rồi cậu cũng nghe rồi, đó chỉ là nước biển ngoại trừ tốt cho việc trao đổi chất thì không còn tác dụng nào khác.”

“Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây rồi tìm người tới giúp, Mạn Trữ chắc cầm cự được.” Uyển Nhu muốn chạy đi kêu cứu nhưng nhóm lâu la chắc không muốn cho chúng tôi dễ dàng chạy thoát.

Bên này có Tiêu Diêu bảo vệ tôi và Uyển Nhu, bên kia có Mạn Trữ đấu với kẻ thù gϊếŧ chị mình. Mạn Trữ một cước dẫm lên chân của Toilet Hùng, chân kia đạp mạnh vào lưng ông ta, tôi và Uyển Nhu liền hoan hô. Tiêu Diêu bay lên một cước đá bay một tên vào tường, miệng người kia liền phun máu, đáng đời! Mạn Trữ và tên Hùng cũng khó phân cao thấp, cây kiếm Nhật trên tay tên Hùng liên tục chém tới, may mà Mạn Trữ phản ứng nhanh, nhanh chóng ngồi xổm xuống, chỉ chém trúng vài cọng tóc, mà cậu ấy cũng lập tức cầm thanh sắt đạp vào bộ phận trọng yếu của ông ta, đau đến nổi ông ấy bay ra ngoài. Ai bảo ông ta cầm kiếm Nhật phải mở hai chân ra.

“Ông gϊếŧ chị tôi, tôi cho nhà ông tuyệt tử tuyệt tôn luôn” Mạn Trữ bổ sung thêm một cước vào l*иg ngực ông ta, Toilet Hùng ôm hạ thân nằm dài trên đất, vẻ mặt dữ tợn, “Tôi không làm tội phạm gϊếŧ người nên tôi sẽ tha ông một mạng, còn ông thì hãy làm thái giám suốt đời đi.” Mạn Trữ nói xong lại dồn sức đánh, Toilet Hùng không hề phản kháng, đánh đến ông gục xuống mới thôi.

“Đi chết đi!” trong lúc Mạn Trữ đánh Toilet Hùng xong thì tất cả bọn tiểu tốt cũng bị Tiêu Diêu dọn xong.

“Không ngờ tới cậu cũng có chút năng lực.” Mạn Trữ đi tới.

“Chúng ta nhanh chóng rời chỗ này nếu không có nhiều người tới thì càng phiền.” Uyển Nhu lo cũng không phải không có lý, nói không chừng lại có thể như vậy, cho nên...

“Mạn Trữ, cậu không báo thù sao?” Uyển Nhu hỏi Mạn Trữ, “Người kia không phải gϊếŧ chị cậu à?”

“Tớ gϊếŧ ông ta rồi, chị tớ sẽ sống lại à? Sẽ không, nếu vậy thì biến thành phim kinh dị mất thôi. Cho nên, quên đi. Thiến ông ta cũng không tệ mà. Đi thôi, đừng rầy rà nữa.” Con gái thật đáng sợ ~~!

Khi Uyển Nhu đẩy cửa kho hàng ra, nghênh đón chúng tôi không phải là ánh nắng mặt trời mà là bóng tối, “Cẩn thận!” Tiêu Diêu kéo tôi tránh khỏi một phát súng.

“Tiếp viện đến nhanh như vậy?” Tiêu Diêu nói, vậy là mục tiêu bọn họ chỉ có mình tôi.

“Lão Nhị, có một con nhóc mà cũng không đánh lại.” một người đàn ông xuất hiện nhìn còn dữ hơn Toilet Hùng.

“Ông là em ông kia?” Mạn Trữ đứng lên hỏi.

“Mày còn đánh được hơn chị mày.”

“Em ông bị tôi phế rồi, bây giờ tới phiên ông?”

“Tao có súng, mày không sợ?” Anh của tên Hùng cởϊ áσ khoác đưa cho cấp dưới.

“Sợ! Đương nhiên sợ rồi nhưng tôi càng muốn đánh với ông một chút, ông thắng rồi gϊếŧ tôi cũng chưa muộn.”

“Nhóc con, không tệ.”

“Bà nội ông là Hứa Mạn Trữ!”

“Tiêu Diêu, cậu bị sao vậy? Rốt cuộc là thế nào?” Một phát vừa rồi không có trúng tôi, nhưng nó xuyên qua vai Tiêu Diêu, tôi ôm cậu ấy, máu từ tay tôi rơi xuống mặt đất, vết máu tràn ra như những bông hoa màu đỏ.

“Không được chết!” Không tốt! Tiêu Diêu hình như không tốt lắm.

“Ê! Mấy người ngừng đánh một chút được không, đưa cậu ấy đi bệnh viện trước đi! Này! Này!”

“Đưa Lâm Lan Trăn đến chỗ Tình Tử trước, chỗ đó cũng được rồi.” Anh của Toilet Hùng ra lệnh thuộc hạ.

“Không! Tôi không đi!”

“Thiệu phu nhân, chồng cô cũng ở đó, cô không lo sao?”

“Toilet Tình muốn làm gì? Tôi không đi!!” Tôi liều mạng giãy dụa, tôi không muốn đi, giác quan thứ sáu nói cho tôi biết nó không tốt đẹp gì, tôi không muốn đi.

“Ngoan chút.” Ngoại trừ dùng súng mấy ông không còn cách nào khác sao?

“Lan Trăn!” Nhìn Uyển Nhu bị người chỉ vào huyệt Thái Dương, tôi chỉ còn biết nghe lệnh của họ thôi.

“Không được đi a ~~! Tình Tử nhất định muốn hại cậu!”

“Đi thôi, Uyển Nhu chăm sóc Tiêu Diêu nha. Ê! Tiêu Diêu, không được chết đó!”

“Lâm Lan Trăn!”

Toilet Tình muốn làm gì? Ngồi trên xe tôi luôn luôn nghĩ đến vấn đề này, tôi cuối cùng biết được cô gái này là một tên điên, người bình thường không thể hiểu tên điên muốn làm gì, tôi cũng không biết mình muốn gì, chỉ là bất an trong lòng càng ngày càng lớn, giống như bị dây quấn lấy, không thể hô hấp.

“Các ông dẫn tôi tới đây làm gì? Này!” tay sai của Tình Tử dẫn tôi tới khách sạn Long Cung, chỗ tôi từng kết hôn, Tình Tử rốt cuộc muốn giở trò gì đây, tôi được mời vào 'phòng tổng thống'.

“Tiểu thư Tình Tử ở bên trong chờ Thiệu phu nhân.” Một khuôn mặt lạnh băng nói chuyện với tôi, động tác mở cửa của hắn giống như cương thi.

“Làm gì? Tôi không vào.” Mặc kệ tôi có nguyện ý hay không, tôi vẫn bị bắt tới phòng ngủ.

Đây là cái gì? Là mơ sao? Đúng! Là tôi đang nằm mơ, nằm mơ! Không phải thật!! Không phải!

“Lâm Lan Trăn, như thế nào không biết tao à?” Toilet Tình hỏi tôi.

Hừ! Tôi làm sao có thể không biết nó, cho dù nó có lột sạch quần áo, hóa thành tro tôi cũng nhận ra “Văn Nhược Tình!” Toilet Tình trần như nhộng nằm trên giường, bên cạnh còn có Tễ Huyên quần áo hỗn độn!!! “Các người...” Tễ Huyên vẫn ngủ say, chỉ là bộ mặt có chút thống khổ.

“Như thế nào? Giật mình à, mày thấy rồi đó, hì hì ~~, chúng tôi làm gì.”