Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 39

Chương 39: Tôi muốn nói tôi thích anh (1)
“Cậu cũng không bị tổn thất gì, cớ sao không làm?” Uyển Nhu nói lời này là có nguyên nhân, mọi người đều biết cậu ấy bị Lăng Tử Phong...

“Lan Trăn! Cậu biết không? Lăng Tử Phong và Thiệu Tễ Huyên từng đính hôn!” Mạn Trữ đột nhiên thực thần bí nói với tôi.

“Tớ biết rồi.”

“Thiệu Tễ Huyên từng đính hôn với Lăng Tử Phong! Cậu nghe rõ ràng không?” Mạn Trữ muốn nói tin tức của tôi không nhanh như cậu ấy, không cần hiểu lầm, tôi là vợ Tễ Huyên, hẳn là phải rõ hơn cậu ấy chứ.

“Cô nói gì ~?” Vốn là Tễ Huyên đang chơi bóng đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi, “Đười ươi, cô vừa mới nói gì với vợ tôi hả?”

“Đười, đười..., đười ươi! Tên nhóc chết tiệt này cư nhiên mắng tôi là đười, đười ươi!” Cả đời Mạn Trữ luôn đặt biệt danh cho người ta, rốt cục cũng có ngày tên Từ Mạn Trữ được thay bằng một biệt danh khác, nhất thời tức giận đến dậm chân.

“Cô ở trước mặt vợ tôi nói bậy bạ gì đó?” Vẻ mặt chán ghét này của Tễ Huyên giống như Mạn Trữ đang nói nhảm vậy.

“Vợ cậu sớm biết rồi, cậu ấy vừa xác định đó, cả địa cầu cũng biết Lăng Tử Phong từng là...”

“Đó là do sự cố!” Tôi vội vàng ngăn lời Mạn Trữ, cái giọng vừa lớn vừa chói của cậu ấy giống như là sợ không ai nghe thấy, tất cả mọi người nhìn về hướng chúng tôi, tiếp tục như vậy Tễ Huyên nhà chúng tôi làm như thế nào đây, “Mạn Trữ, tớ biết nhiều hơn cậu, đừng nói nữa.”

“Đười ươi cô nhớ kỹ cho tôi, sau này nếu cô còn dám nhắc tới chuyện này tôi nhất định gϊếŧ cả nhà cô!”

“Tễ Huyên, được rồi, mọi người chờ anh chơi bóng kìa, đi thôi!” Hai người kia đều thích đánh nhau, nói không chừng một lát lại đánh.

“Ê, đồ ngốc! Cái tên ẻo lả...”

“Tôi biết hai người không có bất kỳ liên quan, được chưa?” Cuối cùng cũng mời được đại tiên đi, người ở lại mới khó thu phục, “Mạn Trữ, cậu cũng đừng nói nữa, tớ xin cậu đó!

“Chậc chậc, hoạn nạn mới thấy chân tình.” Mạn Trữ cuối cùng buông tha, “Đúng không, Uyển Nhu?”

“Đúng vậy, cậu coi đi, lúc Thiệu Tễ Huyên thấy Lan Trăn biết chuyện kia rất khẩn trương nha, nhìn lại Lan Trăn của chúng ta coi, bảo vệ Thiệu Tễ Huyên quá trời luôn, các cậu ở trước mặt tụi này thật là rất..., không biết nói sao nữa. Đúng rồi, trong lễ Giáng Sinh các cậu...” Là họa thì tránh không khỏi a, quả nhiên đến rồi...

“Cây đinh đó làm gì?” Mạn Trữ có chút khó tin, “Nhất định tên đó có âm mưu trước, nhất định vậy!”

“Âm mưu gì?” Tôi nói hết mọi chuyện trong đêm đó cho mấy người bạn này kể cả nụ hôn kia, “Mạn Trữ, trước kia cậu quen Tễ Huyên sao?”

“Tớ cũng quên rồi, khi đó mới 7 tuổi, ngay cả chị mình tớ cũng quên gần hết, còn có thể nhớ rõ cậu ta sao. Bất quá xem ra cậu ấy rất thích cậu nha, Lan Trăn.”

“Không nên nói bậy!” Tôi cúi đầu, cũng không dám nhìn Tễ Huyên đang chơi bóng.

“Thừa nhận đi, cậu cũng rất thích cậu ta.” Uyển Nhu nhìn Tễ Huyên, lại mỉm cười nhìn tôi, “Thật là làm cho người ta hâm mộ ~~!”

“Đúng vậy, Thiệu Tễ Huyên người này hình như chưa bao giờ dụng tâm qua với một cô gái nào ngoại trừ cậu.” Mạn Trữ cười nói, “Nhưng tớ nghĩ, cậu nhất định chưa từng nói với Tễ Huyên, cậu thích cậu ta phải không?”

“Sao cậu biết???”

“Aiz ~~, không cần suy nghĩ cũng biết, tớ làm bạn với cậu suốt 3 năm rồi, cậu tính cả đời cũng không nói sao?”

“Tớ...” Tôi đây còn chưa từng nghĩ sẽ nói với anh ta.

“Cậu nhìn cậu ta làm nhiều việc cho cậu như vậy, cậu cũng phải có chút báo đáp nha, cũng không phải bắt cậu làm chuyện gì khó khắn. Chọn ngày không bằng trùng ngày, liền hôm nay đi, hôm nay nói.”

“Hả??? Hôm nay?”

“Bằng không cậu nghĩ sao, vào quan tài mới nói cho cậu ấy biết à? Cậu tự coi đi, tự hỏi bản thân thích Tễ Huyên như thế nào?”

“Nhưng...” Tôi thích Tễ Huyên sao? Hẳn là thích đi, tôi đây...

“Không cần nhưng nữa, tớ và Mạn Trữ sẽ giúp cậu, đến đây đi.”

Kế hoạch thổ lộ của Lan Trăn: viết thư tình.

Mạn Trữ nói qua, kỳ thật thổ lộ không nhất định phải trực tiếp nói với người kia, có thể áp dụng một loại phương thức uyển chuyển hơn: dùng thư tình đến thể hiện tình cảm của mình, tôi không có tài văn chương gì nên Uyển Nhu đề nghị trực tiếp đi thẳng vào đề tài. Tay tôi không ngừng run rẩy, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo không ra gì, không được! không thể tiếp tực như vậy! Anh ta chắc chắn nhìn không hiểu. Lúc này, tôi bị hấp dẫn bởi đống giấy trên bàn...

“Mạn Trữ, cậu lấy sao?” Tôi hỏi.

“Tên này, trong bàn đều là thư tình, toàn bộ bị tớ ném, bây giờ chỉ còn của cậu, yên tâm đi.”

Nghe Mạn Trữ nói xong…, tôi rất hồi hộp, lúc ngồi cạnh Tễ Huyên, tôi cũng không dám nhìn anh ấy chỉ dám dùng khóe mắt vụиɠ ŧяộʍ ngắm thôi, anh ấy chỉ cau mày nhìn thư tình của tôi.

Mạn Trữ thấy vẻ mặt anh ta không bình thường, liền hỏi: “Sao vậy? Hồi hộp đến vậy à?”

“Có người viết thư đe dọa...” Tễ Huyên đem thư ném lên bàn, anh ta làm sao có thể như vậy? Đây là...!

Thư nặc danh được cắt từ những mảnh giấy báo, không lớn không nhỏ ghép thành một câu: “Tôi để ý anh rất lâu rồi...”

“Tên ngốc này!” Mạn Trữ và Uyển Nhu kéo tôi ra ngoài, “Kêu cậu viết thư tình, không phải thư đe dọa, cậu cắt giấy báo làm gì?”

“Nhưng nếu tớ viết…..., Tễ Huyên sẽ phát hiện nha.”

“Cậu không muốn cậu ấy biết vậy cậu nói cũng vô ích thôi! A a, mẹ ơi!” Mạn Trữ ngửa mặt lên trời thở dài.

Kế hoạch thổ lộ của Lan Trăn lần thứ hai: phi tiêu gửi gắm tình cảm.

Mạn Trữ nói, cổ đại dùng bồ câu đưa tin, dùng tên (cung tên) để gửi thư cho đối phương, kỳ thật đây có thể tham khảo. Uyển Nhu tự tay viết một bức thư vừa đẹp vừa trữ tình, thời nay không có cung tên, hay dùng phi tiêu. Tôi thấy Tễ Huyên đang đọc sách. Tốt lắm! Cố định mục tiêu. Tôi phóng thư vào cột, “Vù!” một tiếng bay qua, kỳ lạ sao trên tay tôi còn tờ giấy, nhìn rất quen mắt nha, giống như là thư tình...

“A!” Một tiếng thét chói tai, tôi nhìn đến chỗ Tễ Huyên liền thấy thầy chủ nhiệm không biết từ lúc nào đứng bên cạnh Tễ Huyên nữa!!!! Lại không thấy tóc giả của thầy!!! Cái đầu bóng lượn lóe sáng giữa trời. Thầy giáo àh, sao thầy không chịu chú ý hình tượng một chút nào hết vậy! Í? Sao trên tường lại có một vết màu đen..., là tóc giả của thầy chủ nhiệm???

Vừa rồi tôi phóng bay tóc giả của cô chủ nhiệm sao? Vẻ mặt Tễ Huyên xấu hổ ngồi đó, tôi quay đầu chạy nhanh tìm Mạn Trữ và Uyển Nhu, “Cái kia, cái kia...”