Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 16

Chương 16: Chân tướng của sự kiện biếи ŧɦái?
Chúng tôi không trì hoãn nữa, như con ruồi không đầu bay vòng vòng ở Mã Nhã tìm Tễ Huyên, đây mới là mục đích chính của ngày hôm nay, bí mật này của Mạn Trữ tôi sẽ nhớ kỹ, lần sau hỏi tiếp.

“Tìm được rồi!” Mạn Trữ kéo chúng tôi đến mọi ngõ ngách, quả nhiên là Tễ Huyên, còn có... Một hang ổ xã hội đen a ~~~! Làm con dâu Thiệu gia đã một thời gian ngắn, nhận thức của tôi về xã hội đen cũng có một bước nhảy vọt. Đại ca xã hội đen này tuyệt đối không giống với ba tên vừa rồi, mà cũng không giống như ba vị trong Thiệu gia, không người nào có cái loại hình dáng quái dị đó, hình dạng đó chỉ có ngựa chết. Đối với lão đại lạnh lùng mới là đạo lý. Đôi khi, tôi cũng có thể thấy được ai là phần tử xã hội đen, hơn nữa phi thường chuẩn, việc này phản ánh đạo đức của tôi bắt đầu biến chất rồi.

“Thiệu Tễ Huyên, ông đây nói cho mày biết, đừng tưởng rằng mày là thiên hạ đệ nhất, ông đây không chịu cái màn kịch của mày!” Lão đại của đối phương lên tiếng, hắn thoạt nhìn không lớn hơn Tễ Huyên bao nhiêu, từ đồng phục trên người có thể biết được hắn là học sinh của Anh Hoa, trường của bọn họ gần với học viện Kiếm Lan, nhìn qua hình như hắn đang đàm phán với Tễ Huyên, bất quá nhìn hắn không ổn như Tễ Huyên.

“Mày làm phiền vợ tao.” Có liên quan tới tôi? Làm phiền tôi? Tôi chưa gặp qua hắn nha.

“Mày đả thương anh em tao, còn tìm người đến phòng bi da kiếm chuyện, tao cũng chỉ là có qua có lại thôi.”

“Mày đề cao mình quá, tao không rảnh tìm mày rồi lôi thôi.”

“Chu Việt! Đừng tạt nước bẩn vào người tụi này! Loại chuyện này chỉ có mày mới có thể làm.” 1.88 thật hung dữ nha, anh ta nói chuyện với tôi không có như vậy đâu.

“Đại trượng phu dám làm dám chịu, Thiệu Tễ Huyên, không nghĩ tới mày lại là tên hèn nhát.”

“Chu Việt! Mày nói cái gì?” 1.88 hoàn toàn nổi giận, Tễ Huyên vẫn lạnh lùng nhìn đối phương. Khóe miệng anh ta lộ ra một tia cười lạnh như có như không, giống như đối phương là cái tên hề đang khoe khoang.

“Tao nói tụi bây, con mẹ nó đều không phải đàn ông. Thiệu Tễ Huyên, mấy ngày nay chỗ kiếm cơm của tụi tao bị mày phá không thể nào làm ăn tiếp, mày cho là nói một câu ‘không có’ tao liền bỏ qua sao, nói cho mày biết, giám sát vợ chặt chẽ một chút, coi chừng có ngày tao cho nó chết!” Tên đê tiện này, cư nhiên lại muốn làm chuyện xấu với tôi.

“Nhanh như vậy đã muốn đi?” Nhìn đối phương chuẩn bị rời đi, Tễ Huyên lên tiếng, “Không vội, ngồi chút nữa.” Anh bước từ từ đến trước mặt Chu Việt, lời nói lạnh lùng trong hoàn cảnh ồn ào cũng rất có lực uy hϊếp, “Muốn chạy àh cũng có thể, trước hết để mạng lại.” Anh ấy là Thiệu Tễ Huyên sao? Tại sao không giống với Tễ Huyên mà tôi biết vậy? Tễ Huyên tuy rằng rất lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không phải loại này lãnh khốc vô tình như bây giờ, anh..., anh ấy muốn gϊếŧ người sao?

“Muốn động thủ, hỏi cơ bắp của tao có đồng ý không.” Cũng không biết từ chỗ nào nhảy ra một tên cường tráng, không nói hai lời liền xé áo mình, lộ ra thân hình đầy cơ bắp, “Trước hãy hỏi qua thân hình vô cùng tuyệt đẹp của tao, kim quang lấp lánh, cơ bắp vô địch thiên hạ, thân thể tuyệt đẹp của tao không đồng ý tụi bây động thủ.” Nói xong hắn không ngừng bày ra đủ loại tư thế, đầu tiên là kiểu con ngỗng vỗ cánh, sau là gấu nhảy, còn có heo mẹ rơi xuống đất, giống như là ở tham gia bình chọn cuộc thi thể hình vậy.

“Ác ~~!” Thật sự là ghê tởm muốn chết!

“Mạn Trữ, tớ sợ!” Uyển Nhu trốn sau lưng Mạn Trữ.

“Đừng sợ, Uyển Nhu, đó là đá hoa cương.” Mạn Trữ an ủi.

Tễ Huyên cũng hơi sửng sốt một chút, đoán chừng là vì cố nén ý muốn ói, cũng nghẹn đến mặt xanh mét, trước khi đánh nhau không thể lãng phí thể lực a, nếu không đã sớm... Xem dạng này thật sự muốn đánh rồi, nhóm người Chu Việt bất ngờ rút ra thanh trường đao sáng bóng, chói lọi trước mắt tôi. Trong lúc nhất thời, không khí trở nên thực khẩn trương, mùi thuốc súng tràn ra xung quanh, nhân viên xung quanh đây không liên quan vừa thấy, không nghĩ đến đi gọi cảnh sát, ngược lại chạy trối chết.

Tễ Huyên không có lấy vũ khí gì ra, anh ấy chỉ để hai tay trong túi quần, bộ dáng thoải mái như người đi đường đứng xem mà không phải sắp cùng người ta liều mạng. 1.88 đem thuốc lá cầm trong tay ném xuống, cái này như một cái tín hiệu, người hai bang “Bá” bắt đầu chém.

Tễ Huyên, anh ấy không có vũ khí! Sẽ không bị chém tới chứ? Thiệu Tễ Huyên, không cần đánh! Tôi không muốn làm quả phụ a ~~~! Ông trời ah! Đây là ông chồng mà ngài tặng cho tôi sao???

Hai phe đều có không ít anh em, lúc đánh nhau thật sự rất loạn, chỉ có thể dùng đồng phục để phân biệt, tầm mắt của tôi thủy chung tập trung trên người Tễ Huyên. Ông nội từng nói qua, một lão đại sẽ không để cho các anh em liều mạng, mà bản thân lại ở một bên mát mẻ. Tễ Huyên chính là cái gương cho binh sĩ, mặc dù anh ấy không có động tác lớn gì, nhưng không tên nào vọt tới trước mặt anh mà còn đứng yên. Anh nhàn nhã thong dong đi tới bên người Chu Việt, mấy tên đứng có ý đồ che cho tên đó chung vận mệnh là bị đánh bay. Cái tên gọi là Chu Việt thật sự không có đạo đức, cư nhiên học người trong đoàn xiếc phi đao hướng tới chỗ Thiệu Tễ Huyên, Tễ Huyên thoáng tiếp được đầu đao bay tới, nhìn cũng không nhìn liền ném trở về, vô cùng chuẩn, chém ngay bả vai của Chu Việt, cùng với máu tươi bắn ra, hắn liền ngã xuống trước mặt tôi, máu trên bả vai thậm chí còn văng lên mặt tôi.

“A!”

“A!” Chú ý đây là tiếng hét của hai nữ sinh bình thường, chính là tôi và Uyển Nhu, có nữ hài tử nào duới tình huống như thế cũng không la lên. Đương nhiên còn có một nữ sinh không giống người thường cầm kỹ thuật số chụp hình, chính là Mạn Trữ. Giọng của tôi khiến Thiệu Tễ Huyên chú ý, đương nhiên cũng làm cho Chu Việt chú ý, tuy rằng tôi đúng lúc bụm miệng, nhưng cũng đã trễ. Chu Việt lập tức rút đao theo trên vai ra, động tác Tễ Huyên lại nhanh hơn, đá vào bay đao, sau đó một cước mãnh liệt đá hắn ngã sang một bên.

Tễ Huyên đi đến trước mặt tôi, anh ấy ngồi xổm xuống lấy khăn tay lau đi vết máu trên mặt tôi, giờ phút này động tác của anh ấy rất nhẹ nhàng và dịu dàng, hoàn toàn không giống vừa rồi, đầu ngón tay anh ấy cách khăn tay chạm vào mặt tôi, phảng phất như trấn an tôi. “Tễ..., Tễ Huyên..., phía sau...” Vốn là Chu Việt mặt đầy máu đã ngã lại lảo đảo đứng lên, hắn giơ lên cái ghế không biết tìm đâu ra...

Tễ Huyên “Bá” một tiếng, cực nhanh cho Chu Việt một cái đấm rất mạnh, đánh hắn và cả cái ghế trên tay cùng nhau bay ra ngoài, thật mạnh nằm chết dí trên đất. Anh em xung quanh cũng đánh xong, nhìn bộ dạng thảm bại của trung học Anh Hoa, tôi có nên cười khổ không.

“Tao cảnh cáo mày!” Tễ Huyên cầm lấy con dao của Chu Việt, dùng sức cắm xuống, lưỡi dao vừa vặn sát khuôn mặt vô cùng thê thảm của hắn, “Nếu mày còn đến quấy rầy vợ tao thì tao nhất định gϊếŧ cả nhà mày!” Tuy rằng câu “Gϊếŧ cả nhà ngươi” tôi dám cá tôi là người nghe qua câu này nhiều nhất, nhưng là lần này tôi nghe đến sởn cả gai ốc, giọng Tễ Huyên không lớn, nhưng ở đây người nào cũng cảm nhận được anh ấy rất nghiêm túc.