Thực tế chứng minh xác suất làm một nửa sau đó xuyên qua không cao.
Lúc Cao Phỉ mơ mơ màng màng bị ôm đi tắm rửa, vẫn có thể cảm nhận đươc, cô vẫn là cô, Cố Nam Ngạn vẫn là Cố Nam Ngạn.
Cố Nam Ngạn lau khô người cô.
Lúc Cao Phỉ không chịu đựng nổi cơn buồn ngủ ấp đến, Cố Nam Ngạn đã nhẹ nhàng hôn cô.
Ngày hôm sau
Ánh nắng bị bức rèm dày che lắp, trong phòng vẫn yên tĩnh.
Cao Phỉ ở trên giường lăn qua lộn lại hai vòng mới xoa mắt tỉnh lại, từ dưới gối lấy điện thoại ra híp mắt nhìn thời gian, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, ném điện thoại đi, nhanh chóng sờ lên ngực chính mình.
Mềm mại, một tay không thể nắm hết, cô vẫn là phụ nữ.
Hữu kinh vô hiểm*, Cao Phỉ nhẹ nhàng thở ra.
*Hữu kinh vô hiểm (有惊无险): bị kinh sợ nhưng không có gặp nguy hiểm
Trong lúc làm không có xuyên qua, xong việc cũng không có xuyên qua.
Chuyện luôn lo lắng đã được buông xuống, cuối cùng Cao Phỉ cũng bắt đầu yên lòng mà trải qua buổi sáng hôm nay.
Cố Nam Ngạn có vẻ như đã rời giường, không biết đã đi đâu.
Sau khi tỉnh dậy, bên cạnh không có ai, trong lòng Cao Phỉ cảm thấy hụt hẵng không thể giải thích được, sau đó bật đèn nhỏ ở đầu giường lên, thật cẩn thận vén chăn trên người ra.
Cô nhìn thấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, chỉ mặc mỗi chiếc qυầи ɭóŧ ren màu vàng cỡ lớn.
Cô nhớ rõ chính mình đêm qua sau khi xong việc liền không cử động nổi, vậy chiếc qυầи ɭóŧ này chắc là do chính Cố Nam Ngạn mặc vào giúp cô.
Mặt Cao Phỉ đỏ bừng lên, sau đó hình ảnh mặt đỏ tim đập nhanh tất cả như thước phim tự động phát lại trước mắt cô.
Cố Nam Ngạn , người này ...!người xấu.
Cao Phỉ thậm chí bắt đầu có chút tiếc nuối, cảm thấy làm loại chuyện không thể miêu tả như thế này đều xuyên không trở về, cũng không phải chuyện đáng vui, đáng chúc mừng.
Bởi vì cô cũng muốn Cố Nam Ngạn hiểu được một chút, cái này gọi là kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không nghe, không kiêng nể gì mà ức hϊếp anh.
Dựa vào cái gì lúc cô đau đến rối tung rối mù, thì cẩu nam nhân Cố Nam Ngạn lại có phản ứng hoàn toàn khác như thế, miệng thì nói những lời ngon ngọt dỗ dành cô, nhưng hành động lại vô cùng thành thật, chỉ thiếu điều không có trực tiếp đem mấy từ như “Anh sắp đến rồi ” nói ra nữa thôi.
Vì thế lúc Cố Nam Ngạn đi vào, nhìn thấy Cao Phỉ nằm ở trên giường, đã tỉnh, biểu cảm trên mặt có chút kỳ quái, rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện gì.
Cố Nam Ngạn cảm thấy mạch não của Cao Phỉ đang trên đường quay về, chuyện mà cô đang nghĩ trong đầu lúc này, nếu anh không muốn mới sáng sớm mà đã hộc máu, vẫn là không nên nghe thì tốt hơn.
Vì vậy, Cố Nam Ngạn đi qua, dựa vào bên giường: "Tỉnh rồi?"
Cao Phỉ hoảng sợ, từ trong suy nghĩ hoàn hồn, nhìn Cố Nam Ngạn ở bên giường, theo bản năng là muốn duỗi tay ra ôm một cái, sau một hồi suy tư, cô quay lưng về phía Cố Nam Ngạn, không để ý đến anh.
Cố Nam Ngạn nhìn bờ vai trắng nõn lộ ra của Cao Phỉ, cúi xuống giường, ôm người và chăn vào lòng.
Cao Phỉ tức giận muốn duy trì khoảng cách giữa hai người.
Cố Nam Ngạn không buồn bực, cười nói: "Không đói sao? Dậy ăn sáng nào."
Cao Phỉ ngương ngạnh quay đầu lại: "Em không đói."
Cố Nam Ngạn : "Vậy cũng phải rời giường."
Anh hôn trộm lên má Cao Phỉ một cái.
Cao Phỉ lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh một cái, đáng tiếc không hề có sát khí.
Cao Phỉ : "Cố Nam Ngạn ."
Cố Nam Ngạn : "Ừ."
Cao Phỉ nhìn mặt người đàn ông thoạt nhìn thanh tâm quả dục, khẽ thở dài: "Anh có biết lúc trước trong vòng fans thịnh hành hoạt động tuyển chọn chị dâu cho thần tượng của mình không, anh có biết fans của anh đã chọn cho anh mẫu hình gì không?"
Cố Nam Ngạn không quan tâm đến những chuyện liên quan đến vòng fans: "Mẫu hình gì?"
Cao Phỉ : “Bọn họ cảm thấy mẫu hình mà anh thích hẵn là.” Cô vừa nói vừa vươn hai tay ra không trung vẽ hai đường thẳng đứng song song trong không khí, biểu thị fans Cố Nam Ngạn đã chọn cho anh mẫu hình màn hình phẳng thanh thuần.
“Nhưng em thì lại là mẫu hình ~~~ .” Cao Phỉ lại duỗi tay ra, vẽ chữ “s” theo hai hướng ngược nhau trong không khí.
Cho nên, anh, không chỉ fans của anh, mà ngay cả những người qua đường đều cảm thấy, trước kia anh và em công khai, chủ yếu là bởi vì trên tay em có ảnh nude của anh."
“Em lúc trước mỗi ngày đều nhận được rất nhiều tin nhắn riêng tư, muốn em đem ảnh nude của anh giao ra.
Bọn họ có người bạn bị bệnh nan y muốn được xem trước khi chết".
"Đôi khi em nhận được 10 tin nhắn riêng tư, thì có hết 8 tin nhắn kiểu này, bọn họ làm phiền em đến nổi thiếu chút nữa là em đã lặng lẽ chụp ảnh nude của anh giao cho bọn họ luôn rồi "
Cố Nam Ngạn : "..."
Anh bắt lại bàn tay đang khua tay múa chân trong không khí của Cao Phỉ, nghiến răng nghiến lợi: "Em dám!"
Cao Phỉ không ngờ người đàn ông này lại nghiêm túc như vậy:”Em chỉ nói đùa thôi."
Không khí dần nóng lên qua những lời nói này, Cao Phỉ lắc đầu ngồi dậy, để Cố Nam Ngạn hầu hạ cô mặc quần áo.
Cố Nam Ngạn mới phát hiện trên người Cao Phỉ có một số vết đỏ cùng dấu tay, đặc biệt là phần ngực, eo và bắp đùi, cực kỳ bắt mắt trên làn da trắng nõn, làm anh lúc này cực kỳ đau lòng.
Cao Phỉ nhìn người đàn ông đang nhăn mày, dẩu miệng: “Giờ anh đã biết tại sao em không để ý đến anh chưa."
Cố Nam Ngạn dùng đầu ngón tay phớt qua vết đỏ, cau mày hỏi: "Đau không?"
"Xin lỗi."
Cao Phỉ ngáp một cái: “Đương nhiên không đau.” Làn da của cô mỏng, ngày thường lỡ đυ.ng vào đâu một chút thì ở đó sẽ xuất hiện vết đỏ, hiện tại chỉ là nhìn giống như cô có chuyện gì mà thôi.
"Nhưng lần sau anh nhớ nhẹ một chút."
Cố Nam Ngạn : "Ừ."
...
Cố Nam Ngạn không phải là diễn viên có mức cát-xê cao, giá trị tác phẩm của anh không quá đắt, sau khi quay xong < Trường An yêu sát >, anh có một kỳ nghỉ ngắn hạn, dùng để nghỉ ngơi và lựa chọn kịch bản mới.
Không thiếu những kịch bản tốt chuyển đến tay anh, Cố Nam Ngạn nghiêm túc lựa chọn.
Việc lựa chọn kịch bản và ê-kíp cũng là một trong thực lực của diễn viên.
Cao Phỉ đã thông qua buổi thử vai phim , tuy chỉ là một bộ phim nhỏ, kinh phí thấp nhưng cô vẫn nghiêm túc chuẩn bị.
Để vào vai thiếu nữ Smart trung nhị, cô đã tìm rất nhiều video liên quan để xem và học cách ăn nói, cách ăn mặc của họ.
*Trung nhị (中二): Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là câu tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm.
Cố Nam Ngạn nhìn Cao Phỉ mỗi ngày cố gắng làm Cao Phỉ “trung nhị” chỉ biết nhịn cười.
Cao Phỉ đã lên mạng mua một mớ tóc giả màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím, đội lên đầu nhìn y như cầu vồng, sau đó chạy đi tô điểm thêm cho chính mình với kiểu trang điểm màu khói.
Sau khi trang điểm xong, chạy đến trước mặt Cố Nam Ngạn , "Thũng* như thế nào?"
*Thũng (肿): sưng, tấy, phù
"Có giống người xã hội không."
Cố Nam Ngạn đang đọc sách ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ của Cao Phỉ, sửng sốt một chút.
Có thể do giá trị nhan sắc vượt qua thử thách, có thể đem cái kiểu tóc như thế này biến thành đẹp, chắc chỉ có cô.
Cố Nam Ngạn gật đầu: "Uh ...!rất xã hội."
Mức độ này mà mẹ nhìn thấy sẽ đánh người mất.
Cao Phỉ nhận được lời khẳng định, nhảy nhót chạy đi tiếp tục đọc kịch bản.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cao Phỉ vừa mới đặt một ly trà sữa, không ngờ lại đến nhanh như vậy, tiếp tục nhảy nhót chạy ra mở cửa.
Cô chỉ mở cửa hí hí, vươn tay ra, tiểu ca giao hàng thế mà lại không đem ly trà sữa đặt lên tay cô.
Chuyện gì vậy?
Cao Phỉ mở cửa rộng hơn một chút.
Cô mới phát hiện người đứng ngoài cửa không phải là tiểu ca giao hàng.
Cao Phỉ nhìn người phụ nữ xa lạ đứng trước cửa.
Người phụ nữ xa lạ này dường như cũng đang nhìn cô.
Không biết làm sao, Cao Phỉ cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt, nhìn có vẻ đã có tuổi, nhưng được bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc, cô có thể cảm nhận được người phụ nữ này rất giàu có, không phải loại người giàu sống trong nhung lụa như mấy phu nhân nhà giàu, mà loại khí chất này xuất phát từ bản thân mà có được.
Cao Phỉ mở miệng hỏi trước: "Xin hỏi cô là..."
Người phụ nữ lạ mặt mỉm cười: "Cố Nam Ngạn có ở đây không?"
"Cô là mẹ của nó."
Khoảnh khắc Cao Phỉ nghe thấy "Cô là mẹ của nó", thiếu chút nữa hai mắt rớt ra ngoài.
Cô vội vàng mở cửa, cuống quýt nghiêng người nhường chỗ, tay vịn tủ giày, giọng nói lắp ba lắp bắp: "Bác, bác gái.
Xin chào."
"Con, con là..."
Mẹ Cố Nam Ngạn bước vào cửa, nhìn gương mặt trang điểm Smart khói của cô gái đối diện, nhìn ngũ quan bà vẫn có thể nhận ra: "Con là Cao Phỉ ."
Cao Phỉ vội “Dạ” một tiếng, giống như sắp khóc đến nơi mà xoay người chạy đi: "Con đi gọi Cố Nam Ngạn lại đây cho bác."
Cố Nam Ngạn dường như không ngờ mẹ anh sẽ đột ngột đến đây.
Cao Phỉ đem Cố Nam Ngạn từ trên ghế kéo lên, Cố Nam Ngạn đi ra ngoài gặp mẹ anh, Cao Phỉ ở lại, sau đó nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình qua cửa tủ giá sách, bộ tóc giả màu đỏ cam, vàng, xanh lá cây, xanh lam, tím, và cả kiểu trang điểm khói này đều bị mẹ anh ấy nhìn thấy hết rồi.
Lại nhớ đến cuộc gặp gỡ với mẹ của Cố Nam Ngạn vừa rồi, nội tâm liền vang lên một tiếng tuyệt vọng.
Lần đầu tiên gặp mặt mẹ của bạn trai lại lấy hình tượng lên sân khấu gặp mặt, còn người phụ nữ nào xui xẻo hơn cô.
Cao Phỉ vội vàng chạy vào phòng tắm tẩy trang, lấy tóc giả xuống, thay một chiếc váy hoa nhẹ nhàng trước khi ra ngoài gặp bác gái.
Cố Nam Ngạn đang uống trà với mẹ anh.
Cao Phỉ yên lặng đi lại gần và chính thức gọi một tiếng: "Chào cô."
Cố Nam Ngạn cũng giới thiệu mẹ anh với Cao Phỉ.
Mẹ Cố Nam Ngạn là Lư, tên là Lư Lan.
Lư Lan nhìn đầu tóc thay đổi cực nhanh của Cao Phỉ mỉm cười, chỉ vào vị trí bên cạnh Cố Nam Ngạn nói: "Ngồi đi, Tiểu Cao."
Cao Phỉ ngồi bên cạnh Cố Nam Ngạn.
Lúc này, cô mới nhận ra tại sao hai người mới gặp lần đầu mà cô lại cảm thấy người phụ nữ này thoạt nhìn có chút quen mắt, bởi vì chân mày của cô và Cố Nam Ngạn rất giống nhau.
Bầu không khí có chút xấu hổ cùng câu nệ.
Cao Phỉ nhớ Cố Nam Ngạn từng nói cha mẹ anh đều là doanh nhân, quan hệ gia đình tương đối lạnh nhạt, quanh năm suốt tháng rất ít liên lạc, cô im lặng ngồi nghe Cố Nam Ngạn và mẹ anh nói chuyện.
Năm nay Lư Lan vẫn luôn ở Mỹ, lần này trở về là để xử lý công việc, sẵn tiện qua đây nhìn một cái.
Bà ở Mỹ cũng quan tâm tin tức liên quan đến con trai mình, trong tin tức biết được sự tồn tại của Cao Phỉ.
Cao Phỉ nhớ tới tin tức "em gái ngực to gợi cảm", không biết mẹ Cố Nam Ngạn đã xem qua chưa, hận không thể đem đầu úp vào bụng.
Và hiện tại cô muốn lên mạng tra cứu một chút, "Lần đầu gặp mặt mẹ bạn trai đã trang điểm giống smart nên làm thế nào".
Cao Phỉ lắng nghe cuộc trò chuyện một lúc, lại bắt đầu nghĩ đến một vài chuyện.
Nghĩ lát nữa bọn họ nên ra ngoài ăn hay ở nhà ăn, vẫn là nên ăn ở nhà đi, cô xuống bếp, tiện thể nói cho mẹ Cố Nam Ngạn biết chính mình cũng không phải không có ưu điểm.
Lại nghĩ đến nếu Lư Lan hỏi điều kiện gia đình cô, cô nên trả lời như thế nào, gia đình Cố Nam Ngạn có yêu cầu môn đăng hộ đối hay không, lỡ như bọn họ đã sớm tìm cho anh một đại tiểu thư môn đăng hộ đối nào đó thì nên làm như thế nào.
Lại nghĩ đến chính mình hôm nay ở nhà Cố Nam Ngạn bị mẹ Cố Nam Ngạn gặp được, căn nhà này rõ ràng đều là dấu vết hai người sống chung với nhau, còn chưa kết hôn mà đã sống chung với nhau, liệu mẹ anh có nghĩ cô là loại con gái tùy tiện không?.
Cao Phỉ thậm chí còn quên không nghe những gì Cố Nam Ngạn và mẹ anh nói, buồn rầu đến tóc sắp bạc trắng rồi.
Thẳng đến cuối cùng, cô nhìn thấy Lư Lan ở phía đối diện đứng lên.
Cố Nam Ngạn cũng đứng lên.
Cao Phỉ vội vàng đứng dậy, trên mặt biểu tình mờ mịt.
Hai người họ nói đến đâu rồi?
Cao Phỉ đang định nói là đi ra ngoài ăn cơm sao, Lư Lan đang nhìn cô.
Cố Nam Ngạn : "Con tiễn mẹ."
Lư Lan: "Không cần, tài xế còn đang chờ ở dưới."
"Chỉ là không ngờ Tiểu Cao cũng ở đây, mẹ đến mà không có chuẩn bị gì cả."
"Lần sau bù lại vậy."
Cao Phỉ thấy chính mình bị CUE đến: "Cô, con..."
Lư Lan cầm túi xách của mình trên ghế sô pha: "Được rồi, cô đi đây."
Bà nhìn Cố Nam Ngạn và Cao Phỉ gật đầu, "Tạm biệt."
Cố Nam Ngạn và Cao Phỉ tiễn Lư Lan đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, chiếc Bentley màu đen lặng lẽ chờ ở đó, người tài xế bước ra khỏi ghế lái kính cẩn mở cửa.
Lư Lan hạ kính xe xuống.
Cố Nam Ngạn nhìn mẹ rời đi, Cao Phỉ vẫy tay với người phụ nữ ngồi trong xe: "Tạm biệt cô."
Sau khi tiễn Lư Lan, hai người lên lầu, quay về nhà.
Cao Phỉ có chút lờ mờ, sau đó nhịn không được nhìn thời gian.
Mẹ Cố Nam Ngạn từ khi vào cửa đến lúc rời đi, chưa đầy một giờ
...
Cô trong lòng lo lắng nữa ngày trời, vậy mà một cái cũng không dùng đến.
Cao Phỉ đối với quan hệ gia đình tương đối lạnh nhạt của Cố Nam Ngạn mà nói có một suy nghĩ nhất định, nhưng không ngờ đến, thế mà có thể lạnh nhạt đến mức như vậy.
Mẹ đi công tác, thuận tiện đến nhà con trai, vội vàng ngồi một lát, thậm chí đến cơm còn chưa ăn, trực tiếp rời đi.
Người thân khách khí với nhau như hai người không thân thuộc.
Cao Phỉ kéo kéo tay áo Cố Nam Ngạn.
Cố Nam Ngạn quay đầu lại: "Sao vậy?"
Cao Phỉ chậm rãi hỏi: "Anh và ba anh, cũng như thế này sao?"
Cố Nam Ngạn nghe xong, dường như hồi tưởng lại cảnh tượng ba anh và anh sống chung với nhau, và nói: "Gần giống vậy."
Cao Phỉ lại hỏi: "Vậy lúc anh còn bé, cuộc sống anh trải qua như thế nào?"
Cố Nam Ngạn nhàn nhạt đáp: "Đều có người hầu."
Đi học tan học đều có tài xế đưa đón, ăn uống hằng ngày thì có bảo mẫu, mọi thứ được sắp xếp một cách có trật tự.
Cao Phỉ lại chậm rãi hỏi: "Vậy anh có thấy cô đơn không?"
Cố Nam Ngạn dường như đã buông bỏ: "Lúc nhỏ thì có, nhưng lớn lên thì trở thành thói quen rồi".
Anh không có nói lớn lên không có, mà anh dùng từ "thói quen" để hình dung.
Cao Phỉ lắng nghe, nhất thời không biết nên nói gì.
Điều kiện gia đình cô không tốt, từ nhỏ đã cùng cha sống nương tựa vào nhau, mặc dù nghèo khó, nhưng Cao Phỉ cũng biết cha đối với mình có bao nhiêu yêu thương cùng cưng chiều.
Cô từ nhỏ thiếu tiền nhưng không thiếu tình yêu thương, vẫn nhớ khi còn nhỏ đôi tay ấy vì làm đồ dùng thủ công bằng tre mà bị tàn phá, chỉ vì muốn kiếm thêm ít tiền, cho cô giống như những đứa trẻ nhà khác đều có kẹp tóc hoa hướng dương nhỏ.
Cao Phỉ nhìn Cố Nam Ngạn, từ từ đến gần, sau đó ôm chầm lấy anh.
Cô cảm thấy sự lạnh nhạt cùng xa cách trong tính cách của Cố Nam Ngạn phần lớn đến từ sự cô đơn khi anh còn bé của anh.
Thành tích tốt, lớn lên đẹp trai, gia cảnh tốt, sự tồn tại mà mọi người đều phải ngưỡng mộ, nhưng sâu trong nội tâm lại là sự cô đơn.
Cố Nam Ngạn xoa đầu Cao Phỉ .
Cao Phỉ lẩm bẩm, "Em còn sợ mẹ anh không thích em."
Giống như một người mẹ chồng bình thường nhất, chắp nhặt những điều nhỏ nhặt đối với nửa kia của con trai mình.
Kết quả phát hiện mẹ của Cố Nam Ngạn đối với con trai mình, bà còn không quyến luyến như vậy, chứ đừng nói đến bạn gái của con trai bà.
Cố Nam Ngạn nghe xong bật cười: "Anh thích em là được".
...
Cao Phỉ phải tiến tổ phim .
Cao Phỉ lúc trước còn nghĩ bạn trai sẽ bận đóng phim còn cô thì ăn không ngồi rồi, thế nhưng hiện tại lại là cô chuẩn bị đóng phim, còn Cố Nam Ngạn nghỉ ngơi.
Tuy lấy bối cảnh thành thị, dự định lấy nữa quốc lộ, lấy vài cảnh quay đẹp, muốn gián tiếp quay phim luôn.
Hai người rõ ràng đều có chút không nỡ, một tuần trước khi tiến tổ, Cao Phỉ ngày nào cũng ôm cổ Cố Nam Ngạn không buông, còn Cố Nam Ngạn mỗi tối bóp eo cô không buông.
Rõ ràng có thể mỗi ngày gọi điện thoại, Cố Nam Ngạn cũng có kế hoạch khi nào có thời gian rảnh sẽ đi tham ban , nhưng đối với những cặp đôi đang yêu nhau nồng nhiệt mà nói, việc không thể gặp nhau thường xuyên luôn cảm thấy khó chịu.
Lúc công bố phim cũng được tìm kiếm rầm rộ, không phải bởi vì đầu tư lớn, chế tác lớn hay gì, càng không phải bởi vì IP* lớn hay gì, mà chủ yếu bởi vì nhân vật chính là Cao Phỉ.
*IP: dự án phim chuyển thể
Đối với người đã rất lâu không đóng phim như Cao Phỉ mà nói, cùng Cố Nam Ngạn ở bên nhau, rõ ràng, tài nguyên đã trực tiếp thăng lên một bậc.
Lúc trước chỉ đóng vai phụ nhỏ thì thôi đi, thế nhưng lần này bắt đầu đóng vai chính.
Dòng chữ “Cố Nam Ngạn sắc lệnh trí hôn” chạy trên màn hình công cộng.
*Sắc lệnh trí hôn (色令智昏): không thể giữ vững lí trí được trước du͙© vọиɠ
Fans của những diễn viên nữ nổi tiếng đều là fans sự nghiệp.
Fans phi cơ của Cao Phỉ cực kỳ vui vẻ cố vũ tiếp thêm sức mạnh cho cô, đồng thời liên tiếp gửi biểu tượng tiểu jiojio, ý đồ muốn cải thiện mối quan hệ với fans của Cố Nam Ngạn.
*tiểu jiojio (小jiojio): một phiên bản dễ thương với đôi bàn chân nhỏ (mọi người có thể lên gg search để biết thêm, hình dễ thương lắm.
Thuận tiện, thành lập siêu thoại fan cp và hậu viện hội gì gì đó.
Tuy nhiên, fans Cố Nam Ngạn dường như không chịu thua, nhất trí không thèm để ý, so với bản thân Cố Nam Ngạn còn cao lãnh hơn.
Bọn họ sẽ không đi công kích Cao Phỉ, nhưng cũng sẽ không có cách nào yêu thích Cao Phỉ, dường như ở trong mắt bọn họ, Cao Phỉ không xứng với Cố Nam Ngạn.
Cao Phỉ không ngờ mẹ Cố Nam Ngạn còn chưa chướng mắt cô, ngược lại fans Cố Nam Ngạn lại giống như có chút chướng mắt cô.
Bất quá chướng mắt thì chướng mắt đi, chỉ là mỗi ngày đừng lập nhóm đến mắng chửi cô là được.
Cao Phỉ cảm khái mối quan hệ phức tạp của fans hai nhà, sau đó đem điện thoại đến trước mặt Cố Nam Ngạn.
"Anh xem, tất cả bọn họ đều nói anh sắc lệnh trí hôn."
Cố Nam Ngạn nhìn nội dung trong điện thoại Cao Phỉ, nhướng mày.
“Chẳng lẽ không phải?” Sau đó, anh nhìn Cao Phỉ nói , “Sắc lệnh trí hôn.”
Cao Phỉ : "..."
Tại sao cô cảm thấy anh còn rất thích cái thuật ngữ mang ý nghĩa xấu này?
Cố Nam Ngạn nhìn khuôn mặt cạn lời của Cao Phỉ tâm trạng rất tốt, đi tắm.
Cao Phỉ nghe thấy tiếng nước chảy liền giật mình một cái.
Cô giống như đột nhiên tìm được chỗ tốt trong việc chính mình tiến tổ rời xa Cố Nam Ngạn.
Không cần bị bắt mỗi đêm dạ dạ xuân tiêu.
Thực ra, loại chuyện này đều có một giới hạn, khi nằm trong giới hạn đó, thì sung sướиɠ, thích, nhưng khi vượt quá giới hạn đó, nhất là khi vượt quá quá nhiều, thì cả người liền theo không kịp, kích cỡ theo không kịp, thể lực theo không kịp, chỗ nào cũng theo không kịp.
Cố Nam Ngạn tắm xong, phát hiện không thấy Cao Phỉ.
Anh đi đến một phòng tắm khác, không có.
Lại đến phòng Cao Phỉ ở trước đây tìm một vòng, không có.
Cố Nam Ngạn khẽ nhíu mày, cuối cùng tìm thấy Cao Phỉ ở thư phòng.
Cô đeo một cặp kính trơn, ngồi trước bàn sách đọc sách.
Chữ trên bìa sách viết .
Cố Nam Ngạn đi qua: "Đọc cái này làm gì?"
Cao Phỉ ngẩng đầu: "Học kiến thức."
Cô nói: "Em cảm thấy có đôi khi, buổi tối chúng ta cũng không nhất định làm cái kia đúng không? Cùng nhau đọc sách, học hỏi kiến thức, năng lượng tích cực biết bao nhiêu."
Cô đẩy quyển sách bên cạnh đến trước mặt Cố Nam Ngạn : "Sách này em chọn cho anh."
Cố Nam Ngạn nhìn sách năng lượng tích cực trên tay nhíu mày.
Anh lại nhìn Cao Phỉ, cảm thấy hai người cần phải nói chuyện.
Nói về chuyện gì đó.
Cố Nam Ngạn không cầm quyển sách đó, mà ngồi trên một chiếc ghế khác trong thư phòng, sau đó, lấy cuốn sách trên tay Cao Phỉ ra.
Cao Phỉ: "Ơ."
Cố Nam Ngạn nhìn Cao Phỉ, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Em không thích sao?"
Cao Phỉ ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt không quá thong dong, gương mặt ửng đỏ: "Anh, anh nói gì vậy?"
Cố Nam Ngạn ôn hòa nhã nhặn, "Em biết anh đang nói cái gì mà"
Cao Phỉ cúi đầu xuống, nắm chặt ngón tay, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Không phải không thích."
Rất thoải mái là đằng khác.
Cố Nam Ngạn thở dài, "Vậy sao em lại trốn?"
Cao Phỉ phồng má: "Em không có trốn."
Cố Nam Ngạn chỉ vào sách và trên bàn: "Không trốn sao?"
Cao Phỉ như học sinh bị bắt tại trận trầm mặc một lúc, mới đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, thành thật nói: "Phía trước thì rất thích, nhưng phía sau thì không được."
Cố Nam Ngạn sửng sốt khi nghe thấy.
Vậy về sau, dùng ...!tư thế tiến vào từ phía trước?
Cao Phỉ nhìn phản ứng của Cố Nam Ngạn, thấy anh dường như đã hiểu sai.
Cô vội vàng giải thích: "Em nói cái kia phía trước, không phải phía trước cái đó, là, ừ, ý là trước nữa hiệp ấy."
Cố Nam Ngạn cuối cùng cũng hiểu được ý thực sự của Cao Phỉ .
Anh suy nghĩ một lát.
Cao Phỉ dẩu miệng, kéo góc áo của Cố Nam Ngạn: "Anh bảo em làm sao bây giờ."
Thể lực bạn trai quá biếи ŧɦái cũng là một loại phiền não!
Cố Nam Ngạn nắm tay Cao Phỉ, Cao Phỉ chớp mắt nhìn anh, cả hai đều không nói.
Cuối cùng vẫn là Cao Phỉ đứng lên trước, lôi kéo tay Cố Nam Ngạn: "Đi thôi."
Trở lại phòng ngủ.
Hôm nay không giống như những ngày khác.
Cố Nam Ngạn dường như nhẫn nại hơn.
Anh cho cô thời gian nghỉ ngơi.
Cao Phỉ vùi mặt vào gối, mái tóc xõa dài trên tấm lưng trắng nõn, xấu hổ.
Cô càng thích Cố Nam Ngạn hơn rồi.