Sự Thiên Vị Độc Nhất

Chương 41: Yêu Cầu Bồi Thường

Sau khi cướp điện thoại về từ chỗ Chu Tự Bắc, Nam Chi nhanh chóng giấu điện thoại đi.

“Dù sao việc này cũng bỏ qua đi thôi, anh không được nhớ cái gì hết!” Cô nghiến răng uy hϊếp.

Chu Tự Bắc mím môi cười: “Nhưng em cũng biết trí nhớ anh tốt mà, e là không dễ quên vậy được. Không chừng ngày mai anh lại lỡ miệng ra nói tiểu hoa đán nào đó giữ ảnh chụp của ông chủ mình đấy?”

“…” Nam Chi nghe ra được trêu chọc trong lời của Chu Tự Bắc nhưng cô lại chẳng có cách nào cãi lại. Dù gì cũng là sự thật nên chỉ có thể hỏi: “Vậy bây giờ anh muốn thế nào?”

Chu Tự Bắc nghiêm túc nói: “Anh có cảm giác bị người khác rình mò rồi, tâm hồn bị tổn thương, muốn được bồi thường.”

Nam Chi thở dài, cuộc sống này đúng là không dễ dàng gì mà.

“Muốn bồi thường gì đây?” Cô hỏi.

Chu Tự Bắc không chút do dự nói: “Trước khi tiến tổ thì ở đây với anh đi.”

Nam Chi hơi giật mình nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Tự Bắc là biết, anh đang nghiêm túc.

“Em thì sao cũng được nhưng em nghĩ chị Diêu không đồng ý đâu.” Cô cười nói: “Chị ấy đã từng nói qua với em, trong thời gian này em tốt nhất không nên gặp anh đấy.”

Chu Tự Bắc nhíu mày: “Không lẽ cô ấy đã quên ai phát lương cho cổ à?”

“Chị Diêu nói lúc anh Diệp bị tung tin yêu đương ấy, chị ấy đã rụng hết một mớ tóc rồi, không muốn bởi vì bọn mình mà rụng thêm đâu.” Nam Chi khẽ cười nói: “Bọn mình cũng nên tha cho tóc của chị ấy đi anh.”

“Tóc của cô ấy với chuyện yêu đương của anh thì cái nào quan trọng hơn chứ?” Chu Tự Bắc bất mãn nói: “Cuối cùng anh cũng hiểu được vì sao lúc trước Trì Uyên luôn muốn đuổi cái tên người đại diện Khâu Minh kia rồi, đúng là chướng ngại vật mà.”

Nam Chi bất lực nói: “Bọn họ chỉ là trung thành với cái chức người đại diện thôi, chúng ta cố gắng đừng thêm phiền hà cho họ nữa.”

“Vậy là em không định bồi thường cho anh?” Chu Tự Bắc không vui.

“Chuyện này chờ tới ngày mốt tham gia sự kiện em sẽ hỏi chị Diêu thử, chắc chị ấy sẽ đồng ý thôi.” Đối với điểm này thì Nam Chi cũng khá chắc.

Ánh mắt Chu Tự Bắc khẽ sáng lên, cười nói: “Tại chuyện ảnh nên quên chọn váy giúp em rồi, nhưng bộ màu trắng cũng đẹp, anh thích em mặc đồ trắng.”

“Vậy chọn màu trắng.” Nam Chi gật đầu.



Vào ngày tổ chức sự kiện, Nam Chi mặc chiếc váy lông vũ màu trắng, tóc xõa sau gáy, trông rất xinh đẹp và thanh lịch.

Trang Khả Khả thấy cô chọn bộ này cũng rất ngạc nhiên: “Em cứ nghĩ chị sẽ chọn bộ màu đen kia cơ.”

“Anh ấy chọn cho chị đấy.” Nam Chi cũng chẳng kiêng dè gì Diêu San đang ở trước mặt.

Trang Khả Khả lại lén nhìn sắc mặt của Diêu San, sau đó giơ ngón tay cái lên với Nam Chi.

“Chuyện yêu đương của em còn khó xử lý hơn Lẫm Thanh.” Bởi vì đang ở phòng nghỉ nên Diêu San cũng không sợ bị người khác nghe thấy.

Nam Chi cân nhắc nói: “Thật ra còn có một chuyện khác có thể chị không thích…”

“Chuyện gì?” Đột nhiên Diêu San có dự cảm không lành.

Nam Chi nhẹ giọng nói: “Anh ấy muốn trước khi em tiến tổ thì đến ở cùng nhau.”

“À há ~”

Trang Khả Khả vừa cảm thán một tiếng đã bị Diêu San trừng mắt lườm, sau đó cũng ngoan ngoãn im miệng.

“Hai người lại đưa một vấn đề nan giải nữa cho chị rồi đó.” Diêu San đỡ trán, sau đó cười khổ: “Chị còn đường sống nếu từ chối không?”

Nam Chi vội vàng thề: “Em nhất định sẽ thật cẩn thận, không để bị chụp ảnh.”

Sau khi cô tiến tổ sẽ không được gặp Chu Tự Bắc đâu, thời gian ở cạnh anh ấy cũng không có bao nhiêu. Cho nên lúc Chu Tự Bắc đưa ra lời đề nghị cô cũng rất đồng ý.

Diêu San trừng mắt lườm cô một phát: “Tốt nhất là hai người nên cẩn thận một chút.”

“Chị đồng ý ạ?” Vẻ mặt Nam Chi vui vẻ hỏi.

Diêu San thở dài: “Chị có thể không đồng ý chắc?” Cô ấy ngừng một chút, lại nói: “Nhưng mà trong khoảng thời gian này chị sẽ đi theo lịch trình của em, bao gồm luôn cả việc em vào đoàn quay phim.”

Nam Chi nghe cũng hiểu được, đây là sợ lỡ có chuyện gì xảy ra thì Trang Khả Khả không xử lý xuể. Cô cũng không ngại gì nên gật đầu.

Sự kiện hôm nay cũng được xem là tuyên truyền cho “Vấn Tiên”. Bộ phim này sắp tới cũng được xem là có độ hot cao nên rất nhiều hoạt động muốn mười bọn họ.

Trước khi lên sân khấu, Giang Phong Ngạn cũng sang đây tìm Nam Chi: “Phóng viên hôm nay chắc sẽ hỏi rất nhiều về vấn đề yêu đương của tôi, chắc hẳn cũng sẽ hỏi sang cô. Đến lúc đó tôi sẽ cố ngăn lại, xin lỗi nhé.”

Nam Chi cười lắc đầu: “Không sao đâu, nếu có chỗ cần tôi giúp thì cũng có thể nói nhé.”

Vừa mới lên sân khấu, micro đã gom đầy trước mặt Nam Chi và Giang Phong Ngạn.

Mà vấn đề của phóng viên xoay quanh về chuyện tình cảm của Giang Phong Ngạn. Giang Phong Ngạn trả lời từng người một, vừa bĩnh tĩnh vừa lễ phép.

Nam Chi khen thầm, vấn đề của phóng viên cũng đã chuyển sang người cô: “Nam Chi, trước đó cô có biết chuyện yêu được của Giang Phong Ngạn không?”

“Trên mạng nói những nghệ sĩ nam hợp tác với cô đều sẽ yêu đương, cô có ý kiến gì về việc này?”

“Cái danh xưng bà mai giới giải trí này xem như cũng được chứng thực rồi, cô có muốn nói gì không?”

“…”

Nam Chi mỉm cười trả lời: “Cảm ơn mọi người đã cho tôi cái danh hiệu này, nhưng cũng hy vọng các vị trên Weibo không cần vì chuyện này mà tag tôi. Cho dù có trên đời có Nguyệt Lão thật thì ông ấy cũng không biến ra thành tích hay kiếm nhiều tiền hơn cho các bạn được đâu.”

Không khí hiện trường lập tức sôi động hẳn, hai người tự nhiên chuyển đề tài về “Vấn Tiên”, nhân tiện tuyên truyền thêm một đợt.



Hoạt động hôm nay bởi vì có độ nóng nên cũng lên hot search, đoạn lời nói của Nam Chi cũng bị cắt riêng ra.

[Nghe giọng Nam Chi thì thấy cô ấy cũng bất lực lắm ha ha ha ha.]

[Sao không giống tui đi nè, mỗi ngày đều @Nam Chi gả cho tui.]

[Lầu trên ăn nhiều đậu nên bị thế à…]*

*Là kiểu nói phổ biến ở Đông Bắc với nghĩa chế giễu uống thế nào mà say như vậy. Sau này dùng nhiều trên mạng với nghĩa nói những điều vô nghĩa như người say, bảo đối phương hãy tỉnh táo lại và ngừng mơ mộng đi. [Nguồn: Baidu]

[Cứ theo cái đà này là không dám “gặm” CP nào của Nam Chi luôn, “gặm” đôi nào BE đôi ấy.”

[Muốn gặm là phải cho lớn, tôi nhớ Nam Chi đã từng có scandal với Chu Tự Bắc nhỉ, hai người họ rất xứng nha.]

[Nghe nói Nam Chi là người duy nhất bị tung tin chung với Chu Tự Bắc mà không hề làm sáng tỏ nha, có khi lại là sự thật không chừng (nói nhỏ xíu à)]

Sau đó vẫn còn một hoạt động phỏng vấn phát trực tiếp, Nam Chi và Giang Phong Ngạn tham gia cùng nhau.

MC lấy mấy vấn đề từ fans, mọi người vẫn quan tâm tác phẩm sắp tới của Nam Chi hơn.

Lúc MC hỏi vấn đề này, Nam Chi nhìn phát đã biết ngay: “Thật ra mọi người không tò mò tác phẩm sắp tới của tôi là gì, mọi người chỉ muốn biết sắp tới tôi sẽ hợp tác với ai thôi.”

[Đúng là đứa trẻ lanh lợi mà, vậy là tác phẩm sắp tới đã có rồi sao?]

[Chân tướng trước mặt, cho nên rốt cuộc là ai đấy?]

[A a a a Mong chờ tác phẩm sắp tới của Nam Chi!!!]

MC cười nói: “Nhìn qua cũng thấy mọi người đều rất chờ mong, có thể nói một chút không?”

“Tác phẩm sắp tới đã được quyết định rồi, bạn diễn cũng đã được xác định rồi nhưng đối phương là ai thì tôi thật sự không thể tiết lộ.” Nam Chi mỉm cười đáp lời.

“Có thể cho một cái gợi ý không?” MC hỏi.

Nam Chi suy nghĩ một chút, dù sau mấy ngày nữa cũng tuyên bố rồi, bây giờ có nói chút chẳng cũng không sao nên trả lời: “Cũng là người của Húc Tinh, đây chắc được tính là gợi ý lớn luôn rồi nhỉ. Tôi không được nói đâu, thật sự không nói thêm được nữa, người đại diện sắp muốn lao tới bóp miệng tôi rồi.”

[Nghệ sĩ Nam của Húc Tinh quá nhiều luôn á…]

[Nói cũng như chưa nói là, vẫn là kịch bản của chị thâm sâu.]

[Cảm thấy tuổi tác chắc sẽ không chênh lệch lắm đâu vì trước đây cô ấy đều hợp tác với người tuổi không lệch lắm. Nhưng mà chắc chắn nhân khí khá cao, sàng lọc chút chẳng sẽ nhanh ra thôi.]

[Ngồi chờ mấy lão đại phân tích.]



Nam Chi đã gặp Túc Hàng từ trước. Tuy là cùng một công ty nhưng cô với Túc Hàng cũng chỉ quen biết sương sương, không được xem là thân lắm.

Vừa gặp Túc Hàng đã cười nói: “Trước tiên tôi với cô tán gẫu về chuyện kịch bản trước nhé. Tôi sẽ liên lạc với người đại diện của cô, hy vọng cô không ngại.”

Nam Chi lắc lắc đầu: “Tôi cũng muốn gặp anh chút, kịch bản lần này có rất nhiều chỗ cần bàn bạc.”

Tình cảnh quá nghiêm túc và nhàm chán, lúc hai người Nam Chi Túc Hàng lấy kịch bản ra, người đại diện cũng tự giác đi ra ngoài.

“Hiện tại trên mạng có rất nhiều suy đoán đối với bạn diễn của tôi.” Nam Chi chần chờ, sau đó hỏi: “Anh biết nhỉ, bạn diễn gần đây của tôi thoát độc thân nên chuyện đồn đãi cũng nghiêm trọng thêm. Nên tôi muốn hỏi chút, hiện tại anh có đã có người yêu hay chưa, hay là có ý muốn yêu đương không?”

Túc Hàng cười cười, trả lời: “Yên tâm đi, hiện tại tôi không có ý định yêu đương, có lẽ sẽ thành người duy nhất đánh vỡ cái hình tượng đó của cô.”

Ngược lại Nam Chi thở nhẹ ra: “Đánh vỡ là tốt nhất, bây giờ tôi sợ cái hình tượng bà mai giới giải trí này lắm rồi.”

Cô ngừng một chút, lại nói: “Nhưng mà mấy ngày nữa tuyên bố, nhất định sẽ có rất nhiều phỏng vấn hỏi anh về việc này. Thật ngại quá, làm liên lụy tới anh.”

“Tôi cũng không để ý đâu, lúc nhận kịch bản này cũng đã đoán được trước rồi.” Túc Hàng cười lắc đầu: “Tôi rất thích cái kịch bản này nên tôi có thể chịu được.”

Nam Chi yên tâm, cô còn định nói chuyện kịch bản với Túc Hàng tiếp thì cửa phòng họp đã bị mở ra.

Thấy người tới là Chu Tự Bắc, Nam Chi hơi mờ mịt nhìn anh, khá khó hiểu vì sao anh lại đến đây.

“Chu tổng.” Túc Hàng đứng dậy chào đầu tiên: “Tôi với Nam Chi đang thảo luận kịch bản, có chuyện gì thế?”

Chu Tự Bắc đánh giá Túc Hàng vài cái, mới nhàn nhạt đảo mắt: “Không có chuyện gì, chỉ là tôi đi ngang qua nên đi vào xem chút thôi.”

Nam Chi đỡ trán, cũng nhìn ra là người này lại ghen nữa rồi.

“Chúng tôi đang nói chuyện công việc, Chu tổng xác định muốn đứng ở đây à?” Cô bất đắc dĩ hỏi.

Mặc dù giọng điệu bình thản nhưng Túc Hàng vẫn nghe ra được ý tứ đuổi khách, cho nên trong lòng cũng thầm nhấc lên một ngọn sóng lớn. Chu Tự Bắc là tổng giám đốc của Húc Tinh đấy, không nể mặt thế à?

Chu Tự Bắc mím môi, giọng điệu tủi thân nói: “Anh đi bây giờ đây.”

Sau khi Chu Tự Bắc đi, Nam Chi bình tĩnh nói: “Chúng ta tiếp tục.” Người kia tí về nhà dỗ là được rồi.

Sau khi Túc Hàng nói chuyện kịch bản xong thì nhận được tin tức người đại diện nói anh ấy tới văn phòng Chu Tự Bắc một chuyến.

Vẻ mặt anh ấy đầy mơ hồ đi qua đó, trong lòng lại hơi buồn bực, anh ấy có chọc tới Chu Tự Bắc sao?

Chu Tự Bắc nhìn thấy anh ấy cũng chẳng úp mở, trực tiếp nói: “Lúc cậu đóng phim với Nam Chi phải cẩn thận chút, đừng khiến cô ấy bị thương.”

Vốn dĩ Túc Hàng còn đang không hiểu, nghe thấy vậy thì nghĩ lại câu nói và thái độ của Nam Chi vừa nãy, anh ấy cũng hiểu rõ rồi. Thái độ như vậy mà còn nói hai người đó không có quan hệ gì thì đúng là gạt người mà.

“Tôi sẽ đi thăm dò đấy.” Chu Tự Bắc uy hϊếp.

Túc Hàng cứng đờ người, đột nhiên có hơi hối hận đã nhận bộ kịch này rồi. Cái này làm anh ấy nhớ tới khoảng thời gian trước bị Trì Uyên khống chế…

——————–

An An nói á:

Chu tổng: Tôi sẽ nhìn chằm chằm cậu.

Túc Hàng: Tôi khổ quá mà…