Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết

Chương 76

Bùa hộ mệnh quá mỏng để ngăn chặn mũi tên sắc bén và chắc chắn. Nhưng liệu phép thuật phòng thủ có thực sự phát huy tác dụng hay không, nó đã mất đi màu vàng ban đầu và bị đen lại. Tôi nhìn nó với ánh mắt kỳ lạ và hỏi.

“Cái này…ngài vẫn luôn đeo nó à?”

Tôi nghĩ anh ta sẽ vứt nó đi. Vì tôi tưởng Kallisto lấy nó đi để trêu chọc tôi. Thái tử nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc.

"Vứt đi? Tại sao chứ? Ta phải trân trọng món quà của người từng thích ta một thời chứ."

"Nghe ghê quá...."

Ngay khoảnh khắc đó.

*Vυ't--*

Một lần nữa, một mũi tên bay từ đâu đó xuyên qua cơn mưa và đâm trúng gốc cây trên đầu anh ta.

"Ặc!"

Tôi hét lên theo phản xạ trong sự kinh ngạc. Cùng lúc đó, Thái tử nhảy ra khỏi chỗ ngồi.

"Hoàng hậu lại lên cơn rồi. Cố lên.  Đứng dậy đi công nương. Nàng hãy trốn đi."

"Hở?"

Anh ta giật mạnh vai tôi. Tôi hoàn toàn không hiểu điều đó, mặc dù anh ấy đã thoát chết khỏi mũi tên vừa rồi.

"Tại sao thần phải trốn?"

"Vậy nàng muốn ở lại đây và bị bắn chết?"

'Nếu đó là người của Hoàng hậu, thì họ nhắm vào Kallisto mà, liên quan gì đến tôi chứ?'

Tôi nghĩ trong đầu 'anh ta có thể chạy đi và để tôi một mình để bải toàn tính mạng mà'. Bởi vì thái tử đã vác tôi lên vai như vác bao gạo. Không thể tin được rằng đây là  sức mạnh của một người đàn ông vừa bị trúng tên và ngã ngựa.

Anh ta đặt tôi lên yên ngựa như một món hàng.

Cái đầu gấu đã nằm lăn lóc ở một góc.

"Cái gì, ngài đang làm gì vậy?"

Tôi bối rối trước những gì đã xảy ra ngay lập tức và hỏi.

"Đừng nói nhảm nữa, công nương.  Chúng sẽ không tha mạng cho nhân chứng duy nhất có mặt trong ám sát Thái tử đâu."

Thái tử nhảy lên ngựa với ánh mắt cáu kỉnh.

"Đi nào!"

Và Kallisto thúc dây cương của con ngựa, giữ chặt tôi trong lòng.

*Hhheeee*

Con ngựa lao như điên trong cơn mưa, như ngọn lửa đỏ rực đang bùng cháy.

*Vụt --*

Đồng thời, lần này có đến hai mũi tên cắt ngang từ bên hông.

"Chậc"

Kallisto tặc lưỡi khó chịu, cúi đầu nhẹ nhàng né tránh. Và ôm tôi thật chặt trong vòng tay của anh ấy, cố gắng bảo vệ tôi. Có lẽ vì tình hình cấp bách, nên tay anh ta giữ chặt tôi, không hề rời đi.

'Tôi......bây giờ đang bị cuốn vào một vụ ám sát sao?'

Tôi chỉ muốn bật khóc với cái trò chơi điên rồ này.

Đáng lẽ khi trời sắp chuyển mưa, tôi phải rời khỏi khu rừng ngay lập tức chứ.

*Tách!-- Tách!-- Tách!*

Vì trời mưa nên tôi chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một nhóm người đuổi theo Thái tử sau lưng. Họ liên tục bắn tên về phía này.

Chang Kang-!

Thái tử rút thanh kiếm ra chém các mũi tên.

"Mấy thằng ***!"

Thái tử, người đang gắp khó khăn những đòn tấn công liên tục, đã chửi thề.

"Ngồi yên, đừng di chuyển, công nương."

*Chang-!*

Vừa nói, Kallisto vừa chém.

Tôi cảm thấy cơ thể anh ấy thắt lại vì căng thẳng. Tôi cũng rất lo lắng.  Bất kể anh ta là nam chính và sẽ không chết dù bị gì đi nữa, nhưng anh ta có thể bị thương nặng.

'Hơn nữa, đây không phải là một nhiệm vụ.'

Nếu hệ thống không thiết lập lại, thì tôi nghĩ đây không còn là một trò chơi nữa, mà là hiện thực. Dần dần, nỗi sợ hãi len lõi khắp người tôi như những giọt nước mưa đang thấm lên quần áo tôi.

Một cuộc rượt đuổi khốc liệt đã diễn ra trên con đường rừng mưa.  Khoảng cách đã thu hẹp đủ để nhận ra hình dạng của bọn tấn công vô danh. Một nhóm người che mặt và khoác áo choàng đen. Rõ ràng đó là những sát thủ.

Rồi tôi lại nhớ đến một hình ảnh trong quá khứ, đó là khi Thái tử xuất hiện trong buổi tiệc sinh nhật của nhị hoàng tử. Khi đó, anh ta đã chặt đầu một tên sát thủ cố ám sát mình và nó mang đến trong bữa tiệc.

'……Đây là chuyện thường xuyên xảy ra với Thái tử sao? Điều này không được đề cập trong chế độ Bình thường.'

Ngay lúc đó, bảng hiện ra trước mắt.

[Nhiệm vụ thứ hai: Bảo vệ Thái tử khỏi Sát thủ] Bạn sẽ tiến hành nhiệm vụ chứ?

(Mục tiêu: hạ gục 20 sát thủ, Đền bù: Biểu tượng của sự ám sát, độ hảo cảm của Kallisto +10%, danh tiếng +50)

[Chấp nhận / Từ chối]

Bảng nhiệm vụ xuất hiện ngay sau lưng Thái tử.

'Ha…….HaHa……'

Tôi choáng váng quá, tôi cười khúc khích. Ngay lập tức, Kallisto méo mặt và trở nên tức giận.

'Tôi không muốn trở thành nữ hoàng! Ngoài ra có đến 20 sát thủ?!'

Tôi đã muốn chọn [Từ chối] vô số lần ngay lập tức. Nhưng tôi không thể vì phần thưởng của nhiệm vụ này là độ hảo cảm tăng đến 10%.

Ở chế độ Bình thường, tôi chỉ có thể tăng vài phần trăm cho mỗi lần thôi, nhưng không thể tưởng tượng được, ở chế độ khó, nó có thể lên tới 10%.

Nhiệm vụ chính được chấp nhận tự động sau 5 giây.

'5'

'4'

Tôi đã dừng ý nghĩ sẽ khóc lóc và chuẩn bị bắn nỏ với sự can đảm.

"Ngồi yên."

Có lẽ anh ta đang cảm thấy phiền vì sự nhúc nhích của tôi trong vòng tay của mình, Thái tử đã cảnh cáo tôi một cách cứng rắn.

"…Điện hạ."

Tôi gọi anh ấy bằng một giọng nghiêm túc.

"Thần nghĩ mình có thể giúp ngài."

"…Cái gì?"

"Cái nỏ của thần...."

Tôi đưa nỏ lên, chuẩn bị bắn.

"Sẽ hạ hết tất cả bọn chúng, vì vậy người chỉ cần che chở cho thần."

"Công nương, nàng nói cái quái gì vậy……"

Môi của Kallisto mấp mấy định nói thêm, nhưng tôi không có thời gian để nghe. Cuối cùng, thời gian gia hạn năm giây đã trôi qua.

Nhiệm vụ được tự động chấp nhận.

(0/20)

Cùng lúc đó, bảng nhiệm vụ hiển thị lên con số kẻ địch mà tôi phải hạ, cơ thể vốn đang thu mình trong vòng tay của Kallisto, rướn người lên.

Sau đó, tôi sử dụng đôi vai rộng của anh ấy làm điểm tựa bằng khuỷu tay và tải tay quay bằng một cử chỉ cơ học.

*Chalkak–*

Tôi nghe thấy một ròng rọc bám vào cò súng. Sau đó, tôi nhắm một mắt và nhắm vào tên sát thủ.

Mưa lớn cản tầm nhìn và chuyển động của con ngựa cũng không thành vấn đề đối với tôi hay đối với hệ thống.

Ngay sau khi một tên sát thủ nhìn thấy tôi giơ nỏ, hắn ta cố gắng chĩa cung về phía tôi. Ngón trỏ của tôi liền bóp cò.

*Ta-ang-!*

"Ugh!"

Tên sát thủ vừa chỉa tên về phía tôi đã biến mất trên lưng ngựa.

'Tôi đã hạ được một tên!'

Hạt bắn đúng mục tiêu mà không mắc lỗi. Tôi có thể thấy một người đàn ông ngã ngựa, co giật vì sốc.  Nhưng tôi không thể cảm nhận được niềm vui khi nhìn vào nó.

Chalkak–, tang, tang, taang-!

Bởi vì cơ thể tôi đang bận rộn bắn thẳng vào những tên khác.

"Ugh!"

"Argh!"

"Euk!"

(7/20)

Tôi bóp cò và bắn những kẻ đang đuổi theo. Trong tích tắc, tôi đã hạ được bảy người. Bọn sát thủ đuổi theo liên tục ngã xuống khỏi ngựa và nằm bò trên mặt đất.

Những tên khác liệu có lúng túng trước đòn phản công bất ngờ?

*Hwiiiik, vù vù*

Những mũi tên bắt đầu bay thành từng đợt.

*Puck, puck*

Càng lúc, số lượng mũi tên lao đến như mưa. Tuy nhiên, cơ thể tôi vốn đã mất kiểm soát, sẽ không chịu thua dưới mũi tên đó.

Chalkak, tang! Tang, taang!

(10/20)

Ngay khi có một mũi tên sượt qua khoảng trống, tôi đã hạ thêm ba tên sát thủ.

'Cố lên-!'

Đến hiện tại, tôi vẫn chưa biết được mục đích của nhiệm vụ này là gϊếŧ bọn sát thủ hay để cứu mạng tôi nữa.

Đột nhiên, tôi cảm thấy một cảm giác kì lạ từ bên cạnh. Cơ thể bị  điều khiển bởi hệ thống quay phắc sang bên đó.

*Chalkak, tang!*

"Ahhhhhh!"

Có thể nhóm sát thủ đang tiếp cận chúng tôi từ mọi phía và một người đã ngã xuống từ trên cây với tiếng hét thảm thiết.

Tại thời điểm đó.

"Công nương!"

Thái tử đột nhiên kéo eo tôi xuống, ôm chặt lấy tôi.

*Hwiikk–!*

"Ugh..."

Thái tử thấp giọng rêи ɾỉ. Vai trai Kallisto đã trúng tên.

"Điện hạ!"

Một trong những sát thủ đang cố tiến đến bên cạnh đã bắn một mũi tên vào phía bên trái của thái tử.

Ta-ang-!

Sau khi hạ tên đó, tôi phải tiếp tục nhắm bắn những tên còn lại.

"Ngài có sao không, điện hạ?"

Tôi thực sự muốn ngất xỉu khi liên bắn nỏ.

Tôi muốn kiểm tra vết thương của Kallisto, nhưng tôi không thể làm điều đó bởi một cơ thể liên tục lắc lư.

"Nếu ta không ổn thì sao?"

Khá đau đớn, Thái tử lo lắng nói.  Nhưng anh ta nhanh chóng nói thêm với một giọng nhẹ nhàng.

"Đừng lo lắng. Ta đang mặc áo giáp nhẹ, vì vậy mũi tên không đâm sâu vào đâu."

Chang-!

Vừa dứt lời, Kallisto vừa chém được một mũi tên khác.

Tôi vô cùng nhẹ nhõm.  LVà tôi gạt đi một chút oán giận đã khiến tôi dính vào tình huống chết tiệt này.  Bởi vì nếu anh ấy không ôm lấy tôi, có lẽ đầu tôi đã bị trúng tên rồi.

"……Cảm ơn ngài."

Tôi rụt rè lầm bầm. Thật may là tôi vẫn có thể mở miệng theo ý mình.  Thái tử lại bắt đầu tám chuyện.

"Việc này là sao? Nó có đủ cho lí do công nương sẽ thích ta một lần nữa không?"

"Không!"

"Tiếc thật."

Kallisto đá lưỡi trước câu trả lời sắc bén. Anh ta có vẻ dần ổn định trở lại khi tôi thấy anh ấy nói những điều vô nghĩa.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.