"Gì…"
Tôi giật mình quay đầu lại. Mái tóc vàng nổi bật giữa trưa nắng chói chang.
"Oh, là bùa hộ mệnh sao!!"
Không ngờ lại là anh ta, Thái tử không nghĩ ngợi chút nào liền tự hào mở hộp quà của người khác.
"Chắc hẳn nàng đã chuẩn bị nó theo màu tóc của ta."
Thái tử, nhìn thấy một chiếc bùa hộ mệnh vàng có khắc bùa chú phòng ngự, nhếch miệng nói.
“Anh ta đang nói cái quái gì vậy?”
Tôi nhìn anh ta chằm chằm và nhanh chóng cau mày
“Làm ơn trả lại đây.”
Tôi đưa tay ra để lấy lại chiếc hộp. Nhưng ngay lúc đó, anh ta đã giơ cao cánh tay của mình. Nó cao đến mức tôi không thể với tới.
'Grưưưư! Đồ điên này!'
Tôi nhảy lên, cố gắng giật lại chiếc hộp. Nhưng sắp với tới thì anh ta lại càng giơ chiếc hộp cao hơn nữa. Tôi đã cố gắng nhảy lên thêm vài lần nữa, nhưng khoảng cách chiều cao quá lớn, tôi không thể với tới. Tôi cứ nhảy lên xuống tại chỗ trong một lúc chỉ để lấy lại chiếc hộp.
"Nàng nhảy như một đứa trẻ vậy."
Đột nhiên, một cơn gió nhỏ từ phía trên phả vào trán tôi. Sau đó tôi mới ngừng lấy lại chiếc hộp và nhìn Thái tử. Đôi mắt đỏ hoe, nụ cười nửa miệng giễu cợt. Đỉnh đầu tôi nóng bừng bừng.
"Điện hạ, người làm sao vậy?"
"Nó là của ta, phải không? Tại sao nàng không thừa nhận nó? Vì nàng ngại à?!!"
'Nhưng. Nó. Không phải. Là. Của. Anh!!!!!'
Tôi muốn hét lên thật to, nhưng tôi đã kìm lại.
[Độ hảo cảm 10%]
10% đó rất quý giá vì tôi phải thực hiện cái nhiệm vụ ch* chết ở buổi tiệc mới kiếm được. Nhưng đó cũng là một dấu hiệu cho thấy vẫn chưa thoát khỏi cái chết...
"Cám ơn rất nhiều.…."
Tôi cắn chặt răng và cười tuyệt vọng.
"Nó không phải là một món quà dành cho ngài."
"Chà, vậy em định đưa nó cho thằng khốn nào vậy?"
"…Hở?"
"Nói cho ta biết, tên khốn nào. Ta sẽ đưa lại nó cho nàng."
Tôi kinh ngạc trước lời nói của anh ta. Đôi mắt đỏ hoe của anh ta chằm chằm vào tôi, nói rằng anh ta sẽ giao nó. Có lẽ đó thói quen, vì tay phải anh chạm vào chuôi kiếm trên thắt lưng. Nếu tôi nói cho anh ta biết đó là ai, anh ta sẽ ngay lập tức rút kiếm và gϊếŧ người đó mất. Cho dù người đó là tôi hay bất kì ai khác....
'Hah... Nó không được cho là điên rồ như thế này ở chế độ Bình thường.'
Tôi đáp lại với một tiếng thở dài khó khăn.
"Thần định đưa nó cho anh hai của thần."
'Xin lỗi, Reynold' -- Nội tâm tôi nói lời xin lỗi tha thiết đến anh ấy.
Thà nói vậy còn đỡ hơn là nói về một người đàn ông ngẫu nhiên nào đó. May mắn thay, Thái không rút kiếm ra, vì lý do "gia đình" đã phát huy tác dụng.
"Đáng buồn thay, anh hai của em không quan tâm đến quà của em nhỉ?"
Tuy nhiên, như để trêu chọc tôi, Kallisto liếc sang phía nơi Reynold đang ở.
Khi tôi quay đầu về phía đó vì tôi không biết anh ta có ý gì, tôi ngay lập tức cau mày. Xung quanh Reynold và Derrick bị vây quanh bởi những phụ nữ đến gần để tặng quà.
"Cha ơi, nhìn này! Ai nói rằng con không được yêu thích chứ?"
Trong khi đó, Reynold, người có thể phản bác những lời công kích mà anh ta nghe thấy vào buổi sáng, bây giờ đang gọi Công tước với vẻ mặt phấn khích.
Thái tử đã đúng. Vấn đề ở chỗ là liệu tôi có thể vượt qua đám đông đó và chuyển món quà đến Reynold hay không.
'Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ đưa nó cho Kallisto....'
Tuy nhiên, chắc chắn không phải là tôi cảm thấy rằng tôi nên trao nó cho thái tử.
"…Thái tử có rất nhiều cô gái khác muốn tặng quà cho ngài, ngài có nghĩ vậy không?"
"Oh!!! Ta thích cái này."
Anh ta lấy bùa hộ mệnh ra khỏi hộp và cài nó lên ngực mình.
"Ta sẽ cho rằng đây là tín vật định tình của chúng ta. Nó đại diện cho tình cảm của nàng, người từng thích ta sâu sắc."
"Gì cơ, tín vật định tình?"
Tôi ngây người nhìn anh ta với gương mặt ngơ ngác.
"Thần đã nói với ngài rằng đó là một món quà cho anh trai của thần."
"Hmmm!! Vậy cứ coi như là cống nạp cho Thái tử với tư cách là người dân của đế quốc."
Anh đột nhiên dọa tôi với con mắt đỏ ngầu đó. Nếu nó không phải là một món quà, nó sẽ bị lấy đi với danh nghĩa là một sự tri ân.
"Ha...Vậy cứ theo ý ngài."
Tôi có thể làm gì được nếu anh ta muốn có tấm bùa hộ mệnh đó? Dù sao vẫn chưa quyết định được nên tặng cho ai và Kallisto cũng là Nam chính mà.
Tôi rùng mình lẩm bẩm, nhìn chiếc bùa được gắn hoàn hảo trên ngực Thái tử.
"…Nó rất hợp với Điện hạ."
Đó là một lời khen giả tạo, thật ngượng mồm. Nhưng Thái tử lại cười toe toét như thể rất vui khi nghe thấy.
"Vậy sao..."
[Độ hảo cảm 12%]
Đồng thời, độ hảo cảm tăng thêm 2%.
'Oh!! Cũng không hẳn là kết quả tệ.'
Chính lúc đó.
* Ppuuuu- *
Một âm thanh lớn vang lên từ khu vực ban tổ chức. Đó là một tín hiệu cho thấy rằng cuộc săn bắt sắp bắt đầu.
Kallisto nhảy lên con ngựa trắng của mình. Và nhìn xuống tôi với vẻ kiêu ngạo.
"Đổi lại món quà, ta sẽ đích thân đi săn cho em, công nương."
"Hả? Ồ, không! Ngài không cần phải...."
"Nàng có thể mong đợi nó."
Trước khi tôi kịp nói lời từ chối, anh ấy đã phóng ngựa đến phía trước cùng với Công tước và hai người anh trai của tôi.
'Tôi sẽ biết ơn lắm nếu tôi không phải chạm mặt anh ta.....'
Đó là khoảng thời gian anh ta bắt chuyện xã hội với Công tước.
"Xin chào, Công tước Eckart."
Thái tử lớn tiếng chào Công tước.
Trước khi tôi biết điều đó, đã có bầu không khí ồn ào luôn diễn ra xung quanh những người tham gia cuộc thi săn. Vì vậy, không giống như trước đây, âm thanh của họ được truyền tải tốt đến nơi tôi đang đứng.
"Ta nhìn thấy Mặt Trời nhỏ của Đế quốc."
Công tước đã dành một sự tôn vinh thầm lặng cho Thái tử. Hắn nhìn kỹ một vị Công tước như vậy vui vẻ cười mở miệng.
"Công tước chắc cũng nhận được món quà từ công nương như ta nhỉ?"
"Oh đúng vậy..."
"Vì vậy, ta đã không hỏi bùa hộ mệnh của ta có tác dụng gì. Cái mà Công tước đeo được khắc bằng bùa chú nào vậy?"
'Anh ta điên thật rồi! Câm miệng lại ngay!!!!'
Tôi há hốc miệng trước những gì mà tôi nghe thấy. Nó thật điên rồ.
Công tước, Derrick và Reynold. Đôi mắt của cả ba cùng lúc hướng về phía tôi.
Và…
[Độ hảo cảm 30% ➱ 29%.]
[Độ hảo cảm 31% ➱ 30%.]
Derrick là 30% và Reynold là 31%. Cả hai đều lần lượt giảm. Nếu Công tước cũng có một thanh đo độ hảo cảm, chắc ông ấy cũng sẽ gục ngã ngay lập tức.
"Haizzz......"
Đó là khi tôi đang run lên vì giận dữ và nhìn chằm chằm vào Thái tử. Cảm thấy mắt tôi nóng bừng, Thái tử cũng nhìn tôi và xua tay với vẻ mặt trơ trẽn.
Tôi có nên giơ ngón giữa và dí nó vào mặt anh ngay lúc đó không? Tôi thực sự muốn làm như vậy.
Nhưng ngay cả trước khi tôi do dự có nên làm vậy hay không, âm thanh của một chiếc còi đã vang lên để thông báo sự ra đi của họ.
"Lên luôn!"
"Yay!"
Các quý tộc lên ngựa lao vào rừng.
* Dududududu- *
Vào thời điểm bụi đã tan, trung tâm chỉ còn là bãi đất trống. Nó hoàn toàn trống rỗng.
'Sau tất cả, tôi không thể nói lời chào với bất kỳ ai ngoài Thái tử...'
Cho dù tôi đã cố gắng tránh các nhân vật nam chính như thế nào đi chăng nữa. Nhưng tôi không bao giờ có ý định giảm bớt độ hảo cảm.
Đó là khi những người phụ nữ ngây người nhìn về phía nơi họ đã biến mất và tràn ngập cảm giác xấu hổ.
"Công nương Eckart?"
Đột nhiên có người gọi tôi. Quay lại, là một người phụ nữ tôi chưa từng thấy đang đứng với một nụ cười tao nhã.
"Ta đã lo rằng cô sẽ không đến, nhưng cô đã chấp nhận lời mời của ta. Ta rất hạnh phúc."
"Ah…"
Tôi ngay lập tức nhận ra cô ấy là ai. Tôi nghĩ đến câu trả lời trong giây lát. Tôi có địa vị cao hơn, nhưng người phụ nữ này trông lớn tuổi hơn tôi.
Hơn nữa, Đế chế có một phong tục ngầm là coi những người đã kết hôn là cấp cao hơn những người đang độc thân.
"Xin chào, nữ Bá tước Dorothea."
Sau khi suy nghĩ xong, tôi khẽ cúi đầu chào và lễ phép.
Nếu là Penelope, tôi sẽ nói những điều ngạo mạn như "Ngươi là ai?" hoặc "Ta rất vinh dự khi được mời."
"Tốt hơn hết là con nên tận dụng cơ hội này để thiết lập một vị trí mới trong xã hội, Penelope."
Đó là bởi vì tôi chợt nhớ đến lời của Công tước đã nói với tôi trong bữa sáng.
"Cảm ơn ngươi đã mời ta. Nhờ Bá tước mà ta sẽ có một buổi chiều thoải mái."
Tôi không thực sự muốn nhận lời mời. Tuy nhiên, tôi không phải nói rằng tôi sẽ không đi vì tôi đã gặp trực tiếp người tổ chức.
Đôi mắt của nữ bá tước Dorothea to hơn một chút so với lời đồn đại mà cô ta nghe được rằng tôi là 'con chó điên nhà Công tước'. Một lúc sau, cô ấy xóa đi vẻ ngạc nhiên và nở một nụ cười kỳ lạ.
"Buổi tiệc trà đã bắt đầu rồi. Mọi người đang tụ tập, người cũng muốn rời đi sao, thưa công nương?"
Nữ bá tước Dorothea quay lại và bắt đầu hướng dẫn.
Nhìn theo cô ấy, tôi chỉ nhớ đến nụ cười kỳ lạ của cô ấy.
'Có một chút khó chịu...'
Nhưng, tốt thôi, không có kẻ nào cố gắng gϊếŧ tôi. Có gì to tát ở một nơi mà taòn là người phụ tụ họp lại và trò chuyện?
'Nếu nó không vui, tôi có thể rời đi ngay với một lý do thích hợp.'
Tôi cất bước với một chút suy nghĩ. Và như thường lệ với trò chơi này, tất nhiên, có một điều gì đó đã xảy ra.