Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết

Chương 66

Phản ứng của Công tước thật khác với thường ngày. Tôi cười ngượng nghịu.

"Con xin lỗi vì đã làm cha lo lắng. Nó chỉ xảy ra trong chớp mắt..."

"Sao họ dám làm vậy với con!"

Dù có cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy tôi không sao, nhưng Công tước vẫn nổi cơn thịnh nộ.

"Khi về đến nhà, ta sẽ cho quân lính đi bắt cái lũ khốn kiếp đó. Sau khi bắt được chúng, ta sẽ bẻ xương róc thịt chúng, cho máu chảy nhỏ giọt cho đến khi chúng chỉ còn là những cái xác khô!!!"

"Cha, cha!"

Với sự phẫn nộ này, nhiều khả năng ông ấy sẽ đứng trước sảnh tiệc và nói về kế hoạch của mình về việc quét sạch tàn dư của đất nước mới.

Vì vậy, tôi ngắt lời ông ấy một cách vừa phải và nhẹ nhàng nói.

"Con thực sự rất mệt. Con muốn nhanh chóng nghỉ ngơi."

"Ừ, ta cũng cho là vậy. Đi thôi! Đừng bàn về chuyện này nữa, đưa ta cái nỏ."

May mắn thay, Công tước đã đồng ý với tôi.

Nhưng tôi không cố ý để cho Công tước cầm nỏ.

"Tôi sẽ giữ nó, thưa cô. Đưa nó cho tôi!"

Đúng như tôi mong đợi, Emily đã đưa tay ra.

"Cảm ơn, Emily. Nó quá nặng khiến ta suýt chết."

Tôi tháo dây nỏ với một nụ cười vui tươi.

Tôi không biết mình đã mang nó từ lúc nào, nhưng sau khi giao nó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Penelope Eckart. Đừng bao giờ xuất hiện trong khung cảnh lộn xộn như thế này nữa."

Công tước liếc nhìn tôi và đá lưỡi.

"Hãy ở yên tại chỗ cho đến khi thị vệ đến, có một quý cô đã dũng cảm đối đầu với lũ quái vật mà không sợ hãi! Khi nghe tin đó từ các quý tộc rời khỏi sảnh tiệc đầu tiên, ta cứ tưởng mình đã ngất xỉu tại chỗ."

"Nhưng con đã làm rất tốt, thưa cha."

Tôi chu môi dưới trước sự cằn nhằn không hài lòng của Công tước.

"Con đã tiếp thu tốt những lời dạy của cha về chiếc nỏ và cũng sử dụng nó tốt nữa. Đó là lý do tại sao con bắn tất cả bọn chúng."

Thực tế là tôi đã được hệ thống giúp đỡ, nhưng dù sao thì tôi cũng là anh hùng của ngày hôm nay.

'Hãy khen ngợi tôi vì những gì tôi đã làm.'

Tôi như một kẻ trơ tráo.

Tôi không hài lòng, nhưng tôi không mong đợi nhiều. Nhận thức của mọi người không dễ dàng thay đổi, và một số người không thể tin tưởng tôi mặc dù họ thấy tôi đúng. Tôi chắc rằng một số người nghĩ rằng do tôi gặp may.

'Chà, cũng nhờ có một chút may mắn…..Không, tôi nghĩ là nhờ cả vào hệ thống.'

"…Đúng rồi."

Nhưng Công tước đột nhiên cất lời.

"Ta rất tự hào vì con là con gái của ta, Penelope."

Một nụ cười hài lòng bất ngờ hiện trên khuôn mặt ông.

Vỗ một bên vai như thể động viên và khen ngợi là điều bình thường.

Nhưng tôi thấy thật kì lạ khi ông ấy làm như vậy.

******

Có tổng cộng năm lều được dựng tại khu cắm trại của nhà Eckart.

Thật vậy, tiền thuê của Công tước cao ngang ngửa với một căn lều lớn, xa hoa. Tuy nhiên, dù thuận tiện đến đâu thì khu cắm trại cũng chỉ là một nơi tạm bợ. Thật không thoải mái cho một người phụ nữ sống trong đó, vì vậy Công tước đề nghị cung cấp một nơi ở trong cung điện nếu tôi muốn đi một chặng đường dài.

"Không sao đâu, thưa cha."

Tôi đã từ chối. Đó là một rắc rối.

Đó là bởi vì khu rừng nơi có bãi săn khá xa chính điện, nên phải đi xe ngựa rất lâu.

Tôi ước họ để tôi về nhà, nhưng cuộc thẩm vấn về vụ tấn công vẫn chưa kết thúc, vì vậy họ chưa quyết định có tổ chức cuộc thi săn bắn hay không.

'Ôi trời ơi!! Hệ thống, hãy để tôi hủy nó.'

Tôi tha thiết cầu nguyện vì đêm hôm trước tôi đã bị các nam chính đánh gục.

Hình dáng của những chiếc lều tập trung thành một vòng tròn xung quanh đống lửa trại rực lửa và ngọn lửa trại gợi cho tôi nhớ đến bãi cắm trại.

Tôi đã quan sát xung quanh một lúc vì tôi không ở trong tình trạng tệ như thể tôi sẽ ngất xỉu ngay lập tức.

"Cha, con đi trước đây."

"Ừ, con cứ nghỉ ngơi đi."

Bước vào khu cắm trại, tôi có một cái nhìn thoáng qua về Công tước.

"Đi lối này, thưa cô."

Lều của công nương nằm ở khu trong cùng.

Khi tôi đi theo Emily, Reynold chào Công tước và cùng nhau di chuyển.

"Anh ấy có ở trong lều tiếp theo không?'

Nếu các cuộc thi săn bắn vẫn được tổ chức theo kế hoạch và không có gì thay đổi, thì rõ ràng là tôi sẽ thường xuyên chạm mặt một người luôn bận rộn với những lời chế nhạo về tôi, bất cứ khi nào anh ta nhìn thấy tôi.

Tôi một lần nữa ước điều đó sẽ không xảy ra. Nhưng ngay cả khi tôi đã đến được lều của mình, Reynold vẫn không ngừng đi theo tôi.

Tôi hơi cau mày quay lại.

"…Có chuyện gì?"

"Gì??"

"Tại sao anh cứ đi theo em?"

"C-Cái gì! Ai đang theo cô!"

Anh ấy hét toáng lên trước câu hỏi của tôi.

"Đây là chỗ ở của ta, cô biết đấy."

Và chỉ vào căn lều được dựng bên cạnh lều của tôi.

Những gì tôi lo lắng đã trở thành hiện thực. Tôi đưa ra một câu trả lời hờ hững, đá lưỡi vào trong.

"Vậy thì ngủ ngon."

Tôi nhanh chóng quay lưng đi và bước đến chỗ Emily đang đợi.

"Này! Đ-đợi đã!"

Anh ta lại cản đường tôi.

Tôi cau mày.

"Gì nữa? Lần này là cái gì?"

"Sao cô lại nóng nảy như vậy? Bộ bị ai ăn thịt hả?"

"Em mệt rồi. Nếu anh có chuyện muốn nói, thì nhanh lên."

Tôi bực bội giục nhưng anh ấy cứ chần chừ mà không nói ngay cho tôi biết có chuyện gì.

'Anh ấy bị sao vậy?'

Như thể Emily đã đọc được hành động bất thường từ cặp anh em này, cô ấy đã tự động tránh mặt.

Nhìn Reynold, người vẫn đang im lặng, tôi quay lại.

"Nếu anh không có gì để nói, thì em đi đây."

"Có một vết thương ở đây này, đồ cɧó ©áϊ!"

Sau đó, Reynold cáu kỉnh với tôi.

Và lo lắng chỉ vào cổ tôi.

"…Vết thương?"

Tôi đã bối rối.

Sau đó, Reynold cẩn thận chạm vào cổ tôi bằng những ngón tay thon dài của anh ấy. Cái chạm gần giống như một cái xoa tay.

"Đây...."

"Ah!"

Nó hơi nhói lên. Tôi cảm thấy một cơn đau nhẹ mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây.

"C-có đau nhiều không?"

Rêи ɾỉ của tôi, Reynold rụt tay về theo phản xạ vì sợ sẽ làm tôi đau thêm.

Nó không đau lắm. Nếu đó là một vết thương lớn, tôi đã sớm cảm thấy đau hơn.

Trong khi đối phó với con quái vật, tôi dường như đã bị trầy xước nhẹ ở một vị trí nào đó mà tôi thậm chí không biết.

"Không sao đâu. Không đau lắm."

Nó không phải chuyện gì to tát, vì vậy tôi nói sự thật.

Nhưng vì lý do nào đó, biểu cảm của Reynold méo mó như thể tôi bị ốm.

"…Đợi tí."

Anh lấy một thứ gì đó trong túi ra.  Đó là một cái túi nhỏ, rộng rãi.

"Cái này là cái gì?"

"Dược phẩm."

Đồ đạc của anh quá bất ngờ.

"Anh luôn mang theo tất cả những thứ này cho mình à?"

"Không. Ta đã đến phòng khám và lấy nó!"

Tôi tròn mắt trước câu trả lời.

Nghĩ lại thì, cả Công tước, Derrick hay Emily đều phát hiện ra, họ chỉ hỏi một cách lịch sự, nhưng riêng Reynold không nói gì thì lại phát hiện ra.

Tôi hỏi anh ta một cách muộn màng, nhìn vào sắc mặt của anh ta.

"… Ban nãy anh có bị thương không?"

"Haizz..."

Anh ấy thở dài...

'Tôi đang làm gì với cái này...'

Anh ấy nhìn tôi một cách đáng thương.

Và một lần nữa, với một tiếng thở dài

"...Là do cô, đồ ngốc."

"Cái gì tôi......"

"Giữ lấy."

Reynold mở nắp lọ thuốc. Sau đó anh ta nhúng ngón tay vào đó và quệt lấy một ít thuốc

Nó là thứ chất lỏng màu xanh lá cây đặc quánh, có mùi hôi.

Anh ta hơi ngả người về phía sau vì mùi hôi của thuốc. Rồi chòm về phía tôi như vậy và thẳng thừng bôi lên vết thương.

Anh ấy nói..

"Nằm yên đi, nếu không ta sẽ bôi nó lên tóc cô."

Những lời nói khiến tôi không thể di chuyển được nữa.

Anh ta cúi đầu trước tôi.

🧪Note: Không giống như một cái cúi đầu thực sự nhưng anh ấy hạ thấp tầm nhìn của mình để nhìn vào vết sẹo của Penelope.

Và anh ấy bắt đầu xoa ngón tay của mình lên cổ tôi với rất nhiều thuốc dính trên tay.

Vết sẹo anh ấy chỉ trước đây.

"Ừ......"

Gương mặt của Reynold lại gần hơn. Hơi thở của anh ấy phả lên mũi và môi tôi. Tôi cứng người lại với một cái nhìn khó hiểu.

Chất lỏng lạnh ngắt trên da tôi. Tôi có một cảm giác xấu.

"… Tên khốn đó có để ý rằng cô bị thương ở đây không? Hắn không biết, đúng không?"

Anh hỏi tôi, bôi thuốc trực tiếp lên vết thương của tôi.

Tôi cứng họng trước câu hỏi củt Reynold, không biết trả lời như thế nào.

"…Tên khốn đó?"

"Là cha nội hồi nãy đã níu tay cô."

Tôi nghĩ về tuổi của Vinter trong hồ sơ trò chơi.

'Cỡ hai mươi lăm hoặc hai mươi sáu...'

Anh ta không già đến vậy, nhưng đúng là anh ta là người có khoảng cách tuổi tác lớn nhất với nữ chính.  Nhưng đó chỉ là quan hệ với 'nữ chính'.

Khi nghĩ về tương lai, tôi không nên thân thiết lắm với Vinter, cũng không nên xây dựng một mối quan hệ giả tạo.

"Hầu tước đã làm gì thô lỗ vậy?"

Khi tôi nhớ lại những lời gây sốc của Reynold lúc nãy, những lời trách mắng.

Gương mặt thanh tú của Reynold lập tức nhăn nhó.

"Thật là vô lễ! Lũ vệ binh đã làm gì ở đó? Sao không bắt giữ tên khốn đó??"

"Ngài ấy không phải là loại người như vậy."

"Còn có ai không giống loại người như vậy? Đàn ông đều giống nhau, đồ ngốc."

"Ah!"

Anh ta cốc nhẹ vào đầu tôi bằng tay còn lại không dính thuốc. Tôi hét lên một tiếng ngắn và nhìn anh ta giận dữ.

"Anh có muốn chết không?"

"Như thế nào?"

Tôi không biết rằng mình đã nói toạc ra những suy nghĩ trong đầu, nhưng Reynold không tức giận.

Anh nâng mặt lên, vốn đã được cúi đầu với một nụ cười trên mặt. Hơi thở xộc lên chóp mũi của tôi biến mất.

"Bảo người giúp việc của cô quấn băng lại."

Anh ta nói với một cái nhìn trừng trừng vào vết thương. Có vẻ như việc điều trị đã kết thúc.

'……..Không ngờ khi còn sống, tôi còn có một ngày như thế này với anh ấy.'

Cách đây không lâu, chúng tôi đã cãi nhau, nhe răng và gầm gừ.  Thực tế có vẻ kỳ lạ đến mức tôi không thể không cười.

"...Cám ơn anh."

Anh ta xấu tính, nhưng dù sao anh ta cũng đã giúp tôi.

Tôi thành thật bày tỏ lòng biết ơn của mình. Nhưng ngay lúc đó, gương mặt Reynold trở nên trống rỗng.

Sau đó, giống như khi tôi nhận một lời xin lỗi bất ngờ trên đường đến sân luyện tập, tôi nghĩ rằng mắt anh ấy đã đỏ rực.

"Được…"

"......"

"Được rồi, ta không cần cô cảm ơn!"

Reynold im lặng nãy giờ, đột nhiên hét lên và quay người lại, bước nhanh đến căn lều của mình.

'Anh ta lại bị sao vậy?'

Chính lúc đó. Trên mái tóc hồng rối bù lấp lánh..

[Độ hảo cảm 31%]

Tôi giật mình mở to mắt.

Vì độ hảo cảm của Reynold đã vượt mức tiêu chuẩn cơ bản được đưa ra trong chế độ Bình thường.