Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết

Chương 64

Tại sao lực lượng hỗ trợ mới xuất hiện ngay sau khi cuộc hỗn loạn vừa kết thúc chứ?!!!

Tôi nhìn những người lính gác ồ ạt tiến vào qua lối vào duy nhất của sảnh tiệc.

Có ba hoặc bốn người mặc áo choàng vàng xen lẫn giữa những người mặc áo giáp sắt. Có lẽ họ là các pháp sư thuộc cung điện.

Họ nhanh chóng xác định vật thể bị tan chảy một nửa trên sàn và xác nhận nó đã chết.

"Chúng dễ bị tấn công bằng ma thuật, vì vậy chúng hiếm khi được sử dụng cho mục đích chiến đấu…."

Nghe lời giải thích từ các pháp sư, tôi nghĩ bọn người áo đen mang theo nhiều loài dễ bị tấn công nhằm mục đích khiến các pháp sư có thể  tham gia cuộc thi săn bắn.

Rất ít quý tộc xuất hiện với vũ khí như tôi trong buổi tiệc sang trọng như này.

Những ai có vũ khí ma thuật đều đã được kiểm tra một lần.

Đó là bởi vì việc các quý tộc tham gia các cuộc thi săn bắn hàng năm là giành được chức vô địch với các giác quan và kỹ năng của một thợ săn bẩm sinh mà không cần đến sự trợ giúp của phép thuật chính là niềm tự hào lớn nhất của họ.

Do đó, đạn trên nỏ của tôi đã được yểm thần chú là thứ duy nhất có hiệu quả với con quái vật này.

Đây là một tình huống khá thuyết phục dù trong cốt truyện gốc, việc này có thật hay không cũng chẳng sao.

"Nhưng làm thế quái nào mà Vinter tham gia được?"

Một lần nữa, tôi đã có một câu hỏi như vậy, nhưng không biết tìm đáp án ở đâu.

Cuộc nổi dậy của các nhà tiên tri và tàn dư của đất nước với tất cả nỗ lực của họ để kiểm soát con quái vật đã không mạnh mẽ như mong đợi.

Những con chuột bị mắc kẹt trong lọ đã sớm bị chế ngự.

"Buông ta ra! Buông ta ra! Mày không sợ Chúa sao, lũ khốn nạn!"

Tôi băn khoăn không biết họ là người như thế nào nên tôi đã cố rướn người lên để nhìn rõ mặt họ.

Thái tử khó chịu cởi từng tấm khăn che mặt của đám pháp sư áo đen.

"Ngươi nghĩ rằng việc này đã kết thúc? Kallisto Regulus-!"

Người đứng đầu là một bà già đúng như dự đoán.

Sau đó, khuôn mặt của nam người còn lại cũng được tiết lộ.

Điều đáng ngạc nhiên là có ba cô gái gầy gò và hai cậu bé khoảng 10 tuổi.

"Chúa luôn dõi theo sự tàn ác của ngươi! Bọn ta phải chặt đứt tay chân của các ngươi và giành lại đất nước xin đẹp vừa bị các ngươi huỷ hoại!!"

Bà ta nguyền rủa thái tử đến cùng.

Bất chấp những lời kỳ quái, Kalisto vẫn nghiêm túc.

Đúng hơn, anh ta xua tay với vẻ khá chán nản.

Những người lớn trong đám đó bị các hiệp sĩ lôi ra ngoài.

Tất cả chỉ còn lại hai đứa trẻ đang trong tình trạng trống rỗng.

Các hiệp sĩ cố gắng kéo chúng đi, nhưng thái tử đã giơ tay và ngăn họ lại một lúc.

Anh quay lại nhìn pháp sư và hỏi.

"Tại sao lại muộn như vậy?"

“Chà, đó là… Một câu thần chú phòng ngự mạnh mẽ được yểm xung quanh sảnh tiệc. Thần đã nhanh chóng triệu tập các pháp sư để phá giải, nhưng nó mạnh đến mức…"

Đội trưởng đội cận vệ rất tiếc không nói được lời nào.

Thái tử dường như không để tấm đến.

"Đây là những gì họ đã làm."

Như để nhận ra lý do, thái tử đã phớt lờ kế hoạch của kẻ thù, nhắm thẳng vào những đứa trẻ còn lại.

Bây giờ tất cả danh tính của họ đã được tiết lộ, những đứa trẻ bình thường lẽ ra phải sợ hãi.

Tuy nhiên, bọn trẻ không bị kích động bởi sự chú ý mà chúng tập trung vào.

Con ngươi trống rỗng nhìn lên không trung có chút rùng mình.

"Khám xét cơ thể chúng."

Theo lệnh của Callisto, các hiệp sĩ xé quần áo bọn trẻ đang mặc.

Một lúc sau, binh lính đang lục soát hét lên..

"Chúng tôi đã tìm thấy một thiết bị khuếch đại năng lượng!"

Dưới tai bọn trẻ được gắn một thứ giống như một con chip hình vuông nhỏ màu đen.

‘Nếu đó là một thiết bị khuếch đại năng lượng? Liệu chúng có phải là  phù thủy không?'

Các pháp sư trong cung điện cẩn thận lấy thiết bị ra khỏi cơ thể những đứa trẻ.

Hai đứa trẻ chưa kịp nổi loạn đã ngã xuống như con rối bị đứt dây ngay khi thiết bị rơi ra.

Tôi giật mình kinh ngạc trước cảnh tượng đó.

Tuy nhiên, Thái tử không thương xót  đứa trẻ.

"Đưa họ đến nhà tù dưới lòng đất."

"Vâng!"

Các hiệp sĩ trung thành siết chặt cổ áo bọn trẻ.

Khoảnh khắc bọn trẻ bị lôi đi..

"Chờ đã, chờ một chút!"

Có ai đó xuất hiện trước mặt các hiệp sĩ.

Không ai khác chính là Vinter, người có mái tóc trắng.

"Có chuyện gì vậy, Hầu tước Berdandi?"

"Thái tử, xin hãy giao bọn trẻ cho thần."

Vinter, người đứng trước mặt bọn trẻ, vội vàng cúi đầu.

Thái tử nghiêng đầu.

"Tại sao?"

“Rõ ràng là những đứa trẻ này đã bị tẩy não bằng thuật thôi miên trong một thời gian dài và không thể suy nghĩ được như người bình thường.”

"Vì thế.."

"Thần có thể giúp chúng hồi phục. Sẽ hữu ích hơn nếu nhớ lại ký ức và xác định những tàn tích còn sót lại hơn là chỉ gϊếŧ những nạn nhân vô tội, như trong vụ bắt cóc trước đó tại Hail."

Vinter giải thích lý do tại sao anh ấy nên giữ bọn trẻ bằng một giọng điệu bình tĩnh.

Nhưng tôi có thể dễ dàng nhận thấy hiện giờ anh ấy đang tuyệt vọng như thế nào.

Anh ta là một người đàn ông đã đe dọa một cô gái lạ mặt bằng cách đáng sợ để bảo vệ những đứa trẻ nhỏ khỏi một nhóm phản phép thuật.

"Nó khác với những gì đã xảy ra trong vụ bắt cóc ở Hail."

Nhưng Thái tử đã cắt đứt lời đề nghị của Vinter ngay lập tức.

"Những ai có liên quan đến cuộc tấn công buổi tiệc sẽ bị giam giữ."

"Nhưng thưa Thái tử, thật quá khắc nghiệt khi bọn trẻ bị đối xử như những kẻ chủ mưu. Xin hãy rộng lượng một chút…."

"Hầu tước Berdandi, dừng lại được rồi. Hãy tiếp tục và đưa chúng đi."

Như không muốn nghe thêm, Thái tử ngắt lời và ra lệnh.

Vinter nhìn lũ trẻ bị lôi đi với ánh mắt kinh ngạc.

"Tại sao anh ấy lại làm như vậy?"

Trong đâu tôi đột nhiên xuất hiện câu hỏi này

Tuy nhiên, khi tôi nhớ đến những đứa trẻ đeo mặt nạ động vật đang tụ tập lại với nhau, tôi nghĩ tôi có thể hiểu vì sao Vinter làm như vậy.

Vào thời điểm các hiệp sĩ bắt đầu kéo lũ trẻ qua đám đông.

Tôi di chuyển nhẹ cơ thể của mình để đứng trước mặt nó.

"Ta đồng ý với Hầu tước Berdandi."

Giọng nói của tôi đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Có đôi mắt xanh lam đang trừng trừng về phía tôi. Tôi cảm thấy đặc biệt nhức nhối như thể nó chạm vào da mình.

Gương mặt Derrick lạnh lùng, cứng nhắc, còn Reynold thì cau có hết sức.

Tôi cảm thấy áp lực của câu nói..

"Đừng bước ra ngoài và hãy ở yên."

Nhưng tôi phớt lờ và cất lời.

"Hãy để bọn trẻ cho Hầu tước, thưa Thái tử.*"

"…Cái gì?"

Thái tử nhíu mày, ngạc nhiên.

Tôi từ từ mở miệng, nhìn lên dòng chữ trên mái tóc vàng bắt đầu nhấp nháy từng chút một.

"Chúng có dấu hiệu lạm dụng rõ ràng và có quá nhiều điểm nghi vấn để xử lí chúng."

Và tôi chỉ vào những đứa trẻ bị các hiệp sĩ giữ cổ áo trong tay.

Cổ áo bị túm xộc xệch để lộ ra những vết thâm sẹo.

Đám đông sau đó mở to mắt và bàn tán, tôi tự hỏi liệu họ có nhận ra nó không.

Sự đồng cảm với lũ trẻ bắt đầu sôi sục.

"Hah..."

Thái tử lạnh lùng cười, trong nháy mắt đỏ bừng, tựa hồ rất khó chịu bước tới.

"Từ khi nào mà công nương lại để ý đến người khác vậy?"

"Nhưng thần đã bắn và gϊếŧ tất cả. Thần nghĩ mình có quyền nói về điều này."

Tôi nhìn quanh và hỏi.

Mọi người đều thấy rằng những người hầu đang dọn dẹp tàn tích của những con quỷ bị tan chảy khắp sảnh tiệc.

Bản thân tôi cũng cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều này, nhưng bằng chứng về màn trình diễn tuyệt vời của tôi đã rõ ràng.

Thái tử nhìn chằm chằm vào tôi và cứng họng trước lời nói của tôi.

"Người không có gì để nói."

Đầu anh nháy mắt nguy hiểm.

Tôi vội cúi đầu và thể hiện thái độ nhờ vả.

“Chúng vẫn còn là những đứa trẻ.  Thần cầu xin sự rộng lượng của người, thưa Thái tử."

Tôi không cố ý giúp Vunter.

Nó thậm chí còn không giống như vậy bởi vì tôi là một người tốt.

Bạn biết đấy, bị người khác lợi dụng tuỳ thích để cuối cùng lại bị vứt bỏ như rác và chết đi....

Thật khó để ngồi yên một chỗ. Tôi cũng vậy. Tôi phải hành động.

Tôi có thể cảm thấy ánh mắt nhức nhối từ phía bên kia.

"…..Được rồi, đặt chúng lên xe ngựa của Hầu tước Verdandi."

Thái tử cuối cùng đã đồng ý nhưng với giọng không tán thành.

Tôi ngước mặt lên ngay lập tức để kiểm tra độ hảo cảm của anh ta. May mắn thay, không có gì thay đổi từ 9%.

Cùng lúc với sự nhẹ nhõm, một cửa sổ hình vuông màu trắng hiện ra trước mắt tôi.

[Danh tiếng +10]

Dù tôi không để tâm đến danh tiếng cho lắm, nhưng nó cũng đã tăng lên. Nhìn vào cửa sổ hệ thống với đôi mắt khó hiểu...

"Ta không biết rằng công nương lại là người từ ​​bi như vậy."

Thái tử mỉa mai.

"Ta đã định ban thưởng cho em, nhưng cõ lẽ bây giờ ta không cần phải làm như vậy."

Sau đó, anh ta lướt ngang qua tôi.

‘Chuck, đồ khốn nạn. Tôi không cần anh ban thưởng.'

Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào Thái tử, tôi sớm cảm thấy kỳ lạ.

[Độ hảo cảm 10%]

Độ hảo cảm của Thái tử đã tăng thêm 1%.

‘Dù sao thì phân cảnh này đã kết thúc một cách ổn thỏa nhỉ?'

Đó không phải là một kết quả tệ, mặc dù trời gần như tối sầm lại do sự xuất hiện đột ngột của con quái vật.

Độ hảo cảm của Thái tử tăng bất ngờ và trong mọi trường hợp, cuộc thi săn bắn có khả năng bị hủy bỏ vào ngày hôm sau.

'Hãy cứ tiếp tục như thế này... Và xin đừng để nhiệm vụ chính hoặc bất cứ thứ gì khác xuất hiện.'

Ngay cả khi nó xuất hiện, tôi sẽ không làm điều đó hai lần.

Bất chấp cảm giác khó chịu vì cơ thể không tự di chuyển, đây thực sự là điều không nên làm.

Khi Thái tử biến mất và sự căng thẳng giảm bớt, toàn thân tôi đau nhức.

‘Mình cần phải nằm xuống ngay bây giờ. Nếu không, mình sẽ chết.'

Nhìn xung quanh, mọi thứ dường như đang được sắp xếp ổn thỏa.

Có một số người bị thương được khiêng cáng, nhưng rất may không ảnh hưởng đến mạng người.

'Tôi cần đến chỗ Emily càng sớm càng tốt.'

Tôi không biết cái lều nằm ở phía nào.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải đi lang thang tìm kiếm hai người anh đã biến mất.

Tôi phải ra ngoài để gặp Emily vì quyền ra vào sảnh tiệc bị hạn chế nghiêm ngặt, ngoại trừ lính canh do vụ tấn công.

Các quý tộc khác cũng đưa ra lời khai và xác nhận ngắn gọn cho các vệ binh và pháp sư rồi lần lượt rời khỏi sảnh tiệc.

Đó cũng là một khoảnh khắc khi tôi vòng quanh cung điện với chiếc nỏ trên tay.

"……Quý cô Penelope."