Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết

Chương 50

Ngay cả khi tôi có thể giẫm lên những người khác, tôi không thể xử lý nó với Reynold, kẻ đã cầm đầu vụ bắt nạt. Vì vậy, tôi đã không thể đưa ra bất cứ giải pháp nào.

Ngày qua ngày, tôi phải đi trên lớp băng mỏng bởi sự lạm dụng và khinh miệt từ họ.

"... Anh và tôi, chúng ta đã có một cuộc sống tồi tệ."

Đột nhiên, tôi bật cười. Làm sao tôi có thể chọn nam chính, người đang ở cuối con đường kể cả khi anh ta là người ngoài?

Chợt nghĩ lại, tôi là người đã lựa chọn tình huống này. Tôi biết rằng giành được sự ưu ái từ một người không có gì thì dễ dàng hơn là từ một người có mọi thứ.

"Nào, cầm lấy cái này. "

Đó là điều bất khả thi đối với tôi khi bất ngờ tặng một món quà, kèm theo đó là một biểu cảm đáng yêu giống như nữ chính của chế độ mặc định.

Tôi thả lỏng đôi tay đang nắm chặt sợi dây chuyền nãy giờ và đưa nó cho anh ta.

"Đây là..."

"Nó nhìn như một món đồ chơi, nhưng nó lại là một thanh kiếm. Hãy cầm lấy và thử một chút. "

Eckliss nhìn xuống chiếc vòng cổ không biết từ đâu ra và nhìn về phía tôi với vẻ khó hiểu. Anh ta không thể tin rằng đó là một thanh kiếm.

"Nhanh nào!!"

Trước sự thúc giục của tôi, anh ta miễn cưỡng cầm "thanh kiếm" lên bằng ngón tay cái và ngón trỏ.

Ngay khoảnh khắc đó, có ánh sáng xuất hiện từ tay anh ta, và sau đó trên tay Eckliss là một thanh kiếm.

"Ah... "

Eckliss nhìn thanh kiếm xuất hiện từ hư không với đôi mắt kinh ngạc.

Không giống như những thanh kiếm khác, nó trông gồ ghề khi không có một viên ngọc hay vật trang trí nào, nhưng ánh sáng truyền qua lưỡi kiếm thật khác thường.

'Tôi đã nghĩ rằng mình có thể được hoàn tiền gấp 10 lần nếu bị lừa, nhưng không, lời nói của tên buôn hàng là sự thật.'

Cho dù đó là vì anh ta là nam chính, Eckliss, mặc một bộ đồ tập mới cùng với một thanh kiếm mới trên tay, khá phong cách. Không ai có thể nghĩ rằng anh ta là một nô ɭệ.

Tôi có thể cảm thấy thỉnh thoảng có đám đông xung quanh đang liếc nhìn mình.

"Đây là lý do tại sao... "

Eckliss hỏi, nhìn xuống thanh kiếm trên tay. Anh ta hỏi với giọng bị tắc nghẽn.

Tôi mở miệng và nói vài lời bóng gió về thanh kiếm sắt mới của anh ta.

"Ở Đế chế Inca, việc một nô ɭệ bại trận lại đeo gươm là điều phi lý."

"..... "

"Nhưng nếu anh không thay đổi suy nghĩ xem tôi là chủ nhân của mình, thì tôi sẽ tiếp tục ở bên cạnh..... "

"..... "

"Anh là người duy nhất. "

Đồng tử của Eckliss thậm chí còn mở rộng hơn so với khi anh nhìn thấy chiếc vòng cổ biến thành thanh kiếm.

"Anh sẽ làm gì?"

Vốn dĩ, tôi không định tặng kiếm và đe dọa anh ta như thế này. Giống như nữ chính ở Chế độ bình thường, tôi định kể lại một lời cảm động rằng 'Dù anh là ai, anh vẫn mãi là hiệp sĩ đối với tôi.'

'Haha. Tôi xúc động với chủ đề của mình đến nỗi tôi thấy nổi cả da gà '

Từ khi tôi nhắc đến chủ đề bắt nạt, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong với sự khó chịu trong lòng, đỉnh điểm là những lời đe dọa.

"Hãy chọn xem anh sẽ nhận lấy thanh kiếm mà tôi tặng hay tiếp tục bị bắt làm nô ɭệ."

"..... "

Eckliss chỉ liếc nhìn tôi, và không có câu trả lời. Tôi đã bỏ cuộc giữa chừng. Nếu anh ấy không lấy, tôi sẽ lấy lại và tặng Công tước hoặc Derrick như một món quà.

Chính lúc đó. Eckliss đột nhiên nâng thanh kiếm lên và..

Kwajik-!

Thanh kiếm đâm vào sàn ván gỗ.

"Cái gì, cái gì vậy..... "

Khoảnh khắc tôi lắp bắp trước hành động đột ngột của anh ta, Eckliss từ từ khuỵu gối xuống trước mặt tôi. Anh ta thô bạo nắm lấy tay và siết chặt nó trong tay.

"Là thanh kiếm duy nhất của người, tôi cam kết sự phục tùng và trung thành vĩnh viễn. "

Eckliss chậm rãi cúi đầu, lẩm bẩm những từ đó. Đôi Môi khô chạm vào mu bàn tay tôi. Lần chạm mặt đầu tiên với nam chính là một nhiệt độ bình thường không lạnh cũng không nóng.

Nhưng tôi thậm chí còn không cảm thấy anh ấy đúng.

"Tôi thề sẽ vâng lời vĩnh viễn và tình yêu như thanh kiếm duy nhất của người."

Có phải là quá sớm để hai người tỏ tình chung thủy không? Ở chế độ bình thường, lời thề của Eckliss với nữ chính hoàn toàn khác. Sự lo lắng bao trùm bầu không khí. Nhưng-

[Độ hảo cảm 40%]

Sự tăng vọt của độ nổi tiếng đã đè nặng lên nỗi lo lắng không rõ ràng này ngay lập tức.

Thật an ủi, tôi nhìn xuống Eckliss đang hôn lên mu bàn tay tôi. Tôi có thể nhìn thấy phần đầu gọn gàng với mái tóc màu xám

"...... Đừng phản bội tôi, Eckliss. "

Lần đầu tiên tôi lẩm bẩm những lời chân thành với người đàn ông của mình.

"Sự phản bội..."

Chỉ có thể là cái chết.

*********

Mọi thứ mua từ đại lý vũ khí đã được chuyển đến Công quốc vào ngày hôm sau. Khi thấy các thùng hàng chất đống thành núi ở trước cổng, những người làm vừa há hốc mồm vừa ký nhận.

"Tiểu thư Penelope! Chà, tất cả những thứ đó là gì?"

Chỉ là sau khi tôi vừa mới rửa mặt xong, người quản gia đang hoảng sợ vội chạy vào phòng.

"Gì?"

"Người nói rằng người sẽ ra ngoài trong một thời gian dài, nhưng ..." Người quản gia không thể nói tiếp trước câu hỏi của tôi.

"Người mua vũ khí gì mà nhiều vậy? Đặc biệt còn có hơn 60 thùng đựng đầy kiếm gỗ."

"Chà, dường như vẫn chưa đủ." Tôi nhúng vai, nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua.

Người quản gia im lặng một lúc. Ông ta nhìn tôi với ánh mắt như thể ông ấy đang nhìn một đứa trẻ chưa trưởng thành và thở dài, rồi ông ta lại cất lời. "... Cô có một tấm lòng thật đẹp khi quan tâm đến các hiệp sĩ, thưa cô."

"......"

"Công tước không tiếc tiền cho các hiệp sĩ. Và những thanh kiếm gỗ cũng vậy. Vẫn còn rất nhiều, vì vậy người không cần phải mua những cái mới."

'Ai thèm quan tâm họ chứ!'

Nghe ông ta nói như vậy, tôi nghiêng đầu. Ngay lúc đó, người quản gia nói thêm với vẻ tiếc nuối.

"Đã lâu rồi người không được ra ngoài, lẽ ra người nên mua cho mình những món đồ trang sức, vài bộ váy mới hay thứ gì đó phù hợp với người."

"Quản gia này, có gì đó hơi sai sai". Tôi cau mày sửa lại lời nói của ông ấy.

"Chúng không được mua cho các hiệp sĩ."

"Cái gì? Vậy chún..g..."

"Đó là một món quà cho người hộ vệ của tôi."

Ông ta lắp bắp quay lại với gương mặt có vẻ khó tin lời tôi vừa nói. "Vậy thì, tất cả những thứ đó ..."

"Quản gia hẳn là đã nghe nói về chuyện náo loạn ngày hôm qua."

Khuôn mặt của người quản gia, vốn đã bị những lời nói của tôi làm cho xấu hổ, đột nhiên tối sầm lại.

'Chà, sau đó những người đã chửi bới tôi sẽ khen tôi xinh đẹp và xin tôi mua vũ khí cho?' Tôi khịt mũi trước phản ứng của ông ta. "Tôi mua nó cho Eckliss vì anh ấy dường như không có đủ đồ tập để sử dụng. Có vấn đề gì sao? Không có chỗ để cất nó à?"

"Không không." Quản gia sửng sốt vội vàng cúi đầu. Thật nực cười khi ở Công quốc không có chỗ để cất giữ chúng. Tất nhiên, người quản gia sẽ không bối rối chút nào vì điều đó, nhưng tôi đã cố tình trả lời xuyên tạc câu hỏi của ông ta. Ý tôi là tôi không muốn ông ta hỏi thêm câu hỏi nào nữa.

"Ta chắc là quý cô có ý kiến." Ngay sau đó người quản gia chậm rãi gật đầu và đồng ý với tôi.

'Thật bất ngờ, tôi nghĩ ông ta sẽ phàn nàn vài câu nữa'

Tôi đã tự nhắc nhở bản thân về vị trí của mình một vài lần, nhưng thái độ đối xử với Penelope như một kẻ ngu dốt vẫn không thay đổi.

Tôi mở miệng với ánh mắt tò mò nhìn ông ta, người rõ ràng đã thốt ra lời xin lỗi hai ngày trước. "Ta đủ tốt để quan tâm đến hắn, vì vậy ta không cần một người quản gia bận rộn chú ý đến hắn."

"Sau đó..."

"Cứ xem như ông đã từng như vậy. Đôi khi chuyện như ngày hôm qua lại xảy ra, khi đó ông hãy thông báo cho tôi."

"Được rồi, tôi sẽ sắp xếp những món đồ mà người đã mua để ở trong một nhà kho mà chỉ có người hộ tống của người mới có thể dử dụng."

"Cảm ơn ông." Tôi thoáng mỉm cười với ông ta, ông ta đáp lại một cách lịch sự. Cảm giác thật tốt khi lần đầu tiên được giao tiếp với nhau trong ngôi nhà này sau một thời gian dài.

Một lúc sau khi người quản gia rời đi, Emily đến mang bữa sáng.

"Tiểu thư, tôi nghe nói những món đồ buổi sáng là quà dành cho người hộ vệ của tiểu thư. Cô ấy vừa nói chuyện phiếm, vừa đặt bữa sáng lên bàn.

"Tin dồn đã lan rất nhanh......"

"Người hãy đưa tôi đi cùng ..." Emily nói với vẻ mặt buồn.

Một người giúp việc trong giới quý tộc là điều không thể thiếu. Vì sự tin tưởng của chủ nhân sẽ mang đến sức mạnh giúp người hầu gái hoàn thành tốt công việc. Tôi hiểu việc cô ấy càu nhàu vì cô ấy đã trở thành cánh tay đắc lực cho tôi cách đây không lâu.

"Hãy làm việc này." Tôi đưa cho cô ấy vài thứ tôi đã lấy ra trước đó.

"Đây, đây là..."

Đó là một chiếc bùa hộ mệnh cùng màu mua từ một tay buôn vũ khí. Emily không nhận lấy nó ngay, nhưng cô ấy chỉ nhìn xuống tay tôi với đôi mắt mở to của mình.

"Ngươi làm sao vậy, còn không mau."

"Cái gì đây ... cái gì vậy, thưa cô?"

"Đó là món quà của ngươi."

"Quà tặng...?"

"Nó bảo vệ bạn khỏi những nguy hiểm không lường trước."

Món quà của Amulet đối với Emily không quá giá trị vì thần chú trông khá bao quát và mơ hồ. Nhưng nó là một món quà phổ biến cho những người thân yêu.

"Ta có rất nhiều kẻ thù. Bây giờ ngươi là người của ta, và ngươi không bao giờ biết được nhưng điều tòi tệ sẽ xảy ra khi nào, ở đâu, vì vậy hãy giữ chúng bên cạnh mọi lúc."

Vì cách trút giận của tôi ngày hôm trước, tôi đã nói lời xin lỗi đến Emily. Hơn nữa, cô ấy đã từng từ chối những món trang sức đắt tiền mà tôi tặng, nên tôi thật lòng không muốn thử lần nữa. Nếu ngay cả món quà hôm nay cô ấy cũng từ chối thì tôi có thể nghĩ rằng cô ấy có thể có một kế hoạch khác.

"Người..." Nhưng không, Emily vừa ngẩng đầu lên, đã khóc và gọi tôi. "Uhm.., tôi chưa bao giờ nhận được một món quà như thế này khi còn làm việc cho Công tước."

"Có thật không?"

"Nó rất đẹp. Tôi sẽ trân trọng nó."

"Tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn trong tương lai! Thật vậy!". Cô thề trung thành nhiều lần với vẻ kiên quyết. Khi nhìn thấy nó, tôi cảm thấy tôi đã đi được một quãng đường dài từ khi tôi mới đến đây và bị kim đâm. Chính lúc đó...