Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết

Chương 16

Sau 4 ngày trôi qua, cuối cùng tôi cũng tỉnh.

"Tiểu thư... người không sao chứ?"

Khi vừa tỉnh dậy, khuôn mặt đẫm nước mắt của Emily đập vào mắt tôi.

"Ừ, ta không sao."

"Thật may quá. Người có biết em đã lo lắng cho người thế nào không? Cả công tước và thiếu gia cũng rất lo cho tiểu thư."

"Vậy sao?"

Tôi hờ hững đáp lại, có lẽ Emily nói vậy cũng chỉ để tôi vui thôi.

Sau đó, Emily gật đầu lia lịa và nói.

"Vâng ạ! Thiếu gia Derrick đã ẵm tiểu thư trên tay và chạy đến dinh thự với khuôn mặt lo lắng!"

"...anh cả đã làm vậy sao?"

"Vâng! Công tước đã cho gọi tất cả các bác sĩ tài giỏi ở thủ đô, nhị thiếu gia còn muốn xông vào hoàng cung để hỏi chuyện."

Tôi rất ngạc nhiên trước lời nói của Emily.

Cô ấy có thể nói hơi quá, nhưng khoan hãy nói đến chuyện đó. Những con người kia lại quan tâm đến Penelope một cách bất ngờ.

"Em cứ nghĩ tiểu thư sẽ không thể tỉnh lại..."

"Ngươi hẳn đã rất khó khăn nhỉ, Emily."

"Xin tiểu thư đừng nói vậy, em là hầu gái riêng của tiểu thư mà."

Có vẻ như khá nhiều chuyện đã xảy ra khi tôi bất tỉnh.

Tôi nhìn Emily đang rơi nước mắt, cô ấy vừa mới nói 'hầu gái riêng' trong khi cô ấy cũng chính là người đâm nguyên cây kim vào tay tôi.

"Đúng rồi! Giờ không phải lúc để trò chuyện. Em sẽ báo với mọi người rằng tiểu thư đã tỉnh!"

Emily vội vàng đứng dậy.

"Hãy mang cho ta bánh dưa lưới khi ngươi quay về đây."

Tôi bước đến gương kiểm tra sau khi rời khỏi giường.

Khuôn mặt tôi trông thật hốc hác sau 4 ngày bất tỉnh. Vết thương trên cổ do hoàng thái tử để lại đã được băng bó cẩn thận.

"Tại sao họ lại băng bó vết thương dày như vậy?"

Nếu ai đó nhìn vào, họ sẽ nghĩ rằng tôi bị gãy cổ thay vì nghĩ rằng đó chỉ là một vết thương.

Tôi hơi khó chịu với đống băng trên cổ nên tôi đã nghĩ đến việc tháo chúng ra, nhưng cuối cùng tôi lại quyết định để yên như vậy.

Vì tôi nghĩ nếu mình cứ đóng giả làm một bệnh nhân như thế này biết đâu sẽ yên ổn được một chút.

Tôi nghỉ ngơi và ăn món bánh dưa lưới mà Emily mang tới.

'Cốc cốc-'

Tiếng gõ cửa phòng tôi vang lên.

"Thưa tiểu thư, là tôi, Fennel."

Người gõ cửa là Fennel, quản gia trưởng.

Ông ta đã không tự tiện xông vào phòng tôi như lúc trước.

Tuy nhiên, tôi cau mày.

'Mình nhớ rằng mình đã nói với ông ta hãy cử người khác tới gặp mình nếu ông ta có chuyện muốn nói rồi mà.'

Tôi sai Emily đi ra cửa vì tôi vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho ông ta.

"Hỏi ông ta tại sao ông ta lại đến đây."

Emily làm theo lời tôi nói. Những từ thốt ra từ miệng cô ấy khi cô ấy trở lại khiến tôi bất ngờ.

"Thưa tiểu thư, quản gia nói rằng công tước đang cho gọi người."

"Cha?"

Tôi đã hiểu tại sao quản gia lại đến gặp tôi, chỉ có ông ta mới có thể nhận lệnh trực tiếp từ chủ nhân của nơi này.

"Emily, mang áo khoác đến cho ta."

"Tiểu thư không định thay đồ sao?"

Emily hỏi như thể chưa bao giờ thấy tôi không thay quần áo.

"Ngươi có bao giờ thấy bệnh nhân nào ăn diện để gặp người khác không?"

Tôi đáp, nhận lấy chiếc áo khoác Emily đem đến cho tôi.

"Có nhất thiết phải gọi mình đến khi mình vừa mới tỉnh không vậy?"

Đúng là tôi đã cố tình gây ra sự cố tại buổi lễ, nhưng đó không phải kết quả mà tôi muốn.

Vào lần trước tôi đã bị phạt bởi lệnh cấm túc, không biết lần này tôi sẽ phải nhận hình phạt gì đây.

Nếu tôi muốn giảm hình phạt thì tôi phải hành động như thể tôi đang rất đau đớn.

Nhờ bất tỉnh suốt 4 ngày qua mà khuôn mặt tôi trông rất nhợt nhạt nên tôi cũng không cần phải cố diễn.

'Ôi, cuộc sống của mình...'

Tôi thở dài thườn thượt khi rời khỏi phòng.

"Ta đi chứ, tiểu thư?"

Người quản gia chìa một tay về phía trước.

'Gì vậy?'

Không phải là tôi không biết đường. Ông ta chưa bao giờ làm những hành động như vậy với tôi.

Người quản gia cúi đầu và mở miệng trước cái nhìn nghi hoặc của tôi.

"Tôi không thể đi trước chủ nhân của mình trong khi tôi chỉ là một quản gia."

Tôi nhìn vào ông ta để xem có phải ông ta đang nói dối tôi không, nhưng không có bất kỳ sự giả dối nào trên khuôn mặt ông ta.

"Xin hãy đi trước, thưa tiểu thư."

Lời nói của ông ta khi đi vào tai tôi lại trở thành một câu nói khác.

'Tôi đã đợi người. Hôm nay tôi sẽ phục vụ tiểu thư thật tốt.'

Bầu không khí ở dinh thự hôm nay cũng khác hẳn.

'Tại sao hôm nay mọi người lại hành động kỳ lạ vậy?'

Trước kia khi tôi đi ngang qua những người hầu, họ chỉ liếc nhìn tôi. Còn hôm nay khi gặp tôi họ đều cúi đầu chào.

Lúc đó, tôi đã không biết rằng mỗi khi đến gần, người quản gia đã đưa ra ánh mắt cảnh cáo họ.

"Xin tiểu thư vui lòng đợi một chút."

Khi đến trước phòng của công tước, người quản gia đi lên phía trước tôi.

'Cốc cốc-'

"Thưa ngài, tiểu thư Penelope đã đến."

"Cho con bé vào."

Người quản gia mở cửa một cách lịch sự sau khi công tước ra lệnh.

"Mời tiểu thư vào trong."

Tôi bước vào phòng, cảm thấy hơi khó xử.

Cứ như thể ông ta đã tập luyện cách cư xử trong suốt thời gian tôi bất tỉnh vậy.

"Con đến rồi à."

Công tước đang ngồi trên ghế sofa trước bàn làm việc.

"Cha đã cho gọi con."

Tôi cúi đầu chào.

"Ngồi xuống đi."

Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện ông ấy. Trong đầu tôi lập tức tìm lý do để nói trong cuộc trò chuyện này.

Công tước cuối cùng cũng lên tiếng sau khi im lặng một lúc.

"Ta gọi con tới hôm nay..."

"Cha, có thể cho con nói vài điều được không?"

Tôi nhanh chóng cắt ngang lời nói của ông ấy.

Sau đó, tôi đứng dậy khỏi chỗ mình đang ngồi, rồi quỳ xuống đất.

"Con xin lỗi vì mọi thứ."

Đây là kế hoạch của tôi, xin lỗi trước vì tất cả.

"Con đã không nghiêm túc kiểm điểm bản thân trong thời gian bị cấm túc, và lại một lần nữa gây ra phiền phức tại buổi lễ hoàng gia và mang lại tiếng xấu cho gia đình."

Từng câu chữ tôi đã chuẩn bị được thốt ra khỏi miệng như được lập trình.

Chắc ông ấy sẽ không nhẫn tâm đến mức đuổi cô con gái vừa mới tỉnh dậy ra khỏi nhà đâu nhỉ?

"Khoan đã."

Có vẻ như kế hoạch của tôi đã thành công bởi vì nét mặt ông ấy rất bất ngờ.

"Con không đến để cầu xin cha tha thứ, con biết rõ rằng mình là người sai."

"Con làm gì vậy..."

"Con chấp nhận mọi hình phạt mà cha đưa ra, vậy nên..."

"Đủ rồi!"

Tôi định xin ông ấy giảm nhẹ hình phạt một chút, nhưng khi ông ấy hét lên đã khiến tôi phải dừng lại trước khi nói ra điều đó.

"Penelope Eckart."

Công tước gọi tên tôi với một giọng trầm thấp.

'Gì vậy? Nó không còn tác dụng vì tôi đã cầu xin một lần trước đó rồi phải không?'

Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

"...vâng thưa cha."

"Mau đứng lên."

"...sao ạ?"

Tôi bất ngờ trước câu nói của ông ấy. Thấy tôi như vậy, lông mày của công tước khẽ chau lại.

"Người nhà Eckart không bao giờ quỳ gối trước người khác bất kể lý do gì. Cho nên đừng dễ dàng hạ thấp bản thân mình như vậy, Penelope."

"..."

"Không một ai có thể bắt con quỳ gối chừng nào con còn là người của Eckart, cho dù có là người của hoàng thất đi chăng nữa."

Công tước cao giọng khi nói từ 'hoàng thất', sau đó ông nói.

"Nếu con đã hiểu thì mau đứng lên."

"...A, vâng."

Tôi đứng dậy và một lần nữa ngồi lên ghế sofa.

Tim tôi đập mạnh trước thái độ của công tước.

'Mình đã nói gì sai sao?'

Khi tôi còn đang lo lắng thì công tước đã lên tiếng.

"Penelope, lý do ta cho gọi con đến đây không phải để mắng con hay gì cả."

"Hả? Vậy thì..."

"Đó là để nghe con kể về những gì đã xảy ra tại hoàng cung một cách chi tiết hơn."

"..."

"Giờ thì hãy nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra giữa con và hoàng thái tử?"

Tôi nhớ lại khoảng thời gian trước khi tôi ngất xỉu.

Tôi đã đi theo hoàng thái tử để bị gϊếŧ, rồi suýt nữa thì đầu tôi lìa khỏi cơ thể bởi thanh kiếm của anh ta.

Sau đó, tôi đã trốn thoát bằng cách nói rằng mình thích tên điên đó như thế nào.

Tôi cảm thấy ớn lạnh mỗi khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

"Thì..."

Tôi cố tìm một cái cớ, không để ý rằng công tước đang chăm chú nhìn vào khuôn mặt ngày càng trở nên nhợt nhạt của tôi.

"Con định đi dạo ở Khu Vườn Mê Cung thì tình cờ gặp điện hạ vào đúng lúc tâm trạng anh ta đang không tốt, nên..."

Nó khác xa so với những gì đã xảy ra.

Cảm giác như từ ngày tôi đến đây, tôi đã trở thành một kẻ nói dối chuyên nghiệp.

Nhưng tôi có thể làm gì bây giờ? Tôi không thể nói sự thật, và đó cũng không hẳn là nói dối.

"Vậy nên..."

"..."

"Hoàng thái tử đã chĩa kiếm về phía con chỉ vì tâm trạng anh ta đang xấu?"

"Sao? Không, không phải..."

"Nếu không phải vậy thì trên cổ con là gì? Anh ta không phải là một con thú, nhưng anh ta lại đi chĩa kiếm của mình về phía con chỉ vì anh ta đang khó chịu!"