Emily run rẩy trông như thể cô ta sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Cô ta bắt đầu vén tóc mình lên. Sau đó, một cây kim được lấy ra từ tóc của cô ta.
'Cô ta giấu kỹ thật đấy nhỉ.'
Penelope luôn là nạn nhân của những việc hành hạ. Cô ấy luôn muốn hét lên với người hầu gái luôn ngược đãi cô ấy, nhưng không thể, vì cô ấy không có bằng chứng.
"Đ... đây..."
Emily đưa cho tôi cây kim với đôi tay run rẩy.
Tôi nhìn chằm chằm vào thứ mà đã liên tục làm tổn thương Penelope. Nó chỉ là một miếng kim loại, thậm chí còn không lớn bằng. Tuy nhiên, tôi biết rằng nó đã gây ra đau đớn như thế nào.
'Penelope đã phải chịu đựng như thế nào trong suốt thời gian qua chứ.'
"Ngẩng đầu lên."
Tôi nghiến răng ra lệnh.
Emily ngập ngừng ngẩng đầu lên.
Sự tuyệt vọng hiện rõ trong đôi mắt cô ta. Có lẽ cô ta đang nghĩ về những điều mà cô ta phải trả giá cho những hành động của mình.
"Nhìn kỹ đây, Emily."
Tôi đưa bàn tay ra trước mặt Emily. Một bàn tay gầy gò không có vết sẹo.
Tôi úp tay xuống bàn.
Sau đó, tôi đâm cây kim vào mu bàn tay không chút do dự.
"A! Tiểu thư!"
Tôi là người bị đâm cây kim vào tay nhưng Emily lại hét lên như thể cô ta mới là người bị đâm.
Sau đó, tôi lấy cây kim ra.
'Ugh.'
Những giọt máu bắt đầu chảy ra.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều này nhưng nó thực sự rất đau. Đau đến mức tôi suýt rơi nước mắt.
Nhưng tôi vẫn không biểu lộ cảm xúc gì trên khuôn mặt.
Tôi tiếp tục đâm cây kim vào mu bàn tay, gần chỗ tôi vừa mới đâm vào khi nãy.
"A!"
Lần này, tôi không thể nhịn được mà kêu lên một tiếng.
"T... tiểu thư!"
Emily thở gấp, cô ta đang hoảng loạn.
Emily không biết phải làm gì, đã rơi nước mắt trước hành động của tôi.
Đó là một cảnh tượng hài hước.
'Cô ta đang sợ hãi điều gì trong khi trước đây cô ta còn đâm mình nhiều hơn thế này.'
"Tiểu thư, hức! Tiểu thư, sao người lại làm vậy!"
"Không cần phải khóc như vậy đâu Emily. Vì đây là điều mà cô đã làm với tôi."
Tôi trả lời với một giọng nói nhẹ nhàng.
Sau đó, nét mặt của cô ta trở nên trống rỗng.
"...Huh"
"Bây giờ chỉ là hai vết, nhưng nó có thể trở thành ba, bốn, năm... hoặc là nhiều hơn thế nữa."
"..."
Emily như nín thở trước lời nói của tôi. Cô ta không còn run rẩy nữa.
"Tôi sẽ không nghi ngờ gì cô kể từ bây giờ. Nước tắm mà cô chuẩn bị, quần áo, thức ăn, tất cả mọi thứ."
"T... tiểu thư..."
"Nhưng nếu có điều gì không đúng, bàn tay này sẽ càng có thêm vết kim. Đến một ngày nào đó nó sẽ lộ rõ toàn bộ, và chẳng phải sẽ có người nhận ra nó sao?"
"..."
"Sẽ có người tự hỏi ai lại dám cả gan hành hạ thành viên của gia đình Eckart. Ví dụ như anh Reynold."
Tôi mỉm cười nói với Emily.
"Tôi chỉ muốn nói rằng tất cả đều phụ thuộc vào thái độ của cô."
Người hầu gái vẫn không nói gì.
Mặt cô ta sợ hãi đến mức tôi còn tưởng cô ta vừa bị ai đó bóp cổ.
"Đứng dậy ngay. Cô biết phải làm gì sau khi chủ nhân của mình dùng bữa xong chứ?"
Tôi thu lại cánh tay. Sau đó, tôi nhìn vào cửa sổ lớn bên cạnh bàn.
Emily nhanh chóng đứng dậy. Cô ta bắt đầu thu dọn bát dĩa và lau bàn.
'Cô ta tiếp thu nhanh nhỉ.'
Thật may mắn. Tôi nghĩ rằng tôi có thể dễ dàng sử dụng cô ta từ bây giờ.
Cách mọi người nhìn nhận tôi vẫn sẽ không thay đổi kể cả khi tôi có một người hầu mới cho riêng mình.
Tôi không thể ở đây mãi và không làm gì được. Tôi phải tạo một mối quan hệ với những người có ích với tôi.
Người hầu riêng của tôi, người đã hành hạ Penelope.
Vào đúng thời điểm, một cơ hội đã được trao cho tôi.
Tôi thích tính cách của Emily là luôn làm những điều mà cô ta được bảo phải làm mà không thắc mắc gì.
Tôi vẫn quan sát và suy nghĩ về Emily cho đến khi cô ta sắp xếp xong bàn ăn.
Ngay lúc đó.
'Rầm!-'
Cánh cửa đột ngột bị đẩy ra với lực mạnh đến mức tôi tự hỏi, làm thế nào mà cánh cửa không bị hư lúc đó.
Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn.
Một mái tóc hồng xinh xắn tung bay trong gió.
(🌼Note: khúc này dịch ra vậy chứ tui không có diễn tả lố đâu nha :v)
Reynold Eckart cau mày nhìn chằm chằm vào tôi.
"Cô!"
Anh ta vội vã lao vào phòng. Thanh hiển thị [Độ hảo cảm: -3%] cách tôi rất gần.
"Cô đang định làm gì vậy?"
Reynold, người đang đứng trước mặt tôi, anh ta cau mày và tỏa ra luồng khí chết chóc khi nhìn vào Emily đang đứng bên cạnh bàn.
"Cô...!"
"T...t... thiếu gia."
Emily chết sững tại chỗ, khuôn mặt tái mét.
Tôi vội nhìn xuống bàn ăn.
Bát dĩa đều đã được dọn dẹp và chỉ còn một cái nĩa trước mặt tôi.
'Ôi!'
Nhớ lại cảnh mình bị cái nĩa đâm vào cổ, tôi nhanh chóng dọn luôn cái .
Tôi nhìn quanh mình xem có thứ gì có thể dùng làm vũ khí không, tôi lên tiếng sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm cả.
"Cô lui xuống đi, Emily."
Emily nhanh chóng bê khay thức ăn đi như thể cô ta luôn chờ đợi tôi nói ra câu này.
Tuy nhiên, Reynold hét lên khi thấy cô ta làm vậy.
"Cô dám rời đi sao!"
"Nhanh lên!"
Tôi nói, nhìn Emily như đang bảo cô ta rời đi trước khi tên điên này bắt đầu làm rối tung mọi việc.
Emily dường như cũng hiểu ánh mắt của tôi, cô ta vội vã rời khỏi phòng.
Cô ta giống như tôi ngày hôm qua, điên cuồng chạy trốn khỏi Derrick để sống sót.
Emily cuối cùng cũng rời đi, ánh mắt của Reynold bắt đầu chuyển sang tôi.
"Trả lời đi. Cô nghĩ gì mà lại làm như vậy?"
Tôi suy nghĩ phải trả lời anh ta như thế nào.
Trong game, Penelope luôn nói chuyện thân mật với Reynold.
Reynold lớn hơn Penelope hai tuổi. Cũng dễ hiểu tại sao họ lại đánh nhau như chó với mèo vì khoảng cách tuổi tác giữa bọn họ không lớn.
'Giống như mình và thằng anh hai của mình.'
Chính xác hơn, nói là đánh nhau nhưng tôi luôn là người bị đánh.
"Cô lờ đi lời nói của ta sao?"
Reynold hỏi một cách khó chịu khi thấy tôi không trả lời.
'Nhìn kìa, thật thiếu kiên nhẫn.'
Tôi trả lời anh ta như cách Penelope sẽ làm.
"...'Điều này' mà em đã làm là gì?"
"Tại sao cô lại lấy con nhỏ kia làm người giúp việc riêng của cô!"
[Độ hảo cảm: -3%] lấp lánh một cách nguy hiểm bên trên mái tóc hồng xinh xắn.
Tôi nên trả lời anh ta như thế nào để tránh death flag đây?
(*Death flag: một dấu hiệu cho thấy nhân vật đó sắp chết.)
Tôi đã nghĩ đến việc bật 'sự lựa chọn' nhưng tôi quyết định không dùng đến nó.
'Không. Kể cả khi mình có bật cái đó thì nó cũng đưa ra những sự lựa chọn vô ích.'
Tôi nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào Reynold, người đang rất giận dữ.
Nếu là Penelope, cô ấy sẽ nói 'không phải việc của anh' hoặc 'ra khỏi phòng của tôi'. Điều này sẽ đưa cô ấy đến gần cái chết hơn.
"Việc đó không có gì to tát cả. Anh không cần phải bận tâm đâu."
Tuy nhiên, tôi không phải Penelope, tôi cảm thấy hơi mơ hồ về lời nói của mình.
Nhưng mà tôi nghĩ tôi nói như vậy là đủ để đối phó với tình huống này.
"... cái gì?"
Tuy nhiên phản ứng của anh ta lại đi ngược với mong đợi của tôi, vì ánh nhìn của anh ta dần trở nên chết chóc.
"Cho chủ nhân của cô ta ăn thức ăn thối, nên không cần phải lo về cô?"
"Không, đó là..."
"Phải trả giá cho việc cả gan động vào người Eckart. Sao cô ta dám, một kẻ hèn mọn không biết vị trí của mình!"
"..."
"Chúng ta không cần loại hầu gái như cô ta ở trong biệt thự. Có vô số người đang cầu xin để được làm việc ở đây cho đến chết, kể cả không được trả lương!"
Reynold hét lên.
Tôi, người định kết thúc vụ việc bằng cách nói rằng điều này không đáng để làm ầm lên, đã không nói nên lời trước phản ứng của anh ta.
Nhìn anh ta còn tức giận hơn cả tôi, nạn nhân phải chịu đựng cô hầu gái đó. Phản ứng của anh ta làm tôi bật cười.
Sao ngươi dám, một kẻ hèn mọn không biết vị trí của mình.
Đó là câu mà Reynold luôn nói với Penelope.
"Trong hoàn cảnh như vậy mà cô lại cười sao?"
Anh ta nói, cau mày khi trông thấy tôi nhếch mép trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Cô đã bị người khác nhìn nhận rằng cô đang phải nhận lấy những lời sỉ nhục. "
Phải, đúng vậy.
Giống như bạn đã tự hỏi, làm sao mà người ta coi thường con gái của công tước đến mức không ai trong số những người làm ở đây sẽ nghe lời tôi nói?
Tôi trấn tĩnh lại bản thân, tôi biết nếu tôi nói như vậy thì tôi sẽ chết mất.
"Em đã đi gặp cha vì vụ việc ngày hôm qua."
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng.
"Phải. Và có lẽ cha đã đồng ý với ta, vì ta đã nói với ông ấy rằng phải sa thải con cɧó ©áϊ đó ngay lập tức."
Reynold ưỡn ngực tự tin tiếp lời tôi như thể anh ta đang rất tự hào về hành động của mình.
Anh ta muốn một lời khen hay gì đó từ đứa em gái giả tạo mà anh ta rất căm ghét đấy à?
Nhưng thật không may, tôi sẽ chẳng cảm ơn anh ta hay gì đâu.
"Cha và anh cả sẽ không sa thải Emily."
"Cái gì?"
Đôi mắt xanh của Reynold mở to khi nghe tôi nói với giọng bình tĩnh.
"Cha và... anh đã làm vậy sao?"