Chương này dành cho bạn Tooko1506
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-KHỐN KIẾP! CAROL! YUUKI!
Menfuisu hét lên trong điên dại. Tại sao... tại sao chứ. Lễ cưới của hắn... tại sao lại trở nên thế này. Carol của hắn với vết thương nặng trên vai đã rơi xuống dòng nước xiết, không biết sống chết thế nào. Hắn đã rất đau lòng. Vậy mà khi quay lại thì chính Yuuki cũng hoàn toàn mất tích. Cùng 1 lúc mất đi 2 người quan trọng, 1 là vợ, 1 là em gái khiến hắn hoàn toàn mất đi tự chủ bản thân.
-Menfuisu! Bình tĩnh lại đi! -Asisu ôm chặt lấy dáng người cao lớn đang mất bình tĩnh kia. Đôi mắt đen láy như hàng ngàn vì sao đã ngấn lệ từ lúc nào. Yuuki... Carol... các em ổn không...
Sau khi nghe tin Carol rơi xuống vực, Asisu ngay lập tức chạy ra ngoài với vẻ mặt rất là lo lắng. Ngay sau đó lại nghe tin Yuuki mất tích khiến chị gần như sụp đổ. Nhưng không, chị không thể. Chị phải cố gắng giữ bình tĩnh bởi lúc này, Menfuisu- vị hoàng đế tối cao đang mất kiểm soát. Ngoài chị ra thì không ai có thể làm chủ được tình hình lúc bấy giờ. Nếu để các sứ giả nước khác thấy Ai Cập trở nên rối loạn, chắc chắn sẽ kéo quân sang đánh chiếm. Không! Chị chắc chắn sẽ không để điều đó xảy ra. Với cương vị là Nữ Hoàng, chị sẽ thay Menfuisu gánh vát trong thời gian này.
-Menfuisu. Đừng như vậy nữa. Bình tĩnh lại đi.
-Không! Ta phải cứu Carol! Phải tìm lại Yuuki! Cho dù có phải sai toàn bộ binh lính hay nô ɭệ, cho dù phải xới tung hết cả Ai Cập hay các nước khác ta nhất định phải cứu cho được 2 người đó -Menfuisu điên cuồng gào thét.
"Bốp"
-Menfuisu! Em nói thế nghe được sao! Em đường đường là 1 hoàng đế cơ mà. Mau bình tĩnh lại đi. Nếu bây giờ có tức giận thì cũng chẳng thể làm được gì. Mau tỉnh táo lại đi!
"Bốp"
2 vết tát hằng đỏ trên khuôn mặt đỏ au của Menfuisu. Asisu tát hắn sao? Từ bé đến lớn chị chưa từng đánh hắn lấy 1 lần. Chị còn luôn là người bảo vệ cho hắn. Đối với hắn chị lúc nào cũng ôn nhu dịu hiền. Chị thậm chí còn chưa dám gϊếŧ lấy 1 con bọ... vậy mà giờ đây. Chị tát hắn... 2 cái!
Nước mắt giàn giụa trên gương mặt kiều diễm của Asisu. Chị cũng không ngờ chị lại tát hắn. Hắn lúc nào cũng là người chị yêu nhất trên đời, là người em trai nghịch ngợm mà chị lúc nào cũng lo lắng, chưa bao giờ dám ra tay. Vậy mà hôm nay, ngay lúc này, chị lại tát hắn, trước toàn thể quan quân Ai Cập.
-Menfuisu... chị... em không sao chứ. - chị ngại ngần đưa tay lên chạm nhẹ khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Menfuisu. Làn da mịn màng vậy mà lại xuất hiện 2 vết đỏ khiến lòng chị đau nhói
Menfuisu gạt tay chị ra. Hít 1 hơi sâu lấy lại bình tĩnh. Sau 2 cái tát ấy. Hắn rất muốn đem Asisu đi chém đầu. Với cái tính ương ngạnh như thế thì việc chém đầu 1 người đối với hắn rất dễ. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt cùng dáng vẻ thất thần của Asisu thì hắn đã hiểu ra. Chị cũng rất đau lòng đâu kém hắn. Việc mất đi 2 đứa em gái cũng khiến chị xót xa. Lại là phụ nữ nên chị rất yếu lòng. Ấy vậy mà chị vẫn cố giữ bình tĩnh. Chị khiến hắn hiểu được tình hình nguy cấp lúc này. Khiến hắn nhớ ra hắn là ai và có vai trò quan trọng thế nào. 1 người chị đầy mạnh mẽ...
-em ổn. Chị vào trong nghỉ ngơi đi. Việc ở đây em sẽ lo. -gạt đi 2 bàn tay đang xoa 2 má mình. Menfuisu quay người lại bỏ đi.
-Nữ hoàng. Mời người. -Ari thấy dáng vẻ thất thần của Asisu cũng hiểu ra. Cô đưa tay dìu người về cung. Sự việc hôm nay đã khiến người đau lòng rất nhiều rồi.
Asisu cũng nhẹ xoay người bước đi. Menfuisu đã bình tĩnh lại rồi. Chắc hắn sẽ làm tốt mọi việc. Chị bước đi mà không khỏi lo lắng trong lòng. Yuuki... Carol... 2 em đang ở đâu.......
A. Chương này hơi ngắn nha và chủ yếu là nói về Menfuisu và Asisu nên nhân vật chính chúng ta không lên sàn. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nhớ đón xem chương sau nhé. Thân. ^^