Lạc Vào Thế Giới Nữ Hoàng Ai Cập

Chương 8: Kết thúc cuộc chiến. Trở về với Ai Cập

Etou... đáng lý ra câu này nhắn từ chương 3 rồi mà giờ mới nhớ. Bắt đầu từ chươg 3 trở đi. Mấy cái hình ảnh phía trên đều là hình minh họa cho dáng vẻ của nó trong mỗi chương nhé.

Thôi vào truyện đi ^^

~~~~~~~~~

- Izumin! Mau thả tôi ra! Yuuki bị thương rồi!! - Carol vùng vẫy chống cự. Cô cố thoát khỏi vòng tay rắn rỏi kia nhưng vô dụng. Nhìn Izumin có vẻ như một gã thư sinh yếu ớt, nhưng thật sự sức mạnh hắn không hề thua kém bất cứ vị hảo hán nào. Thật khiến người ta hoang mang.

- Đem cô gái này về cung ngay. Nhớ canh chừng cô ta cẩn thận. - Izumin đến 1 cái liếc mắt cũng không có. Ném cô về phía đám lính đằng sau.

Carol cực tức giận. Hắn nghĩ cô là ai mà dám ném cô như 1 món đồ thế này?

"Aaaa. Ta điên ta điên rồi nha. Tên Izumin chết bằm".

Nhân lúc tên lính lơ là. Carol cũng mau chóng chuồn mất. Cô chạy vào 1 cái hang.... mà nói đúng hơn có lẽ là cái hầm tù cũ của Hitaito. Ở đây cô chắc chắn sẽ được an toàn.

Carol ngồi phịch xuống sau 1 tảng đá lớn. Cô co rúm người lại vì lạnh... và vì sợ, cũng như đang lo lắng cho Yuuki và Menfuisu. Chợt có tiếng động từ dưới nước, một vài bóng người trồi lên khỏi mặt nước, vì tầm nhìn có hạn nên cô không thể biết đó là ai.

"Lục cục"

- Ai đó! Mau ra đây!

- Ối! Tha cho tôi. - Carol run sợ nhắm chặt 2 mắt. Cả người run rẩy. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, sao cô xui thế này.

Người vừa kên tiếng chậm rãi tiến lại gần Carol, thanh kiếm sắt bén sáng bóng trên tay lóe lên chút hơi lạnh. Chợt, hắn khựng lại, đưa tay khẽ chạm vào khuôn mặt đã trắng bệch vì sợ hãi của Carol.

- Carol... Carol! Là nàng sao?

Menfuisu ngỡ ngàng. Hắn không ngờ có thể gặp Carol ở đây. Con đường hầm này chính Yuuki đã chỉ chỗ cho hắn cũng toàn bộ lính Ai Cập nên hắn mới có thể đến đây.

-Men... Menfuisu? - Carol như chưa hết hoảng sợ. Cả người cứ ngơ ngác khiến Menfuisu không cầm lòng nổi mà ôm chầm lấy cả thân người cô.

- May quá! Không ngờ ta có thể gặp lại nàng ở đây.

- Sao... sao chàng biết được chỗ này?

- Yuuki và Unasu đã chỉ đường cho ta đấy. -Menfuisu nhẹ nhàng sủng ái vỗ về Carol như dỗ dành một đứa trẻ.

- Yuuki.... đúng rồi! Yuuki! Con bé có làm sao không? - Nghe nhắc đến Yuuki, Carol hốt hoảng vội níu lấy cánh tay săn chắc của Men. Cô rất lo cho nó, chính mắt cô trông thấy con bé bị thương, máu nó tuôn ra rất nhiều. Yuuki sẽ ổn chứ? Nó là một người mạnh mẽ mà.

- Sao nàng lại có thể có 1 cô em gái kiên cường, mạnh mẽ thế chứ. Bị thương mà không ở yên 1 chỗ, chạy theo ta đến tận đây đấy!

Menfuisu thở dài, chỉ về phía Yuuki đang ngồi. Bả vai trái của Yuuki được băng 1 lớp dày cộm nhưng vẫn rỉ máu, cơ mà nhìn sắc mặt nó trông không có vẻ gì là đau đớn cả...

- Yuuki! Em bị thương rồi! - Carol chạy ngay đến cạnh Yuuki. Nhìn vết thương của nó mà cô không khỏi xót xa.

- Đừng có lo cho em. Cứu được chị cái đã. Hì hì.

- Con bé này. Thật là. Sao tóc em lại nâu thế này? Có phải do thuốc không thế??

- Ừm. Đúng rồi á. Thuốc mới thôi. Nãy nó đỏ mà giờ thành nâu rồi. Uầy - Yuuki nháy mắt tinh nghịch.

Vừa lúc đó, tiếng binh lính Hitaito ngày 1 lớn dần thêm. Bọn chúng đang truy lùng Carol ráo riết. Izumin vừa phát hiện Carol mất tích cách đây không lâu, hơn 100 binh lính được huy động để truy bắt Carol, thật khó mà trốn được.

- A. Điên thật. Bọn chúng phát hiện ta mất tích lẹ thật đấy. - Carol ức chế rêи ɾỉ

- Carol. Nàng mau cũng Unasu và Yuuki rời khỏi đây. Ta sẽ ở lại cầm chân chúng. -Menfuisu ôm Carol vào rồi đặt 1 nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô. Sau đó giao cô cho Yuuki.

- Menfuisu. Thế không được đâu. Quân Hitaito đông gấp mấy lần đấy. Chàng không ngăn nổi đâu.

Carol lắc đầu, đột nhiên kéo Menfuisu lại, đẩy về phía Yuuki.

- Yuuki. Em có thể giúp chị đưa mọi người về được không. Chị sẽ ngăn bọn họ.

Ánh mắt Carol sáng lên với mong muốn bảo vệ mọi người.

- Không được, Carol nàng... - Menfuisu nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, hắn không định để người mình yêu phải bảo vệ cho mình đâu.

- Được thôi. Nghe lời chị lần này. Nhớ trả công cho em đó. - Yuuki ngắt ngang câu của Menfuisu rồi kéo hắn ta cúi xuống. Không ngờ lực tay của nó thật mạnh, dù bị thương nhưng có khác gì bình thường đâu chứ?

- Được. - Cô gật đầu mỉm cười.

Trong chốc lát, thân hình nhỏ bé mạnh mẽ tiến lên trước không ngần ngại hay lo sợ. Mái tóc vàng phản chiếu lại tia nắng của thái dương, như phát sáng lên, tựa một vầng hào quang khí chất ngời ngời khiến người khác khó rời mắt được. Một mục tiêu nổi bật như thế thì sao qua mắt được bọn lính. Cô cố dụ cho binh lính tránh xa cái hang ấy càng sớm càng tốt với mong muồn Yuuki sẽ làm đúng như lời cô.

"Yuuki à. Chị tin em."

- Aaa! Yuuki!!!! Sao ngươi không ngăn Carol lại. Chẳng phải cứu Carol là việc cấp thiết sao? - Menfuisu nổi đóa lên. Nếu không phải do Carol lao đi nhanh quá, cộng thêm bị Yuuki và Unasu giữ lại, hắn nhất định lao lên kéo Carol về rồi.

- Đối với ta thì lời Carol quan trọng hơn. Chị ấy đủ thông minh để bảo vệ mình trong lúc chờ quân ta tiến đánh. - Yuuki quay trở lại với dáng vẻ lạnh lùng rồi hờ hững bơi về thuyền.

- Ax! Sao ta điên với 2 chị em nó quá! -Menfuisu giậm giậm chân như 1 đứa nhóc bị giựt kẹo vậy làm Minue đứng kế bên không khỏi toát mồ hôi. Vị hoàng đế kiêu ngạo của Ai Cập đây sao?

Yuuki bơi thảnh thơi về phía thuyền. Vừa leo lên đã gặp ánh mắt đầy sát khí của Menfuisu.

- Ngươi bơi đi đâu nãy giờ đấy. Mau vào thay băng ngay!

- Uầy. Anh rể đang lo lắng cho em đó à. Được thôi. Tấm chân tình này của anh em sẽ nhận vậy. - Yuuki khúc khích rồi bỏ đi vào trong. Để lại phía sau khuôn mặt đen như than của Menfuisu và bọn lính đang cố nén cười mà đỏ cả mặt.

Đã qua 1 ngày rồi. Không biết Carol thế nào chứ anh Men nhà ta thì mất ngủ cả đêm rồi đây. Yuuki thở dài khoác lên người bộ chiến y của mình rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Menfuisu đang đứng đó. Mái tóc đen bay lòa xòa trong gió. Bộ giáp vàng chói lóa càng tăng thêm vẻ oai phong của vị hoàng đế Ai Cập.

Yuuki tiến lại gần. Không phải chớ? Con trai gì mà da trắng thế này?? Tóc chi mà đẹp bóng loáng thế. Thêm đôi mắt đen mang nét u buồn đầy quyến rũ. Khuôn mặt đẹp như tượng tạc. Uầy. Menfuisu à. Mi mà là nữ có phải là trở thành đệ nhất mỹ nhân rồi không. Thật là...

- Menfuisu. Bắt đầu thôi. Kết thúc cuộc chiến này càng sớm càng tốt. - Yuuki vỗ vai hắn khích lệ

- Ừ. Đúng vậy. Tất cả! Nghe lệnh ta! Tiến đánh thành Hitaito!!!

Menfuisu uy vũ hô to. Lập tức hàng trăm ngàn binh sĩ (hôm qua mới cầu thêm viện trợ) ùa vào như vũ bão khiến bọn Hitaito trở tay không kịp a. Nhanh chóng, quân Ai Cập đã hoàn toàn làm chủ tình hình.

- Chết tiệt Menfuisu. -Izumin điên tiết nhìn khắp nơi đều là quân Ai Cập. Đức vua và hoàng hậu Hitaito đã mau chóng lên ngựa rời khỏi đây.

- Izumin. Các người thua rồi. Mau thả ta ra ngay! - Carol cố gắng chống trả nhưng không thành. Đã vậy còn bị Izumin đâm cho 1 nhát nữa chứ.

- Hừ. Gϊếŧ ta đi! Quân Ai Cập đã thắng. Ta vui lòng rồi.

- Hừm. Ngươi còn dám nói vậy. Ta sẽ cho ngươi toại nguyện. -Sắc mặt Izumin ngày càng đen đến khó tả

- Á!!! Yuuki! Menfuisu!! Cứu ta với!!!

"Phập"

1 con dao xoẹt ngang vào tay Izumin khiến hắn bỏ Carol ra. Cô ngã lăn xuống đất với vết thương ứa máu rất nghiêm trọng. Carol vô tình đυ.ng trúng con dao. Nhìn thật quen a... đây là... con dao của Yuuki mà.

- Chị Carol!! - Yuuki chạy ngay đến đỡ lấy Carol trong khi Menfuisu thì chiến với gã

- Yuuki... em...

- Cái bà chị này. Làm sao để ra nông nỗi này chứ. Haizz. Em giúp chị cầm máu. Mau ra khỏi đây thôi. - Nó lôi ra 1 lọ dung dịch nhỏ màu đỏ, thoa vào vết thương của cô. Lập tức máu mau chóng đông lại và không còn chảy nữa. Sau đó nó rút sợi dây ruy băng buộc tóc băng vào vết thương. Động tác rất nhanh khiến Carol thật sự ngơ ngác.

- Yuuki. Em biết sơ cứu từ khi nào thế.

- Biết từ nhỏ. Thôi. Mau chạy ra ngoài. Nơi này sắp sụp rồi. - Nó đứng lên lôi Carol giao cho Minue đưa ra ngoài rồi chạy lại bên cạnh Menfuisu.

- Menfuisu! Mau đi ngay! Kệ tên Izumin đó đi!

- Hừ. Menfuisu. Hôm nay ta tha cho ngươi. Lần sau gặp lại ta nhất định sẽ băm mi thành trăm mảnh. - Izumin tức giận bỏ đi.

- Chết tiệt Izumin. Câu đó ta nói mới đúng

- Mau đi ngay!

Yuuki không còn đủ bình tĩnh để nói chuyện nữa. Thật là. Thời này đánh nhau xong phải chào nhau à. Dài dòng quá. Nó chả thèm để ý mà lôi Menfuisu đi tuốt.

Menfuisu thấy Carol bị thương thì hớt hải chạy đến, dáng vẻ lo lắng không thể tả. Ờ... lo thế đó... vậy mà nãy ai ham đánh nhau đến nhà sập mà không quan tâm ta? Yuuki đứng 1 bên thở dài lắc đầu rồi bỏ ra ngoài. Ở trong đó chịu đựng mấy cảnh Menfuisu ôm ấp Carol kêu gào thảm thiết thêm chút nào nữa. Sao tên đàn ông nào bên người con gái học yêu cũng nhão nhẹt tởm thế không biết.

Thuyền đi nhanh hơn dự kiến. Chẳng mấy chốc đã về đến Ai Cập. Menfuisu cũng toàn bộ người dân Ai Cập đều lo lắng hết mực cho Carol. Chỉ còn có Minue là chịu ở bên chăm sóc Yuuki a.

- Minue. Anh nói thử xem. Menfuisu và Carol quên mất con em này rồi thì phải. - Yuuki ức chế, bên cạnh là Minue đang băng lại vết thương cho nó.

- Công nương Yuuki. Người nên nghỉ ngơi đi. Cuộc chiến vừa qua người đã làm rất tốt rồi. - Minue trìu mến nhìn nó. Từ lúc nó đến đây, ngoài Asisu thì Minue là người duy nhất nói chuyện nhẹ nhàng với nó a. Thật cảm động.

- Ừ. Ta ngủ chút. Anh ra ngoài đi.

- Công nương Yuuki ngon giấc.

- À mà nói nè. Đừng gọi ta là công nương nữa. Nghe khó chịu sao á. Cứ gọi ta là Yuuki được rồi.

Tháo trang sức bằng vàng nặng trịch trên đầu, mái tóc xanh như được giải tỏa liền bung bay lòa xòa. Vuốt lại mái tóc, nó ngáp 1 hơi rồi nằm phịch xuống.

- Vâng. Vậy... Yuuki. Tôi đi trước. - Minue nhẹ nhàng cáo lui.

-----------------------------

By NekoMikuMiu - Tuyết Miêu