Vài ngày sau đó, mọi người tiếp tục thấy cảnh 2 đứa bám dính nhau không rời.
Carol cũng đã khỏe lại nhanh chóng. Hiện giờ cô đang sống rất vui vẻ bên gia đình và mọi người a. Thế nhưng sao sâu tận đáy lòng cô lại có một nỗi buồn man mác dai dẳng.
- Chị Carol. Cố lên nào! - Yuuki đứng 1 bên hét lớn cổ vũ.
Phải rồi ha, cô đang chơi tennis cùng mọi người mà. Carol xốc lại tinh thần. Liên tiếp đánh những cú thần sầu. Rất nhanh. Rất mạnh. Không ai nhìn rõ đường đi của trái bóng mà cô đánh.
Yuuki đứng 1 bên ngỡ ngàng, biết cô giỏi đánh tennis nhưng có ai ngờ lại khủng khϊếp đến thế này đâu.
Chỉ trong chốc lát, phần thắng đã hoàn toàn nghiêng về phía Carol.
- Yaaa!!! Chị Carol khủng quá!! - Yuuki hét lên phấn khích.
Jimi từ đâu chạy tới vỗ vai Carol
- Này. Thắng rồi thì bao tớ chầu kem xem như ăn mừng đi.
- Ok. Yuuki đi luôn không?
- Tất nhiên!! Em thích ăn kem lắm!! - Nó cười tít mắt đung đưa cánh tay Carol.
- Ừm. Đợi chị đi cất vợt đã nhé. - Carol mỉm cười vỗ vỗ lên đầu nó 2 cái rồi chạy về phía nhà kho.
Yuuki nhớ rõ đây là lúc nào. Trong truyện, Carol nhất định sẽ nghe tiếng nói của Menfuisu a. Nó lật đật chạy theo.
- A! Em đi nữa!!
Quả nhiên tình tiết vẫn diễn ra đúng như nó nhớ. Carol hiện đang đứng như tượng, ngơ ngơ ngác ngác. Chắc chắn là đang nghe ai đó gọi mà.
- Chị Carol! - Yuuki vỗ vai Carol giúp cô tỉnh lại.
- Yu... Yuuki?
- Em đây. Chị mau cất vợt lẹ đi. Tới giờ rồi kìa. Anh Jimi đang chờ đó. - Nó thở dài nhìn Carol.
Vừa dứt lời, cánh cửa nhà kho lại bật mở. Jimi lo lắng chạy vào, thở hổn hển vươn tay xoa xoa gương mặt cô bạn thân:
- Carol. Cậu ổn chứ. Sao mặt tái xanh vậy??
- Hở. Ừ. Ổn. Không có gì đâu. Thôi mau ra ngoài thôi. - Carol lắc lắc đầu lấy lại bình tĩnh.
- Thật ổn không. Tớ lo lắm đấy!
- Ừ. Ổn mà - Carol cười ngượng ngập, che dấu những điều lạ lùng cô vừa nghe. Nhưng kì lạ là cho dù Carol có che dấu cách mấy thì Yuuki vẫn biết được thôi.
À. Nhắc Yuuki mới nhớ. Con bé mới chạy đi đâu rồi??
Carol và Jimi nhanh chóng ra khỏi nhà kho, vừa kịp lúc tiếng chuông báo giờ học vang lên.
- Ôi... tiếc thật. - Carol ngao ngán than dài.
- Carol! Jimi! 2 người đi đâu nãy giờ thế. Vào học rồi đấy. - Một cô bạn tóc xoăn, khuôn mặt rất ưa nhìn chạy về phía 2 người. Dúi vào tay Jimi đống sách vở của 2 đứa nó cùng với của Yuuki luôn
- À. Tụi tớ đi ăn kem ấy mà Maria. Cậu vào lớp trước đi. - Carol cười cười. Maria cũng chẳng để tâm, chạy nhanh về phía lớp học.
- Hừ. Có ăn được miếng kem nào đâu. - Jimi nhăn mặt, tỏ thái độ phản đối
- Hì hì. Thôi mà. Sorry nhé. Mà cậu thấy Yuuki đâu không? - Carol ngó nghiêng xung quanh
- Nó đang chạy tới kìa.
Nhìn theo hướng Jimi chỉ. Ta dễ dàng bắt gặp bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu của Yuuki đang chạy tới. Ừm... trên tay cô bé là 3 cây kem. Thì ra nãy giờ nó đi mua kem à? (Chị này cực thích ăn kem a)
- Phù phù. May quá. Kịp rồi. Kem của 2 người này. Mau ăn đi kẻo chảy hết đó. - Nó đưa Carol 2 cây kem rồi nó gặm ngon lành phần của nó.
- Yuuki. Em đi mua kem nãy giờ sao?
- Chị không thấy sao còn hỏi. Ăn lẹ đi rồi vào học. Tiết tiếp theo là của giáo sư Brown đấy.
- Ừ...
Yuuki cười tít mắt hạnh phúc nhấm nháp cây kem trong tay mình. Nó nhớ rõ Carol với Jimi sẽ không ăn được kem nên nó chạy đi mua luôn.
Tiếp theo thì chi tiết truyện như thế nào ta... nó quên mất tiêu luôn. Không hiểu sao dạo này trí nhớ nó kém vậy nhỉ. Hay tại ở trong thế giới này có điều gì đó ngăn cản trí nhớ nó. Tất cả mọi chuyện xảy ra không lẽ đều trùng hợp? Khi nó nhớ ra thì mọi việc sẽ xảy ra ngay tức khắc. Cho dù nó có làm thế nào cũng không thể cứu vãn tình hình.
Chẳng hạn như ngay lúc này, nó vừa nhớ ra Raian sẽ đến trường với mấy tờ văn tự cổ thì ngay tức khắc đã thấy bóng dáng Raian rồi.
- Carol, Yuuki, hôm nay 2 em có giờ học với thầy Brown à? - Raian bất thình lình đứng sau Carol xoa đầu cô khiến cô bất ngờ.
- Ơ. Anh Raian. Anh đến đây làm gì?
Không để tâm tới thái độ ngơ ngác của Carol, Raian đặt lên bàn mấy cuộn giấy rất cũ, trông có vẻ như là đồ cổ:
- Giáo sư Brown. Tôi vừa mua lại mấy tờ văn tự cổ này, ông có thể đọc được không?
- Chà. Quả là đồ cổ quý giá đấy. Ta e là khó đọc được bởi có đôi chỗ chữ bị mờ rồi. - Thầy Brown cúi người, dùng cái kính lúp soi rõ, tấm tắc nhận xét
- A. Cho em mượn xem thử.
Carol nhanh chóng cầm lấy 1 tờ rồi lẩm nhẩm
" Gió mây vần vũ chân trời
Dòng sông cuộn sóng rối bời chân đê
Chợt nghe bừng tỉnh cơn mê
Ngỡ như vừa mới cận kề gian nguy"
Cô đọc 1 hơi không vấp khiến tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
- Carol! Em đọc được hết sao? Có phải Asisu đã dạy em? - Giáo sư Brown kinh ngạc thốt lên
" Asisu sao... Đúng rồi. Chị ta đâu? Chị ta cũng mất tích với mình mà" Carol hốt hoảng nhớ lại. Mặt mày càng ngày càng tối sầm.
- Á á á!!!
Ngay lúc đó, 1 tiếng hét chói tai vang lên ngắt ngang tâm tình khó hiểu của mọi người. Thành công thu hút sự chú ý sang hướng khác.
- Chuyện gì thế? - Giáo sư Brown túm lấy 1 người đang hốt hoảng chạy lại.
- Có người bị gϊếŧ dưới tầng hầm thưa giáo sư. Kẻ ra tay rất độc ác, cách gϊếŧ người rất giống cách ướp xác của người ai cập cổ.
- Không thể nào!
Mọi người nhìn nhau ngỡ ngàng rồi chạy nhanh xuống tầng hầm. Yuuki siết chặt tay. Quả nhiên Asisu đã ra tay.
Trước mặt mọi người hiện giờ là 1 cảnh tượng rất kinh khủng.
Raian chạy xuống nhanh nhất, anh nhìn cái xác người cứng đờ trong giây lát rồi bất ngờ thốt lên:
- Tôi biết người đó. Đó là người đã bán tôi mấy bức văn tự cổ này
- Áaaa! - Carol hét lên, nhắm chặt mắt. Thật là kinh khủng!
- Carol! Đừng nhìn! - Raian mau chóng ôm Carol vào lòng che mắt con bé lại.
Giáo sư Brown bất ngờ khi thấy Yuuki đang tiến lại gần cái xác. Đôi bao tay trắng chuyên dùng khám tử thi không biết nó lôi đâu ra và đeo vào tay lúc nào.
- Yuuki. Tránh xa cái xác ra!
Yuuki không chút sợ hãi. Nó bình tĩnh khám xét. Thật là 1 thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng đây không phải cách gϊếŧ người của Asisu. Chị ta dù gì cũng là một Nữ hoàng. Không bao giờ động vào mấy việc ướp xác thế này. Chắc chắn đây là bàn tay của kẻ nào đó độc ác không phải Asisu.
- Chết cách đây 10 phút. Nguyên nhân do bị mổ trong tình trạng còn sống dẫn đến nhiễm độc gây ra tử vong. Ổ bụng đã bị lọc sạch, não cũng được rút ra qua đừng lỗ mũi. Đây đúng là cách ướp xác của ai cập cổ.
Giọng Yuuki đều đều mà lạnh lùng vang lên, cứ như 1 bác sĩ khám nghiệm tử thi thực thụ. Thật ra thì bởi khi ở thế giới thật của nó, Yuuku từng là 1 điệp viên sát thủ chuyên nghiệp, có lẽ việc khám nghiệm thế này đâu nằm ngoài khả năng của nó.
Nó đứng lên, tháo đôi bao tay ra vứt vào sọt rác. Phong thái rất giống y hệt một người chuyên nghiệp thực thụ khiến mọi người không khỏi thắc mắc
" Yuuki thật sự là người như thế nào?"
Nhất là Carol. Cô không tài nào tưởng tượng ra người trước mặt là 1 Yuuki đáng yêu quậy phá nữa. Trước mặt cô giờ là 1 người hòan toàn xa lạ.
- Anh Raian. Anh mau chóng đưa chị Carol ra khỏi đây. Mọi người mau di tản ra đi. Tuyệt đối không ai được động vào hiện trường. Jimi, gọi giúp em cảnh sát đi.
Yuuki lên tiếng uy nghiêm ra lệnh cho mọi người cứ 1 vị chỉ huy xuất sắc.
Bây giờ thì tất cả mọi người đều đã biết thêm được 1 tính cách khác của nó rồi...
...
...
Thời gian dần trôi, mọi việc tạm thời cũng lắng xuống. Không ai để ý đến việc hỗn loạn đó nữa. Nhưng trong cái gia đình này lại có 1 hỗn loạn khác.
- Không bao giờ! Em sẽ không về Mỹ đâu! - Carol hét lớn rồi bỏ chạy ra ngoài.
Yuuki thở dài đứng dựa lưng vào tường, nó biết rõ việc này sẽ xảy ra mà. Raian với Rodei cũng vì lo lắng cho Carol mà khuyên cô về Mỹ, nhưng Carol lại tuyệt đối không chịu.
Cả 3 người họ đã cãi nhau vấn đề đó nhiều giờ rồi. Haizz. Yuuki lặng lẽ trở về phòng.
...
...
Hôm nay là ngày cuối cùng Carol và Yuuki ở với mọi người. Bữa nay có chuyến đi tham quan một ngôi đền cổ với cả lớp nên Carol phấn khích lắm. Mà Yuuki thì lại không như vậy. Nó đang trầm ngâm một việc gì đó, bầu không khí u ám bao quanh làm mọi người cũng chả muốn hỏi, bởi dĩ lẽ, nếu muốn nói thì nó đã nói rồi.
- Carol. Em có nói với lớp việc về Mỹ chưa. Ngày mai phải bay rồi đó. - Raian đội chiếc nón vào cho Carol cẩn thận dặn dò
- Vâng. Để cuối buổi em sẽ nói. - Carol cười che giấu nỗi buồn tiếc nuối.
Thần điện Abushin - một kì quan nổi tiếng thế giới. Thần điện này thờ hoàng đế Ramsesu, một trong những vị Faraoh vĩ đại nhất thời Ai Cập cổ đại. Điện thờ được tạc chìm trong núi đá, một kiến trúc thường thấy khi xưa. Cụm tượng này được tạc vào năm 1300 trước CN.
- Các em là những người hạnh phúc, vừa được xem, vừa được sờ mó vào lịch sử cả 1 nền văn minh ...
- Hì. Lại là " bài giảng" đó nhỉ. Nghe mãi mà tớ thuộc lòng - Carol cười cười xì xầm với Jimi
- Đặc biệt, trong quần thể kiến trúc này có hồ nước Asuwan rất đẹp, nghe nói hồ này thông ra sông Nil. - Yuuki đi đằng sau Carol đọc tờ giới thiệu.
- Ừm. Thật tuyệt vời nhỉ Yuuki?
Carol vui vẻ ngắm nhìn xung quanh, hoàn toàn đắm chìm vào cảnh vật kì ảo. Đến khi Yuuki vỗ vai thì mới tỉnh ra
- Ơ... mọi người đi đâu cả rồi. Hasan? Jimi? Đợi tớ với!
Carol lật đật chạy theo mọi người. Men theo lối đi trên vách đá. Chợt có bóng người rất quen thuộc xuất hiện:
- A...Asisu??!! - Carol bất ngờ thốt lên, cô lấy tay dụi mắt để chắc chắn mình không nhìn lầm.
- Carol. Ngươi thật đáng chết. Sau khi ngươi bỏ đi. Hoàng đế suốt ngày cứ ra bờ sông tìm kiếm. Người ngày càng gầy đi. - Giọng Asisu mang đầy nỗi buồn hòa lẫn với căm hận
- Chị Asisu. Chị nói gì vậy??
- Đừng giả ngơ ngác. Ta phải gϊếŧ ngươi để hoàng đế không còn mơ tưởng gì đến ngươi nữa!!! - Asisu hét lên nhào đến trước Carol. Nhưng Yuuki đã nhanh chóng kéo Carol lùi về sau mình.
- Asisu. Chị tỉnh trí lại đi. Carol không có lỗi gì cả! - Nó che chắn cho Carol đang run sợ phía sau.
- Hừ. Ngươi không thuộc về thế giới này! Đừng cản trở lời nguyền hay cố tình thay đổi số phận.
- Gôi sẽ không tha cho chị nếu làm hại Carol - Ánh mắt tím long lanh đầy nguy hiểm nhìn thẳng vào Asisu không hề run sợ.
- Ngươi đừng tưởng như thế sẽ ngăn được ta. Đừng quên ta có phép thuật.
Asisu nhếch mép nở 1 nụ cười đầy nguy hiểm. Chị ta phẩy tay một cái. Một làn gió bốc lên quấn quanh Carol, thổi tung cô lên trước sự ngỡ ngàng của Yuuki. Ngay sau đó, làn gió bất ngờ biến mất và Carol rơi nhanh xuông sông.
- Yuuki!!! Cứu chị với!!! - Tiếng hét thất thanh của Carol vang lên. Yuuki kinh hoàng. Nó không nghĩ thêm gì nữa, vội lao nhanh theo Carol.
Cố rướn người bám lấy Carol rồi ôm chặt lấy cô. Cả 2 người rơi xuống dòng sông lạnh lẽo.
Ánh mặt trời chiếu rọi lung linh cả 1 vùng sông Nil. Bên bờ sông ấy, 2 bóng người con gái tuyệt trần đang bất tỉnh.
- Báo cáo tướng quân Minue. Đã tìm thấy công nương Carol!! - Một người lính hơt hải chạy về nơi tướng quân Minue đóng quân.
- Thật sao? Mau đến đó ngay! Ngươi mau đi báo cho hoàng đế!
Minue như không tin vào tai mình. Mau chóng chạy về phía ngôi làng vừa cứu được Carol - người mà hoàng đế Menfuisu say đắm.
Mọi chuyện tiếp theo sẽ thế nào? Liệu Yuuki sẽ trở thành như thế nào đối với Carol và hoàng gia Ai Cập? Mọi người nhớ đón chờ nhé. Thân^^