Lạc Vào Thế Giới Nữ Hoàng Ai Cập

Chương 1: mở đầu cho những rắc rối

Yuuki mệt mỏi lê bước, cuối cùng thì nhiệm vụ ám sát 1 nhân vật quan trọng vì dám làm ăn phi pháp cũng đã hoàn thành, ít nhiều cũng đã ngốn hết 1 tuần của nó.

Ngâm mình trong làn nước mát lạnh đầy sảng khoái. Lau khô lại đầu tóc rồi bước về phía giường mình nghỉ ngơi.

"may mà ngày mai không có việc gì để làm, phải ngủ bù mới được." Yuuki nghĩ thầm. Bất chợt, chân nó vấp phải một thứ gì đó. Nó cúi người xuống nhặt lên.

- ô hô. Truyện NHAC (Nữ Hoàng Ai Cập) đây mà. Lâu rồi chưa xem lại. - vật trên tay là cuốn NHAC tập 1. Như tìm lại được đam mê ngày xưa, nó lôi hết trọn bộ truyện NHAC từ tập 1 đến tập 71 ( dựa theo bộ cũ thì mới ra đến 71 là ngưng) ra đọc.

Vâng. Chính xác thì Yuuki ôm cả bộ truyện đọc suốt đêm không ngừng nghỉ mặc dù là nó đã thuộc nằm lòng cái cốt truyện ấy rồi.

Đọc hết bộ truyện, niềm đam mê nó còn chưa dừng ở đó mà lại tiếp tục lên mạng đọc tiếp mấy tập sau này. Đọc hết truyện thì nó đã gục lúc nào không hay.

Ngay lúc ấy, cả không gian xung quanh chợt lóe sáng...

***************************

Và lúc này, câu chuyện của chúng ta bắt đầu ^^

***************************

"Chíp chíp" cơn gió buổi sáng nhẹ nhàng thổi, mang theo những giọt sương còn đọng lại trên mặt đất. Ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua tấm rèm trắng mỏng manh trong phòng.

- Ưʍ.... - Yuuki khẽ nhíu mày. Mở bừng đôi mắt tím long lanh nhìn xung quanh mình.

- Đây.... đây là đâu chứ??? - Yuuki hốt hoảng. Chuyện gì vậy nè. Tối hôm qua rõ ràng nó vẫn đang ở trong phòng mình mà.

"Cạch" cánh cửa phòng mở ra. Bước vào là 1 cô nàng tóc vàng, có chút khiên nó hơi giật mình. Cũng may, là một sát thủ, việc lấy lại vẻ bình thường cực nhanh đã là 1 phản xạ của nó rồi, Yuuki còn khuyến mãi thêm ánh mắt lạnh, che giấu đi nét hoang mang bên trong.

- Em tỉnh rồi à. Ăn đi cho đỡ mệt. Cháo cô Mari mới làm đó. - Cô gái đó đưa cho nó 1 tô cháo còn nóng hổi. Giờ nó mới để ý. Cô nàng góc vàng nhìn rất sang trọng a. Ăn mặc như là 1 tiểu thư giàu có vậy

- Chị... chị là ai vậy? Em đang ở đâu đây??? - Nó bất giác lên tiếng, thận trọng lùi ra sau, đầu nhỏ suy nghĩ liệu có phải nó bị bắt cóc? Nhìn qua người này có vẻ là 1 tiểu thư giàu có, căn phòng nó đang nằm cũng thực tráng lệ, rộng lớn... Ý nghĩ bị bắt cóc tống tiền liền trôi về chín tầng mây...

- à. Hôm qua em bị ngất trước cửa nhà chị nên chị đưa em vào chăm sóc. Chị là Carol Rido. Chào em! - Cô gái đó vui vẻ đưa tay chào nó.

"Carol Rido? Nghe quen quen." Yuuki hơi giật mình. Cô nàng này... thật giống... nếu so với trong truyện NHAC mà nó đã đọc thì phải giống đến 8, 9 phần. Tóc vàng rực rỡ như mặt trời này, đôi mắt xanh biếc như nước biển mênh mông, làn da trắng nõn tựa ánh trăng non, môi hồng nhẹ nhàng, chính là phiên bản người thực của Carol trong truyện a-

- Em sao thế? - Carol nhìn nó nhẹ nhàng hỏi.

- Chị là Carol Rido sao?? Anh đầu tên là Raian còn anh thứ tên Rodei phải không?? - Nó ngờ vực, nó đang suy nghĩ đến việc mình "được" xuyên không. Hậu quả cho việc đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không nên bây giờ cái gì cũng có thể nghĩ được mà.

- Sao em biết?? À quên, chị quên là công ty của ba rất lớn. Chắc em cũng biết đến nhà chị là do vậy nhỉ?

Carol giây đầu giật mình, giây sau ngẫm nghĩ lại gật gù nghiệm ra. Chậc. Làm con tỷ phú cũng hơi mất tự do, cái vẹo gì cũng bị người nhòm ngó. Ây ây

Yuuki nghe được đáp án từ Carol, chính thức hóa đá.

Khoan... không lẽ xuyên không có thật?

Thế quái nào?

Sao lại thế này được? Chuyện này thật hết sức phi khoa học!

Cơ mà... nếu không phải thì sao mình lại ở đây?

Aaaaaaaaa!!! thật đáng sợ!!! Sao tui lại phải xuyên không!!!!!!!! Tui còn trẻ mà!!!!!

Nhưng mà, xem như cũng may mắn đi, xuyên vào bộ manga Nữ Hoàng Ai Cập, chứ mà xuyên vào Attack On Titan hay Tokyo Ghoul chắc cắn lưỡi cho rồi

Sau 1 hồi ngơ ngơ ngác ngác phân tích sự việc và rút ra kết luận như trên. Nó hớn hở ra mặt.

- Oa!!! Đúng là thật rồi. Tuyệt quá!!!! - Yuuki hét lên phấn khích trước mắt Carol làm cô ngỡ ngàng.

- Gì... gì vậy? Em làm sao đấy? Sao tự dưng nghệt mặt ra rồi hét lên thế?

- À không có gì ạ. Chỉ là được gặp chị em phấn khích quá thôi. Chị biết không. Em là fan của chị lâu lắm rồi. Mừng quá đi. Em là Yuuki. Hân hạnh được gặp chị.

Yuuki tuôn một lèo rồi ôm chầm lấy Carol. Carol đầu tiên là ngỡ ngàng. Xong tới ngơ ngác. Rồi tới hớn hở. Rồi vui mừng ôm luôn nó mặc dù chả hiểu gì cả.

- Chào em Yuuki. Gia đình em ở đâu. Chị đưa em về. - Carol bất ngờ buông nó ra. Hỏi nhưng trong giọng nói có chút buồn buồn. Cô không nỡ xa con bé mới gặp này. Nó có cái gì đó khiến Carol không muốn xa

- Em..... em..... - Nó ấp úng - ba mẹ em.... bị tai nạn.... mất lâu rồi. - giọng nó ngắt quãng nói cứ như thật.

Mà đúng thật là vậy mà. Ba mẹ Yuuki mất khi nó mới 5 tuổi. Nó sống với bà ngoại nhưng cách đây 1 tháng bà cũng vừa qua đời, nên hiện giờ nó chỉ có một mình còn gì, à không, còn lại 1 người anh trai nữa...

Nói xong nó òa lên khóc nức nở. Carol thấy thế thì vội ôm chặt lấy cả thân người đang run lên của Yuuki.

- Chị xin lỗi. Hay là em ở với gia đình chị đi. Làm em gái chị nhé. Chị muốn có em gái lâu rồi.

- Thật ạ. Được không a. - nó chớp chớp đôi mắt tím to tròn

- Được chứ. - Carol cười rạng rỡ. Mừng quá. Cô có em gái rồi.

Yuuki cũng vui mừng. Vui vẻ ôm lấy người chị mới cũng là thần tượng thuở nào của mình.

- Mà này. Em bao nhiêu tuổi thế. Chị năm nay vừa tròn 15 đấy

- Em 14 ạ. Mà em thấy kì lạ nha. Sao trong truyện em xem chị đâu có hiền thế này.

- Truyện? Em biết chị trong truyện nào. Trước giờ chị chưa từng nghe đó. - Carol tròn mắt nhìn Yuuki. Truyện gì cơ chứ? Nào có 1 ai rảnh rỗi đến viết truyện về 1 người bình thường như cô đâu?

- À không có gì đâu. Hì hì

- Xì. Đó là em chưa thấy chị quậy thôi. Đừng có trông mặt mà bắt hình dông nhá. - Carol nhéo mũi nó nựng yêu

Từ đó. Yuuki sống chung với gia đình Carol. Nó thích nghi rất lẹ a. Mới đầu ai ai cũng ngại khi gặp nó nhưng sau này càng thấy nó càng giống với Carol. 2 người đó đi đến đâu đều có nhau đến đó không rời nửa bước. Dần dần mọi người trong nhà đều xem nó như người trong nhà và là em của Carol, ngay cả Raian- anh cả của Carol là một người khá khó tính cũng dần chấp nhận đứa em gái nuôi này, đơn giản vì con bé quá ư là giống Carol, à không, có khi là nghịch hơn nữa ấy chứ.

...

...

Đã 1 năm trôi qua rồi. Yuuki 15 tuổi và Carol 16 tuổi. Đó là số tuổi mà Carol bắt đầu dính phải lời nguyền.

Yuuki nhớ rất rõ điều này nên càng bám dính Carol hơn trước. Nó rất sợ Carol gặp nạn.

Từ bé đến lớn Yuuki đều sống trong cô đơn không có anh chị em gì cả, mặc dù có anh trai nhưng người đó cũng khá bận rộn và ít khi gặp mặt.

Vì trước giờ đều sống trong cô đơn nên khi ở với gia đình mới này, Yuuki đã cảm nhận được bao tình cảm yêu thương dành cho nó. Yuuki cảm động lắm, vậy nên nó đã quyết định phải bảo vệ Carol, bảo vệ cái gia đình mới này của nó đến cùng.

...

...

- Yuuki! Carol! Không phải hôm nay 2 đứa có buổi ngoại khóa với thầy Brown sao. Mau ăn sáng nhanh rồi đi! - Giọng Rodei- anh trai thứ 2 của Carol vang lên từ dưới nhà

- Dạ!!! - Carol cùng Yuuki đồng thanh hét lớn.

Tiếp đó, người ta nghe thấy những tiếng động lớn...

"Rầm rầm rầm"

Từ trên lầu, 2 đứa nó phóng như bay xuống nhà

- Yahoo. Chị xuống trước rồi nhá. Em thua rồi. Hahaha - Carol hớn hở, giơ tay hình chữ "V" thể hiện mình chiến thắng

- Ya. Tại em đi sau chứ bộ. Chị chơi ăn gian. - Yuuki ức chế bĩu môi. Nếu không phải lúc Rodei kêu, Carol đang đứng ngay sát cử và nó đứng trong góc phòng thay áo thì có mơ mà chị ấy thắng được. Hứ

- Thôi. 2 đứa mau ăn sáng rồi còn đi nữa. - Bà Rido mẹ Carol hiền dịu nhìn 2 đứa. Từ ngày có thêm Yuuki cuộc sống gia đình bà càng thêm vui vẻ nên bà quý Yuuki lắm. Bà cưng Yuuki như chính con gái mình.

- dạ! - đồng thanh.

...

Lịch sử 4000 năm của Ai cập có rất nhiều điều bí ẩn. Những loại chữ tượng hình đầy thú vị luôn là đề tài bàn tán của những người thuộc khoa Khảo cổ.

Địa điểm ngoại khóa hôm nay là 1 khu di tích cổ nằm gần sa mạc Sahara. Cả lớp nó vừa đi vừa được tận mắt chạm đến những dấu vết cổ đại. Vang vọng bên tai là bài giảng cũ của thầy Brown già.

"Các em là những người hạnh phúc, vừa được xem vừa được sờ mó vào cả nền lịch sử văn minh"

...

Xung quanh đây đâu đâu cũng toàn những cổ ngữ Ai Cập, đám học viên lớp cô ai ai cũng trầm trồ không ngớt nãy giờ, hiển nhiên Carol đâu thể bỏ qua việc học hỏi quý giá này, lập tức đi đâu cô cũng ghi chép lại tất cả những thứ mình thấy.

- Thầy Brown ơi. Chữ này nghĩa là gì vậy ạ. - Carol đưa thầy xem chữ cổ mà mình vừa chép lại từ 1 bờ đá cô vô tình nhìn thấy.

- À. Đó không phải là chữ tượng hình đâu. Đó là dấu hiệu riêng của hoàng đế cổ. Mỗi vị hoàng đế đều có 1 dấu hiệu riêng để người đời nhận biết mình. Dấu hiệu này khoing ai giống ai. Điểm chung của nó đều là cực kì quan trọng...

Nói nôm na đó là chữ kí của pharaoh đó hiểu chưa. Ủa Carol đâu rồi?

Thầy Brown thao thao bất tuyệt, đến lúc quay lại Carol đã đi mất tự thuở nào.

- Chị ấy ở kia kìa. - Yuuki khúc khích chỉ tay về phía vách đá nhỏ nơi Carol đang treo người trên cành cây bắc ngang để chép lại mấy chữ cổ trên bờ tường

- Oái! Nguy hiểm quá Carol. Mau bám vào tớ. Tớ sẽ kéo cậu lên - Jimi - cậu bạn thanh mai trúc mã của Carol nhanh chóng chạy tới túm lấy cô kéo lên

- Oái Jimi! Cậu làm tuột quần tớ rồi. Aaaa - Carol hét lên. Khuôn mặt đỏ au.

Cả lớp chúng nó cuối cùng cũng kéo được Carol lên thì ngồi thở phào nhẹ nhõm. Tội nhất là Jimi. Vừa kéo Carol lên là bị ăn 5 ngón tay vào mặt.

- Đồ biếи ŧɦái! - Carol hậm hực ôm lấy tập vở quay sáng phía Yuuki đứng ôm bụng cười nãy giờ.

- Cười cái gì mà cười! - Cô mặt đỏ còn hơn cà chua hét lên trước Yuuki làm nó cười ác liệt hơn nữa.

- Hừ. Giận em luôn - Carol ức chế quay mặt sang chỗ khác

- Oái. Thôi mà chị Carol. Hì hì. - Yuuki hốt hoảng đuổi theo Carol. Vừa đi vừa năn nỉ tỉ tê ỉ ôi mãi khiến cô cũng buồn cười.

Bất chợt tiếng còi xe từ dưới tường thành vang lên. Carol cùng Yuuki hiếu kì nhìn xuống, bắt gặp 1 người cực quen thuộc đang vẫy vẫy tay với 2 người.

- Carol, Yuuki! Có tin vui này. Đội khai quật của nhà mình vừa phát hiện ra 1 ngôi mộ cổ của pharaoh đấy. - Rodei mặt không giấu nổi vẻ rạng rỡ cùng phấn khích. Hét thật lớn để đám người bên trên nghe cho rõ

- Cái gì!! Thật hả. Yuuki! Em nghe thấy không. Thật tuyệt vời. Chị sắp được vào 1 ngôi mộ rồi. Tuyệt quá.

Carol kích động ôm lấy Yuuki lắt lư mà không để ý đến sắc mặt con bé đang dần trắng bệch. Cuối cùng thì mọi chuyện đã tới rồi. Làm sao để ngăn Carol vào ngôi mộ đó đây. Mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ mất.

Nhưng.... nó đâu thể ngăn nổi việc này chứ. Mọi chuyện rồi sẽ diễn ra đúng như bộ truyện kia. Việc của nó hiện giờ chỉ cần bám sát Carol và bảo vệ cô là được. Nó tuyệt đối sẽ không để Carol gặp phải xui xẻo gì.

Đứng trước cổng ngôi mộ. Yuuki ngỡ ngàng đến nói không nên lời. Thật sự là quá kinh khủng. Quá đồ sộ và to tổ chảng.

Bước xuống cầu thang nơi dẫn đến căn mộ của vị pharaoh trẻ tuổi. Carol hớn hở là thế nhưng Yuuki thì càng tái xanh. Nó cảm nhận rõ những nguy hiểm sắp xảy ra nhưng không cách nào ngăn lại được. Chợt như có 1 luồng sức mạnh vô hình nào đó ngăn nó lại, không cho nó bước tiếp. Bên tai nó nghe rõ một tiếng nói như truyền từ cõi âm.

"Đừng cản trở vận mệnh kia. Thần chết sẽ trừng trị kẻ nào dám quấy rối giấc ngủ của hoàng đế."

Nó bất chợt rùng mình. Như vậy, nó không thể làm được gì để ngăn việc kia xảy ra. Có lẽ nó không được phép xuống dưới đó. Vậy thì đành thế. Yuuki thở dài quay ra ngoài. Rodei đi phía sau thấy thế thì hơi ngạc nhiên. Chẳng phải Yuuki và Carol đều có hứng thú với khảo cổ sao?

- Yuuki. Em đi đâu thế?

- À. Em ra ngoài ấy mà. Em cảm thấy không thoải mái khi ở trong đó. - Yuuki mỉm cười gượng gạo. Nó cũng muốn xuống coi lắm chứ bộ. Huhu

- Anh ra ngoài với em

- Thôi không cần đâu. Em tự đi được mà. Anh mau vào trong xem đi. Nếu chị Carol có hỏi thì bảo em ở ngoài không muốn vào nhé. - Yuuki lắc tay rồi đi ra luôn. Rodei cũng không cản mà quay người vào trong với Carol

Nó ở bên ngoài mà khá bồn chồn. Tuy rằng chưa đến tai nạn kia nhưng vẫn không thể xem thường được. Haizz. Đành chờ Carol ra thôi

Chuyến tham quan kết thúc, Yuuki được Carol kể lại hết tất cả những gì trong ngôi mộ đó. Carol khi kể vẻ mặt rất hào hứng như một đứa trẻ 5 tuổi được tặng món đồ chơi mình thích vậy. Nhưng sau đó Carol tỏ vẻ đầy tiếc nuối khi kể về tấm phù điêu trong mộ. Yuuki nghe thì bỗng giật mình. Đúng là cái phù điêu đó rồi. Sau đó, cỗ quan tài chứa xác vị hoàng đế cũng những đồ vật trong mộ đều được đưa đến trường nó.

Tối đó. Carol thức suốt đem ghép lại tấm phù điêu bí ẩn khiến Yuuki thấy hơi lo lắng cho sức khỏe của Carol. Nó định thức đêm cùng Carol nhưng sau đó lại thϊếp đi cạnh Carol lúc nào không hay. Carol nhìn nó phì cười. Có đứa em như nó, cuộc đời cô càng thêm thú vị.

Trời sáng. Nó mở mắt dậy thì thấy Carol vẫn đang nhẫn nại xếp lại tấm phù điêu.

- Chị Carol. Chị không ngủ á. - dù biết câu trả lời nhưng nó vẫn phải hỏi

- Ừ. Chị thấy tiếc khi làm vỡ mất tấm phù điêu này. Nhưng cả đêm qua chị mới ghép lại được chút thôi. Haizz - Carol vươn vai thở dài

Ngay lúc đó chợt có tiếng của Rodei vang dưới lầu

- Carol, Yuuki. Có điện thoại anh Raian và bố này

- Anh Raian á. Xuống ngay. - Carol thay đổi nhanh đến chóng mặt chạy như bay xuống nhà khiến Yuuki phì cười. Bà chị này rõ là trẻ con.

Nghe điện của Raian mà Carol hớn hở không ngừng. Khuôn mặt đầy vui vẻ. Ya. Mai 2 người đó về mà nhỉ. Carol vui là đúng rồi, cả Yuuki cũng thấy vui lây.

Nhưng Yuuki chưa tận hưởng niềm vui ấy lâu thì đã xanh mặt khi thấy Carol dìu vào nhà 1 cô gái tóc đen mặc y phục ai cập cổ. Bên cạnh là 1 con chó đen? Phải không ta. Và Yuuki càng xanh mặt khi cô gái đó tự giới thiệu

- Tôi là Asisu, đây là con Anubis (xin lỗi minna nhưng Neko không nhớ rõ con này tên gì. Nếu có sai thì xin lỗi còn nếu đúng thì thôi nha). Tôi đang trên đường tìm kiếm cậu em trai thất lạc.

Nó giờ đã chắc chắn, tai họa đã tới thật rồi. Lời nguyền sẽ được thực hiện mau thôi. Nhìn người con gái trước mắt. Cô ta có 1 khuôn mặt thon đẹp. Đôi mắt đen láy như bầu trời đêm, long lanh và bí ẩn đến khó tả. Mái tóc đen óng mượt đầy quyến rũ. Dáng người thon gọn, cong đúng chỗ, khoác lên cái thân hình đẹp đẽ ấy là bộ y phục ai cập cổ đầy quyền quý. Từ cô ta thấy nét cao sang, kiêu kì và quyền lực ở 1 vị nữ hoàng

Yuuki vẫn chưa thể ngờ được người con gái này sau này sẽ gây nhiều tai họa cho Carol.

Carol quả là 1 con người ngây thơ đến không thể tin được. Để 1 cô gái kì lạ vào nhà mà không chút phòng bị. Còn chắc chắn cô gái đó phải là chị dâu mình nữa chứ. Ax. Yuuki mà có bà chị dâu thế này chắc nó đập đầu quá. Nhưng có lẽ nhờ tính ngây thơ này của Carol mà nó mới có thể ở lại nhà này.

Đúng như dự đoán. Sau khi nghe tin xác em trai bị đánh cắp và việc gia đình Rido chính là người khai quật. Cô ta đã bắt đầu hành động. Yuuki lúc này càng theo sát Carol và quan sát chặt chẽ hành động của cô ta hơn.

Nhưng sự việc thường không như người ta mong muốn. Carol hôm đó bị cả nhà hiểu lầm có bệnh nên bị bắt nằm trên giường. Ông Rido nhận nhiệm vụ đi lấy thuốc. Yuuki ngồi cạnh Carol lo lắng. Rồi nó nghĩ lại. Làm sao mà lại trùng hợp như thế chứ. Nó cố gắng nhớ lại tình tiết câu chuyện... đây.... đây chẳng phải là lúc ông Rido gặp chuyện sao? Không! Không được. Phải mau chạy theo ông ấy.

Yuuki mặt tái xanh chạy ngay ra ngoài khiến Carol khó hiểu. "Con bé này càng ngày càng rắc rối. Nó bị làm sao vậy nhỉ?"

- Ôi không!!! - Yuuki vừa chạy đến thì cũng là lúc ông Rido ngã xuống. Sắc mặt ông dần trở nên tím tái.

- Ba... ba.... - Yuuki chạy lại đỡ ông. Ánh mắt căm thù nhìn Asisu đang đứng đó.

- Yu... Yuuki. Con hãy.... giúp ba.... bảo vệ Carol. Ba xin con - Ông Rido hơi thở ngắt quãng nắm lấy tay nó.

- Ba. Cố gắng lên. Con sẽ giúp ba. -Yuuki càng ngày càng hốt hoảng. Sao nó lại quên mất khúc quan trọng này chứ.

- Không kịp đâu.... hãy cứu lấy Carol! - dứt lời. Cánh tay ông Rido buông thõng không sức sống....

-Asisu!!! Ngươi thật đáng chết!!!

Yuuki hét lên phẫn nộ nhìn Asisu. Có lẽ trong cơn hoảng loạn, nó không hề nhận ra đứng trước mặt nó không phải là cô gái Asisu thường ngày...

Asisu khóe miệng nở nụ cười mỉm, cô ta đưa tay ra, lập tức xuất hiện con rắn hổ mang phóng thẳng vào nó. Miệng lẩm bẩm

- Thần chết sẽ trừng trị kẻ nào quấy rối giấc ngủ của hoàng đế.

Yuuki nhanh nhẹn né sang 1 bên. Rút con dao nhỏ trong túi ra găm chết con rắn tại chỗ.

- Ngươi nghĩ là chỉ có 1 con sao? - Asisu cười cười nhìn nó. Ngay lập tức từ phòng Carol phát ra tiếng hét

- Chết tiệt! -Yuuki mau chóng chạy vào trong thì thấy con rắn đang cắn chân Carol. "Phập" con dao nó cắm thẳng đầu con rắn khiến nó nhả chân Carol ra. Ngay lập tức Jimi nhanh nhẹn hút lấy chất độc ra ngoài.

Nó thẫn thờ khụy xuống. Gương mặt thất thần nhìn Carol đang dần hôn mê. Raian thấy thế thì tiến lại gần nó.

- Yuuki. Sao thế em. Mọi chuyện ổn rồi. Carol sẽ không sao đâu

- Em... em thật có lỗi. Em không thể bảo vệ chị Carol... em.... thật vô dụng... oa oa oa -Yuuki níu chặt lấy Raian khóc nức nở. Nó thật hối hận. Tại sao việc nó ở đây lại không thể bảo vệ lấy Carol chứ. Tại sao nó không thể thay đổi được số mệnh chứ.

- Không đâu Yuuki. Em thật sự đã cứu lấy Carol khi gϊếŧ chết con rắn đó. Gia đình anh thật sự cảm ơn em

Raian nhẹ nhàng vỗ lưng nó. Anh biết. Sự xuất hiện của nó không phải là trùng hợp. Mà đó chính là do thần linh sắp xếp cho nó bảo vệ cô em gái bé bỏng của anh. Dù bên ngoài anh có vẻ không tin vào thần linh nhưng anh thật sự cảm ơn họ vì đã đưa Yuuki đến gia đình anh. Chỉ cần Yuuki có thể bảo vệ Carol, anh hiển nhiên sẽ xem nó như người thân mình.

Mọi chuyện rồi sẽ thế nào. Liệu Yuuki có thể bảo vệ tốt cho Carol không. Mời mọi người chờ chương sau nhé. ^^