Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 11: Mùi vị

Mẹ Kiều ở trong bếp nghe vậy, vừa bực vừa tức, đang định bước ra thì nghe thấy bà nội Kiều khen Kiều Lộ không ngừng, mẹ Kiều không đi nữa.

Mãi mới chờ được đến lúc cả nhà chú hai đi về, lúc này mẹ Kiều mới đi ra dọn bàn. Nhìn thấy Kiều Lam đang im lặng ở một bên, bà ta đột nhiên sôi máu.

Nghĩ kĩ lại, bà ta và mẹ chồng ầm ĩ đến mức này cũng bởi vì Kiều Lam ăn nhiều hơn một miếng cơm. Nếu không phải do thành tích học tập của Kiều Lam kém, bà ta cũng sẽ không bị mẹ chồng khinh thường như vậy, cũng không mất mặt đến thế trước thím Hai.

Đều học cùng một trường, chung một khối, Kiều Lộ nhà người ta có thể thi đạt hạng mười trong lớp, thành tích của Kiều Lam thì lại đếm ngược từ dưới lên. Trước đó bà nội Kiều và cha Kiều muốn cho Kiều Lam nghỉ học để về phụ giúp tiệm cơm, bà ta còn ngăn cản.

Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy hối hận làm sao.

Làu bàu mắng chửi một lúc lâu, mẹ Kiều chạy vào phòng Kiều Lam. Kiều Lam đang nằm sấp trên bàn đọc sách.

“Bây giờ mới lo học hành hả, trước đó mày như thế nào, bây giờ giả vờ giả vịt cho ai xem? Mày mà chịu khó học hành sớm hơn thì tao cũng không tin là mày không bằng Kiều Lộ…”

Còn chưa nói xong, bà nội Kiều đã đủng đà đủng đỉnh đi vào: “Con gái thì cần gì học hành, cũng có làm được gì đâu. Kiều Lộ nhà người ta học hành giỏi giang, ấy là do người ta có một người mẹ biết dạy dỗ…”

Mẹ Kiều choáng váng đầu óc, suýt chút nữa là ngất đi.

Bà nội Kiều chưa bao giờ nói thẳng ra như vậy.

Bà ta vẫn luôn coi thường mẹ Kiều, ngoại trừ việc trước đó mẹ Kiều không sinh được con trai ra, thì còn có một nguyên nhân khác.

Mẹ Kiều là công nhân từ quê lên, nhà vừa nghèo lại không có học thức, quen được cha Kiều cũng y như vậy, hai người hợp nhau nên kết hôn, nhưng bà nội Kiều vẫn khinh thường mẹ Kiều.

Thím Kiều không giống như thế.

Chú Hai không chịu thua kém ai, là người duy nhất của nhà họ Kiều học lên đại học, mà cha mẹ của thím Kiều là người thành phố, điều kiện gia đình rất tốt. Công việc của thím Kiều cũng nở mày nở mặt hơn mẹ Kiều nhiều lắm, bà là giáo viên.

Theo lời của bà nội Kiều thì là, người ta là cán bộ nhà nước.

Bà nội Kiều đã chọc đúng nỗi đau của con dâu, càng nói càng đắc ý. Nói rằng mẹ Kiều vốn không bằng thím Kiều, đầu óc không thông minh bằng, trình độ văn hóa cũng không so sánh được, càng không nói đến chuyện sinh con. Vậy nên dù Kiều Lam có học đến vỡ đầu ra thì cũng không vượt qua được Kiều Lộ nhà người ta đâu, cô đừng có mắng con gái cô, trời sinh đã khác nhau rồi.

Đêm đó, bà nội Kiều và mẹ Kiều ầm ĩ xong thì lại đến phiên cha Kiều cãi nhau với mẹ Kiều. Bà nội Kiều hoàn toàn giành được thắng lợi, thành công ly gián quan hệ của con trai và con dâu, vui vẻ đi ngủ.

Nên không để ý đến đứa cháu ngoan Kiều Nguyên thường ngày vốn hoạt bát, hôm nay lại hơi trầm lặng.

Dù đã nhét giấy vào lỗ tai nhưng cũng không ngăn được tiếng cãi nhau bên ngoài, Kiều Lam cứ thế ngủ thϊếp đi trong tiếng cãi vã. Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô không muốn ở nhà thêm một giây một phút nào nữa, nhanh chóng đi đến trường học.

Kiều Lam cầm sách đi ra khỏi lớp để học bài như thường lệ, nhưng cô tìm một chỗ khác để học, không đυ.ng mặt đám Trần Diệu Dương nữa.

Thứ hai tuần sau sẽ bắt đầu kiểm tra. Kiều Lam đã học thuộc lòng lý thuyết môn Chính Trị, Lịch Sử. Còn về môn Địa Lý, Địa Lý lớp 10 không cần phải học thuộc lòng quá nhiều, chủ yếu là lập luận. Trước đây tổng điểm xã hội của cô rất tốt, hoàn toàn không cần phải lo lắng về ba môn này.

Môn cô lo lắng nhất chủ yếu vẫn là Vật Lý, Hóa Học còn có thể học thuộc, nhưng Vật Lý thì không, Gần đây ngày nào cô cũng dành 50-60% thời gian của mình cho Vật Lý. Hiện tại cô có thể làm được hầu hết các dạng bài, nhưng bài nâng cao hơn một chút thì vẫn không làm được.

Kiều Lam nhớ rõ rằng Trần Diệu Dương giỏi nhất mấy môn khoa học tự nhiên này, Toán Lý Hóa gần như có thể đạt điểm tối đa, vậy nên cô càng phải gắng sức hơn nữa.

Hết tiết tự học, Kiều Lam cầm bình đi rót nước.

Môi cô rất khô, nhưng lại không có tiền mua son dưỡng, nên cách tốt nhất là liên tục uống nước, dù sao uống nhiều nước cũng không có hại gì. Rót nước xong đi ra khỏi phòng, Kiều Lam liền nhìn thấy bóng dáng chiếc xe lăn ở xa xa.

Cô lập tức tăng tốc, chạy vài bước đuổi kịp Đàm Mặc.

“Buổi sáng tốt lành.” Kiều Lam mỉm cười chào anh.

Tay đang đẩy xe lăn của Đàm Mặc khựng lại, anh quay đầu nhìn cô một chút, con ngươi nhạt màu nhìn chằm chằm Kiều Lam.

Ngay khi Kiều Lam nghĩ rằng Đàm Mặc vẫn sẽ im lặng như thường ngày, cô lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng nhưng rõ ràng của anh.

“Buổi sáng tốt lành.”

Kiều Lam hoảng hốt đến mức suýt chút nữa là làm rớt bình nước trong tay.

Cô đứng im tại chỗ sửng sốt một lúc, rồi sau đó mới đuổi theo, đi bên cạnh Đàm Mặc.

Đây là một khởi đầu tốt.

Kiều Lam bước nhanh đến bên cạnh Đàm Mặc, bước chân nhẹ nhàng: “Đàm Mặc, cậu ăn sáng chưa?”

Đàm Mặc vừa mới đáp lại Kiều Lam, nhưng sau khi nghe câu hỏi vừa rồi của cô, anh lại không muốn trả lời nữa.

Bây giờ đã là tám giờ sáng, tất nhiên là anh đã ăn rồi. Đàm Mặc cảm thấy câu hỏi này rất thừa thãi.

Kiều Lam không biết rằng, đối với những người mắc hội chứng Asperger mà nói, họ không hiểu những lời đùa giỡn, cũng không hiểu những lời nói xã giao, tất cả những lời không liên quan đến chuyện chính đều sẽ khiến họ không biết làm thế nào. Họ không hiểu được những câu chuyện phiếm mà người khác hay nói.

Thế nhưng Đàm Mặc cũng không hiểu, câu hỏi vừa rồi của Kiều Lam là cách bắt chuyện thường dùng nhất của người Trung Quốc hơn nghìn năm qua.

Đàm Mặc trầm mặc không nói chuyện. Kiều Lam tưởng là anh không nghe thấy nên hỏi lại một lần nữa. Ánh mắt anh hiện lên vài phần khó hiểu không nói nên lời cùng sự mất kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn mím môi nói: “Ăn rồi.”

“Thứ hai tới là phải thi giữa kỳ rồi, lần này cậu có tham gia thi không?”

“Không.”

“Vì sao?” Kiều Lam hỏi, chắc chắn anh biết hết những kiến thức này.

Trong truyện từng miêu tả, từ khi còn nhỏ, chỉ số IQ của Đàm Mặc đã hơn hẳn người bình thường, khả năng ghi nhớ càng kinh khủng hơn nữa. Anh căn bản không phải là tên ngốc trong miệng bạn học. Anh là một thiên tài. Trừ Ngữ Văn không tốt lắm vì từ nhỏ đã được mẹ đưa đến Mỹ trị liệu ra, những môn học còn lại trong chương trình cấp 3 thật sự quá đơn giản đối với Đàm Mặc.

Đàm Mặc lại không trả lời câu hỏi của Kiều Lam.

Vốn dĩ anh đã rất thu hút sự chú ý, hôm nay vì nói chuyện với cô mà càng thu hút sự chú ý của người khác hơn. Người chỉ trỏ xì xào về việc có người nói chuyện với anh, người lại nhỏ giọng hỏi cô gái đứng cạnh anh là ai, người bên cạnh lắc đầu: “Không biết.”

Đúng lúc đó có một nữ sinh cùng lớp đi ngang qua, nhìn thấy Kiều Lam trò chuyện với Đàm Mặc thì không nhịn được cười.

“Gần đây Kiều Lam bị cái gì hả, ngày nào cũng bắt chuyện với Đàm Mặc, chắc bị úng não rồi.”

Đàm Mặc nghe được tất cả.

Bàn tay đang đẩy xe lăn của anh siết thật chặt, ngón tay run rẩy, muốn kéo ra khoảng cách giữa mình và cô.

Nhưng rồi lại nghe thấy giọng nói vẫn vững vàng như cũ của Kiều Lam: “Đàm Mặc, hôm qua cậu đọc sách gì thế?”

Vừa nãy hai nữ sinh kia nói chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ cô không nghe thấy sao?

Chắc chắn là cô nghe thấy được. Nếu đã vậy thì tại sao vẫn còn muốn tiếp tục nói chuyện với anh chứ? Vì nói chuyện với anh nên bọn họ đều bảo cô có vấn đề, sao cô vẫn còn có thể duy trì giọng điệu bình thản như thế?

Đàm Mặc không nhịn được muốn chất vấn cô, nhưng chẳng biết tại sao lại không thể thốt ra thành lời. Anh cúi đầu, cố nén cảm xúc chực trào khỏi khóe mắt, thấp giọng nói với cô: “Đồi gió hú.”

“A, mình đã đọc qua rồi, nhưng mình đọc bản dịch, nguyên tác tiếng Anh mình đọc vẫn không hiểu lắm. À mà Đàm Mặc, hôm qua mình đưa kẹo cho cậu, cậu đã ăn chưa?”

Đàm Mặc đang muốn nói gì đó, một bóng người đã lao thẳng đến chỗ hai người. Một tên con trai cao gần 1m9 đứng trước mặt Kiều Lam, thô lỗ gọi tên cô.

Tần Dương đợi cả một ngày hôm qua mà vẫn không nhận được kẹo.

Đám con trai bọn họ đều đang cược xem đến cùng Kiều Lam sẽ xin lỗi cậu ta như thế nào. Chính cậu ta cũng đang chờ đợi, nào ngờ đợi hoài đợi mãi vẫn chẳng đợi được cái gì.

Mặt mũi Tần Dương không giữ được nữa, vừa rồi một đám người lại bàn tán xôn xao chuyện này. Cậu ta không nhịn được mà trực tiếp chạy đến chất vấn Kiều Lam.

“Kẹo đâu?”

Kiều Lam thật sự cảm thấy không hiểu nổi, sự thân thiện đối với Đàm Mặc bỗng biến mất không còn chút tăm hơi, trên mặt chỉ còn lại sự bực bội: “Kẹo gì cơ?”

“Giả ngu cái gì, kẹo cậu mua cho tôi đó.”

Đàm Mặc ngồi trên xe lăn, nghe vậy thì cứng người, bàn tay lần đến túi đồng phục.

Trong túi đồng phục có một cây kẹo.

Là hôm qua Kiều Lam cho anh.

Đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Thì ra Kiều Lam không chỉ cho một mình anh kẹo.

Đàm Mặc lẳng lặng đẩy xe lăn về chỗ ngồi của mình.

Nhưng rồi lại nghe thấy một giọng nói dần dần có chút quen thuộc vang lên sau lưng: “Tôi có bệnh mới mua kẹo cho cậu đó, Tần Dương, ảo tưởng là bệnh, phải chữa.”

Dù là một người không nhanh nhạy với cảm xúc như Đàm Mặc cũng có thể nghe ra được ý trào phúng phía sau câu nói này.

Khuôn mặt anh vẫn không có chút biểu cảm nào cả, nhưng Đàm Mặc lại sờ sờ cây kẹo trong túi một lần nữa.

Anh chưa từng ăn kẹo, nhưng giờ phút này, anh bỗng rất muốn nếm thử mùi vị của nó.