Từ trước đến nay Phó Gia Bảo vốn là người đã nói là làm, hắn đã quyết định điều tra chân tướng thật sự của Lâm Thiện Vũ, liền lập tức bắt đầu hành động. Vì không để cho Lâm Thiện Vũ phát hiện ra mánh khóe của mình, liên tiếp mấy ngày nay hắn đều ngoan ngoãn nghe lời, dựa theo yêu cầu của Lâm Thiện Vũ mỗi ngày luyện tập viết chữ mẫu. Những lúc Lâm Thiện Vũ có mặt ở đó hắn liền một mực trong thư phòng làm bộ luyện viết chữ, chờ khi Lâm Thiện Vũ vừa đi khỏi, hắn lập tức đem mấy trang giấy đã vụиɠ ŧяộʍ viết sẵn từ ngày hôm trước đặt lên bàn, sau đó cấp tốc đi ra ngoài điều tra.
Một ngày này, Phó Gia Bảo vẫn theo thường lệ thay đổi một bộ y phục vải thô của đầy tớ trong nhà, một tay cầm chủy thủ, tay còn lại ôm chặt lấy một quyển truyện võ hiệp, hắn bàn giao lại chỗ này cho A Hạ, dặn dò: " Trước hoàng hôn ta sẽ trở về, nếu như Lâm Thiện Vũ trở về trước, ngươi cứ nói với nàng là ta đi ra ngoài gặp bằng hữu đi."
Hạ lập tức gật đầu, đáp: "Nô tài đã rõ, thiếu gia cứ yên tâm đi thôi!"
Phó Gia Bảo quay người từ cửa nhỏ đi ra ngoài.
Nhưng hắn lại không biết, thân ảnh của hắn vừa biến mất ở đầu ngõ, A Hạ đã lập tức chạy đến hoa viên, đem chuyện vừa rồi đều báo cáo lại cho Thiếu nãi nãi.
Không sai, kể từ hai ngày trước, A Hạ đã chính thức đầu nhập vào phe Lâm Thiện Vũ. Đối với chuyện này mà nói, đây cũng không phải là phản chủ, dù sao thì chủ nhân chân chính của Phó gia này là Phó lão gia, Phó lão gia đều đã nói để cho tất cả người hầu kẻ hạ ở Đông viện nghe lệnh Thiếu nãi nãi, hắn còn có thể không nghe sao? Cho nên hướng về Thiếu nãi nãi quy hàng không phải chuyện dĩ nhiên theo lý thường sao?
Lâm Thiện múa đang ngồi trong lương đình đọc sách, nghe được A Hạ bẩm báo, nàng khẽ gật đầu, mỉm cười nói với hắn: "Ta đã biết, cám ơn ngươi đã chạy tới thông báo cho ta."
Đối diện với nụ cười dịu dàng của Thiếu nãi nãi, A Hạ gãi gãi đầu, nói: "Đây đều là bổn phận của tiểu nhân, Thiếu nãi nãi không cần phải khách khí."
Lâm Thiện Vũ đáp: "Tính tình của phu quân vẫn còn rất trẻ con, mấy ngày nay nếu như hắn muốn làm cái gì, chỉ cần có thể làm được, ngươi đều phải đáp ứng, được chứ?"
A Hạ hơi nghi hoặc nhìn nàng, lại nghe Thiếu nãi nãi nói tiếp: "Chỉ cần ngươi sớm trở về nói cho ta một tiếng là được rồi."
A Hạ lập tức gật đầu.
Chờ A Hạ đi rồi, Lâm Thiện Vũ mới khép sách trong tay lại, chậm rãi ung dung đi về Đông viện.
Đại trạch của Phó gia xây rất rộng rãi thật sự là có chỗ tốt, chỉ cần nàng không để cho người ta lộ ra, thì Phó Gia Bảo cũng không biết nàng đã về hay chưa.
Nàng vừa vào Đông viện liền đi thẳng vào thư phòng, đã nhìn thấy trên bàn đọc sách xếp chỉnh chỉnh tề tề một xấp giấy Tuyên Thành tràn đầy chữ lớn, nàng cầm lên nhìn thoáng qua, tuy mấy chữ này lúc hạ bút vẫn còn có chút phù phiếm, thiếu lực, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tạm cho vào mắt rồi.
Bút tích trên giấy Tuyên Thành đều đã khô, rõ ràng không phải thứ Phó Gia Bảo vừa mới viết xong.
Nàng ở trong thư phòng kiểm tra một lượt, ở giá sách phía sau bàn đọc sách có một ngăn kéo nhỏ,bên trong tìm ra được một xấp giấy Tuyên Thành khác, cũng đều đã được viết tràn đầy chữ lớn, bút họa tinh tế, chính là không có chút khí lực gì. Nhìn qua nét bút thậm chí có thể nhìn ra lúc Phó Gia Bảo hạ bút có chút nóng nảy, vội vã.
...
Mấy ngày nay, Phó Gia Bảo đều tuyên bố là hắn muốn trong thư phòng luyện viết chữ, không cho phép nàng quấy rầy, vừa đóng cửa chính mấy canh giờ, mỗi lần đều viết đến tận hoàng hôn mới đưa ra mười tờ giấy đã viết xong..
Lâm Thiện Vũ vốn còn cho là Phó Gia Bảo viết chữ quá chậm, về sau lại phát giác ra không phải như thế, cho nên mới dần lưu ý. Không nghĩ tới trên thực tế Phó Gia Bảo viết chữ rất nhanh, ngay từ ngày đầu tiên đã hoàn thành số lượng yêu cầu của bảy tám ngày, còn lại mấy ngày nay, hắn nói muốn ở thư phòng tĩnh tâm viết chữ, kỳ thật chẳng qua đều là giả vờ giả vịt, phát hiện nàng vừa ra khỏi cửa cũng liền lập tức từ cửa sau chạy ra ngoài chơi.
Lâm Thiện Vũ cầm lấy trang giấy trong tay nghĩ ngợi, xem ra ngày mai phải cho Phó Gia Bảo thêm nhiệm vụ mới được.
Phó Gia Bảo còn không biết Lâm Thiện Vũ đã nhìn thấu tiểu xảo của hắn, hắn nắm chặt quyển truyện võ hiệp trong tay, vụиɠ ŧяộʍ xuất hiện ở vị trí gần thôn Nhạc Bình.
Mấy ngày nay, hắn vẫn một mực dựa theo phương pháp phân biệt võ lâm nhân sĩ ở trong < Uống rượu giang hồ >, ăn mặc cải trang vụиɠ ŧяộʍ quan sát người của Lâm gia, sau đó hắn đã phát hiện ra, tất cả người nhà Lâm gia rõ ràng đều không biết võ công.
Thứ nhất, bên trong quyển truyện võ hiệp này có viết, người tập võ đi lại rất nhẹ nhàng, võ công càng cao cường, tiếng bước chân càng là nhỏ đến khó có thể nghe được, Lâm Thiện Vũ chính là như vậy, bước chân của nàng thật sự rất nhẹ, có đôi khi ở cùng trong phòng, Phó Gia Bảo thử cẩn thận chú ý đều nghe không được tiếng động đi đường của nàng, giống y như ma quỷ hay lướt đi dọa người, mà người nhà Lâm gia hiển nhiên không phải như vậy.
Thứ hai, ở trong này cũng có viết, người tập võ ngũ giác nhạy cảm, nếu như người bình thường muốn trốn ở sau lưng bọn hắn đánh lén căn bản là không cách nào thành công, Phó Gia Bảo có một lần chịu đựng không ngủ, đợi đến nửa đêm Lâm Thiện Vũ ngủ say rồi vụиɠ ŧяộʍ tiếp cận, kết quả còn chưa đi gần nàng đâu, Lâm Thiện Vũ đã mở choàng mắt nhìn hắn, đem hắn dọa sợ đến mức ngồi bệt trên mặt đất, mà những người khác của Lâm gia thì không có cảnh giác, nhạy cảm như vậy, có một lần Phó Gia Bảo thừa dịp Lâm đại ca đi ra ngoài, dùng đồ vật nện hắn, kết quả Lâm đại ca căn bản không thể né tránh được.
Từ hai điều trên tổng hợp lại, người nhà Lâm gia cũng không phải loại người có võ công cao cường giống như trong quyển truyện võ hiệp này viết, thế nhưng Lâm Thiện Vũ vì sao lại khác biệt đến như thế? Hiện tại Phó Gia Bảo có hai loại suy đoán, một: Lâm Thiện Vũ là con gái của Lâm gia, nhưng từ nhỏ nàng đã được cao nhân bí mật truyền thụ võ công. Hai: Lâm Thiện Vũ không phải là con gái của Lâm gia, nàng đã hại chết Lâm đại cô nương, sau đó dịch dung thành bộ dáng của nàng ta gả tiến vào Phó gia.
Nếu như là loại trước, vậy thì Phó Gia Bảo thật sự rất đố kỵ, một nam tử tốt như hắn thế này, vì sao cao nhân không truyền thụ võ công cho hắn mà lại đi truyền thụ cho một tiểu nha đầu như Lâm Thiện Vũ?
Nếu như là loại sau, vậy thì...
Lông mao trên người Phó Gia Bảo đều dựng đứng cả lên, nếu là như vậy thì hắn liền muốn vạch trần thân phận thật sự của Lâm Thiện Vũ trước mặt thật nhiều người, vạch trần tội ác của nàng, để cho quan phủ đem nàng về quy án! Mặc dù còn chưa có điều tra rõ ràng, nhưng trong lòng Phó Gia Bảo đã khẳng định loại suy đoán thứ hai là đúng.
Hôm nay hắn chạy ra, chính là vì muốn điều tra Lâm Thiện Vũ đến tột cùng có phải Lâm đại cô nương hay không.
Hắn chạy vào trong khu rừng gần thôn Nhạc Bình, tìm tới gốc cây hôm qua hắn đã lưu lại ký hiệu, đào ra một bao đồ hắn đã chôn sẵn ngày hôm trước. Phủi sạch bùn đất bên ngoài bao đồ, Phó Gia Bảo mở bao ra, bên trong là một bộ váy áo nữ nhân cùng một búi tóc giả.
Không lâu sau đó, một nữ nhân vóc dáng có chút cao, mặc váy áo màu xanh, gương mặt trát đầy phấn thơm, lắc lắc người, ung dung đi vào thôn.
Ở cửa thôn có hai tên tiểu lưu manh đang ngồi xổm ở đó, bọn chúng liếc mắt dò xét nữ nhân này một lần, lại kinh ngạc trợn to hai mắt, chờ nữ nhân kia uốn éo người đi vào thôn rồi, hai người mới liếc nhau, cúi đầu hèn mọn thảo luận vè 'nàng'.
"Bàn chân của nữ nhân kia thật là to lớn!"
"Ngực cũng lớn nữa!"
"Cái mông cũng thật là cong!"
"Chính là có chút cao!"
"Đúng vậy a, vóc dáng quá cao, bằng không liền cướp về làm nàng dâu."
Đây là lần đầu tiên Phó Gia Bảo mặc loại váy áo này, hắn mua y phục không quá vừa người, mặc lên người có cảm giác là lạ, đi trên đường cũng không dễ chịu chút nào, luôn cảm giác trên thân có chỗ nào không đúng cho lắm, hắn xiêu xiêu vẹo vẹo đi mấy bước, thẳng đến khi đi vào thôn Nhạc Bình rồi mới khá hơn một chút.
Hắn tự nói với chính mình, không có việc gì, ai cũng không nhận ra được hắn chính là Phó Gia Bảo, hắn chịu nhục đều là vì vạch trần bộ mặt thật của Lâm Thiện Vũ! Tương lai tất cả mọi người đều sẽ cảm kích hắn! Chờ hắn tiếp cận Lâm Nhị cô nương, từ trong miệng nàng moi ra được tin tức tình báo, liền có thể cởi bộ y phục này xuống ném đi rồi!
Mấy ngày nay hắn đã thăm dò rõ ràng thói quen thường ngày của cả nhà Lâm gia, sau khi tiến vào phía sau thôn Nhạc Bình, hắn uốn éo người đi thẳng đến một mảnh ruộng rau trong thôn.
Quả nhiên Lâm Thiện Lãi đã ở nơi đó làm cỏ cho ruộng rau. Ruộng rau của Lâm gia không lớn lắm, nàng xử lý xong liền an vị ở lều nghỉ ngồi thêu hoa, thuận tiện chú ý ruộng rau, không để cho gia súc gia cầm nhà nào chạy vào ăn vụng phá hư đồ ăn.
Phó Gia Bảo thấy thế, bước nhanh đi qua, toét ra một nụ cười chào hỏi nàng, "Lâm Nhị cô nương."
Lâm Thiện Lãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại hơi sững sờ, chỉ thấy bên ngoài ruộng rau nhà mình xuất hiện một nữ nhân vòng eo mảnh khảnh, cười lên rất đẹp mắt, chỉ là trên mặt bôi hơi nhiều phấn, Lâm Thiện Lãi cảm thấy nếu như nàng đem tầng son phấn dày cộm trên mặt kia rửa sạch đi, nhất định là một giai nhân xinh đẹp.
Nàng hỏi: "Cô là..."
Phó Gia Bảo nhìn nàng nói: "Ta là chất nữ của biểu tỷ của mẹ cô, cô nên gọi ta một tiếng biểu tỷ." Quanh co, móc nối quan hệ thân thích nhiều như vậy, bản thiếu gia liền không tin cô còn có thể suy nghĩ từng cái rõ ràng đi
Lâm Thiện Lãi xác thực là nghĩ không ra nhà mình có một người thân thích như thế này hay không, nhưng nàng lại thấy tướng mạo của nữ nhân này có chút quen thuộc, chỉ cho là lúc trước đã từng gặp qua, vội vàng nghênh đón bước vào lều. Liền nghe nàng nói: "Nhị cô nương, ta có chuyện muốn hỏi thăm cô một chút, nghe nói tỷ tỷ cô gả đến Phó gia..."
...
Cùng lúc đó, Lâm Thiện Vũ thu được tin tức A Hồng báo cáo, nghe xong, nàng có chút kinh ngạc mở to hai mắt hỏi lại, "Ngươi nói cái gì? Phó Gia Bảo mặc y phục nữ nhân đến thôn Bình Nhạc sao?"
=-=-=-=-=-=
Tác giả có lời muốn nói: có thể nhìn ra Gia Bảolại muốn bị gia bạo rồi!