Thủy Thần Cẩm Mịch đả thương Thiên Đế, Thiên Đế hủy bỏ hôn ước, phạt đóng cửa ăn năn.
Tân đế vừa lên, thưởng phạt công bằng, dần dần chấn hưng Thiên giới.
Nhuận Ngọc dùng người không so đo đến hiềm khích trước đây, trọng chỉnh cục diện chính trị, không quá ba năm đã trời yên biển lặng.
Ba năm này, Tuệ Hòa tọa trấn Dực Miểu Châu, vẫn chưa quay lại triều đình Thiên giới.
Thiên Đế giá lâm Dực Miểu Châu, lại không thấy Tuệ Hòa tới đón. Nhuận Ngọc cho người hầu lui ra, tiến vào Phi Loan cung "Tuệ Hòa công chúa, chẳng lẽ đến quân thần chi lễ cũng đã quên?"
"Thiên Đế bệ hạ." Tuệ Hòa nhẹ nhàng lay lay quạt lông, chầm chậm lên tiến, "Đã lâu không gặp."
"Tuệ Hòa công chúa còn chịu nhận Thiên Đế ta đây sao?"
Tuệ Hòa cười "Bệ hạ nắm quyền, Tuệ Hòa nhận cùng không nhận, đối với bệ hạ có gì khác biệt sao?"
"Tuệ Hòa công chúa quả thật bản tính vĩnh viễn không chịu sửa, thua người không thua trận." Nhuận Ngọc nhướng mày, "Nhưng nếu nàng trở nên nịnh nọt, bổn tọa ngược lại sẽ thấy không quen."
"Bệ hạ quá khen, không biết hôm nay bệ hạ đích thân tới là vì chuyện gì?"
Nhuận Ngọc bắt được tay thon của Tuệ Hoà, đem nàng kéo lại gần "Tuệ Hòa công chúa tọa trấn Dực Miểu Châu, đã lâu vẫn chưa quay về Thiên giới báo cáo công vụ, xem ra là tay nắm đại quyền đã không để ai vào mắt."
Tuệ Hòa kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nhìn vào mắt hắn "Nga..........Thiên Đế bệ hạ sợ ta tại Dực Miểu Châu này phát triển thế lực, lặp lại đường cũ?"
"Bổn toạn nếu có thể ngồi vào vị trí này, liền phải có trách nhiệm với Thiên giới. Điểu tộc thế lớn, vì bảo hộ Thiên giới..........." Nhuận Ngọc nhìn nàng, nghiêm trang nói.
"Ân, củng cố Thiên giới quả là việc trọng yếu..........." Tuệ Hòa nhướng mắt xem hắn, bên miệng còn có một tia ý cười, "Không biết bệ hạ lần này, đem đến ân lệnh vẫn là xích tiêu kiếm?"
"Nhưng thật ra không cần động đến đao binh." Nhuận Ngọc thanh âm ôn tồn nói, "Tuệ Hòa, ta là một chính nhân quân tử."
Tuệ Hòa nghe vậy liền cười to, chọc chọc hắn "Bệ hạ thật dõng dạc. Chàng đến tột cùng là muốn như thế nào?"
"Bổn tọa ngày đêm mong tưởng chỉ có một cuộc liên hôn, không đánh mà thắng, có thể củng cố Thiên giới, Điểu Tộc hưng thịnh. Tuệ Hòa công chúa nàng có nguyện gả cho ta?"
Tuệ Hòa chớp chớp mắt, không nói gì.
"Mong rằng công chúa vì ngàn vạn con dân Điểu Tộc mà suy xét, chớ nên nghĩ sai mà khiến trăm họ lầm than." Nhuận Ngọc bễ nghễ, giả bộ lạnh giọng.
"Ta nhưng nhớ rõ, bệ hạ cùng Thủy Thần còn có bốn ngàn năm hôn ước.........."
"Tuệ Hòa." Nhuận Ngọc có chút nóng nảy, "Thiên giới ai ai cũng đều biết rõ, ta đã phế đi hôn ước kia. Huống hồ, người trong lòng ta là ai, Tuệ Hòa nàng còn không rõ hay sao.........."
Tuệ Hòa cười cười "Ta biết không?"
"Tuệ Hòa!"
Hắn nhìn nàng, lặp đi lặp lại một cái tên "Là Tuệ Hòa. Cũng chỉ có thể là Tuệ Hòa............"
Lời còn chưa dứt, trong ngực hắn xuất hiện một thân thể ấm áp mềm nhẹ, một nụ hôn phong bế môi hắn.