Trên bàn là một phương Dực Miểu Châu binh lực phân bố bản đồ.
Tuệ Hòa nhặt lên nhìn kỹ, Nhuận Ngọc quả nhiên đã nổi lên tâm tư phản nghịch.
"Binh lực đồ này, đoán chừng là hơn trăm năm trước đoạt được. Điện hạ đã sớm biết trước Điểu Tộc sẽ không còn là Đồ Diêu Điểu Tộc, quân vụ bố phòng cũng không còn giống lúc trước, hà tất lấy nó ra thử ta? Điện hạ nếu muốn nhìn, không bằng ngày nào đó Tuệ Hòa cho chàng tường tận mà nhìn."
Tuệ Hòa xoay người, thấy Nhuận Ngọc thân vận một bộ thanh y, sắc mặt còn có chút tái nhợt.
"Chàng ổn không?" Tuệ Hòa cũng không tức giận.
Nhuận Ngọc nhướng mày "Tuệ Hòa công chúa ngày thường tiểu tâm cẩn thận, hôm nay làm sao dám tới Toàn Cơ cung của ta?"
Nhìn nhau cười.
Đồ Diêu đã trừ, hai người trong lòng đều nhẹ nhàng đi rất nhiều.
"Nhuận Ngọc sao biết ta không phải là người trung với Thiên Đế, hành động này cũng không khỏi quá lớn mật." Tuệ Hòa khẽ đổi sắc mặt, một đạo ánh lửa, trong tay bức đồ hóa thành tro bụi.
"Tuệ Hòa công chúa........Trung với Phụ Đế sao?" Hắn đến gần, nhìn thẳng vào mắt nàng. "Công chúa trước đây đều trung với chính mình, trung với..........Điểu Tộc tộc trưởng địa vị."
"Chàng nói rất đúng." Tuệ Hòa cùng không tránh né ánh mắt hắn, "Điện hạ sao biết được Điểu Tộc tộc trưởng sẽ vì chàng sở dụng?"
"Nhuận Ngọc suy nghĩ, sở làm, sở đồ, Điểu Tộc tộc trưởng không phải luôn đều biết được sao?" Hắn xoa Tuệ Hòa gò má, "Nàng một câu, liền có thể nghiêng trời lệch đất, chính là nàng nói, nàng tuyển ta thắng."
Tuệ Hòa rũ mắt "Ân, ta tuyển chàng thắng."
Ta tuyển chàng thắng, bởi vì chàng là tốt nhất, là trong sạch nhất, là xứng đáng nhất.
Ta cũng biết làm như thế nào để chàng thắng. Chính là.........Chính là.........
"Điện hạ cũng biết, Cẩm Mịch muốn cùng chàng từ hôn?" Nàng bỗng nhiên chuyển đề tài.
Nhuận Ngọc thu hồi du͙© vọиɠ muốn đem Tuệ Hòa ôm vào trong ngực mình. Tay dừng lại bên người ngón tay nắm chặt.
"Nàng cùng Húc Phượng lưỡng tình tương duyệt ta cũng biết được, ta làm sao có thể vui vẻ nghênh thú Cẩm Mịch.........Tuệ Hòa, ta........" Hắn phiền muộn mà nhìn nàng, nuốt xuống câu nói kế tiếp.
Tuệ Hòa nói không sai, có tình vô tình, nói cùng không nói thì có thể như thế nào?
Húc Phượng cùng Tuệ Hòa liên hôn, củng cố thế lực của Điểu Tộc. Ta cùng với Cẩm Mịch liên hôn thu vào Thủy Tộc thế lực, như thế Thiên giới liền vững như bàn thạch. Đây là trù tính của Phụ Đế từ trước tới nay, sẽ không cho bất kỳ ai vì tư tâm mà thay đổi.
Tuệ Hòa rũ mắt, nhìn chằm chằm tay hắn hạ xuống. "Đồ Diêu từng nói, Cẩm Mịch là hậu thuẫn lớn nhất của chàng, bà ta nói đúng. Nhuận Ngọc...........Chàng đối với Thủy Tộc, Hoa giới trợ lực ắt không thể thiếu."
"Đúng vậy." Nhuận Ngọc nhắm mắt, thừa nhận chuyện này khiến hắn đau lòng.
Tuệ Hòa bỗng nhiên ôm chặt hắn, lại lập tức thối lui, nàng cũng không nhìn hắn lấy một cái. Mềm nhẹ này nhanh chóng, cái ôm này tựa hồ không có phát sinh qua.
Nàng tâm, vào giờ phút này đã vì hắn quyết định vứt bỏ.
"Ta sẽ giúp chàng, ta sẽ khiến chàng thắng." Nàng ở bên tai Nhuận Ngọc khẽ nói.
Ta sẽ làm cho Cẩm Mịch ở phía sau hẫu thuẫn cho chàng. Ta sẽ làm một chuyện khiến chàng thắng, dù là kiếp trước hay kiếp này cũng sẽ không có một chút thay đổi.
Nàng xoay người rời đi.
"Tuệ Hòa.........." Nhuận Ngọc lo lắng mà nhìn bóng lưng của nàng "Nàng muốn làm gì?"