Nhậm Là Vô Tình Cũng Động Lòng Người [Tuệ Hòa - Nhuận Ngọc]

Chương 36: Chữa thương

    "Thiên lôi trấn trạch, điện mẫu vô hạn điện quang, hơn nữa ta còn cho thêm đài sen nghiệp hỏa, ba vạn cực khổ liệt hình, so với lăng trì còn thống khổ gấp vạn lần, thụ thương nặng đến không thể nhìn." Thiên Hậu mang theo ý cười, tay vân vê một quả đào tiên. "Nếu ta là nghiệt tử kia, chẳng thà tự hủy nội đan còn hơn."

Tuệ Hòa hô hấp cứng lại, ba vạn đạo thiên lôi liệt hỏa, còn có đài sen nghiệp hỏa sao...........

Quạt lông trong tay tựa hồ bị nàng bóp nát, chỉ có như vậy mới có thể giúp nàng kìm lại tâm tình, cười đến thiên chân vô tà "Thủ đoạn lôi hình của dì quả thật cao minh, hiện giờ Dạ Thần kia thân mang trọng thương, đoán chừng hắn sẽ không thể gây ra chút sóng gió nào cả."

"Nếu không có Thủy Thần gây rối loạn, dưới Lưu Ly Tịnh Hỏa tên nghiệt tử đó chắc chắn thần hồn câu diệt." Thiên Hậu hừ lạnh.

Lưu Ly Tịnh Hỏa...........

Đồ Diêu thế nhưng đã nóng vội, đại diện cho phía trên đã muốn mạng Dạ Thần rồi sao?

"Dì chớ nên phiền lòng." Tuệ Hòa chậm rãi trấn an Đồ Diêu. "Thủy Thần hành động lần này chứng tỏ hắn cùng Dạ Thần và đám dư nghiệt của Động Đình đã sớm có cấu kết, đều là cùng một giuộc. Bệ hạ há có thể dung hạt cát đó trong mắt? Kể từ đó bệ hạ càng nể trọng dì cùng Hỏa Thần điện hạ."

"Chuyện kia nhưng thật ra." Thiên Hậu cười ẩn ý, bà ta nhìn sang Tuệ Hòa "Tuệ Hòa thông tuệ, cùng con ta quả thật là duyên trời tác hợp."

"Dì......." Tuệ Hòa dường như thẹn thùng, giơ nhẹ quạt lông che khuất đi ánh mắt nàng đang càng ngày càng lạnh đi.

Tuệ Hòa không biết chính mình bằng cách nào quay trở về.

Nàng bên tai đều là thanh âm của Đồ Diêu: Ba vạn cực khổ liệt hình, so với lăng trì còn thống khổ gấp vạn lần, thụ thương nặng đến không thể nhìn.....Nếu ta là nghiệt tử kia, chẳng thà tự hủy nội đan còn hơn......

Tuệ Hòa thất hồn lạc phách mà ngồi sụp xuống, nhấp một ngụm trà, thật đắng. Nàng phiền muộn mà phất tay, ấm trà cùng chung trà cùng nhau rơi xuống đất vỡ tan thành bột phấn.

Toàn Cơ cung.

Sau khi lãnh hình từ Cửu Tiêu Vân điện trở về, Nhuận Ngọc liền lên cơn sốt hôn mê mấy ngày vẫn chưa hề tỉnh lại. Trong điện chỉ có Quảng Lộ trông chừng hắn.

Một đạo tinh quang dừng ở cửa.

"Tuệ Hòa công chúa?"

Nàng mặt không biểu tình, lập tức tiến về phía trước, đi tới bên giường.

"Nóng quá.........." Trên người hắn lại đắp chăn gấm thật dày.

Tuệ Hào nhìn về phía Quảng Lộ.

"Điện hạ từng nói, nếu mất máu quá nhiều lạnh đến mức tận cùng, ngược lại lục phủ ngũ tạng sẽ không còn đau nữa.........."

"Điện hạ người............. Đã qua như vậy mấy ngày  cũng không có người tới chữa thương cho điện hạ. Thiên Đế bệ hạ cũng chưa bao giờ sai người đến thăm..........Ba vạn đạo thiên lôi liệt hả, điện hạ chỉ có thể như vậy gắng gượng chống đỡ.........." Quảng Lộ nhìn Nhuận Ngọc không ngừng gạt lệ. Nhuận Ngọc cùng Tuệ Hòa giao hảo, Quảng Lộ cũng biết đến.

Qua mấy ngày, rốt cuộc cũng có người tới xem hắn, Quảng Lộ dường như tìm được một đối tượng có thể nghe nàng khóc lóc kể lể.

"Đi ra ngoài." Tuệ Hòa chỉ nhìn Nhuận Ngọc lạnh lùng nói.

Quảng Lộ nhìn Nhuận Ngọc, lại nhìn qua Tuệ Hòa, cõi lòng đầy sầu lo mà lui ra.

Trên giường người nọ đầu nóng vô cùng, lại không ngừng thở ra khí lạnh "Lạnh........Mẫu thân......... Con lạnh lắm............"

Tuệ Hòa đứng ở chỗ đó, ánh mắt mơn trớn mỗi một chỗ vết thương trên người Nhuận Ngọc.

"A, cầu nhân đắc nhân." Nàng nhẹ giọng cười nhạo, "Lôi đình nghiệp hỏa gây ra cho chàng thương tích như thế này, lạnh đến mức tận cùng, đến cả lục phủ ngũ tạng cũng đau tới mức không còn cảm giác..........Đó là hồi báo của sự thiện lượng của chàng, từ bi của chàng? Nếu chưa từng nhận thức chàng, thật muốn mắng chàng một tiếng ngu xuẩn."

Nàng vươn tay điểm, linh lực từ giữa trán hắn thâm nhập vào.

Thu hồi đạo linh lực kia, Tuệ Hòa lảo đảo lui về phía sau một bước, hốc mắt đỏ bừng, thật mạnh thở dài "Nhuận Ngọc............Nhuận Ngọc a............" Chàng là rồng bản tính thuộc thủy, lại bị thiên lôi đánh nát kinh mạch, bị nghiệp hỏa thêu đốt nguyên thần.

Chàng sẽ không chết, ta luôn biết, chàng khẳng định sẽ không chết.

Nhưng chàng như vậy, lại muốn sống sót như thế nào?

Nàng yên lặng xem hắn, ngây người một hồi lâu, thật sâu hít một hơi mới vừa rồi đã hạ quyết tâm.

"Quảng Lộ, ngươi bảo vệ tốt Toàn Cơ cung, bất kỳ ai cũng không cho tiến vào điện." Phân phó cho Quảng Lộ xong Tuệ Hòa đóng chặt của điện, huy động quạt lông thiết lập kết giới vô cùng mạnh.

"Đời trước, một tâm này, mạng này cho đệ đệ. Một đời này..........cho ca ca." Tuệ Hòa bất đắc dĩ mà cười. "Thiên Đế thật là dưỡng ra hai cái hảo nhi tử, như thế nào đều thành Tuệ Hòa kiếp nạn?"

Nàng chớp mắt thi pháp, lại trợn mắt, thoáng cái đã biến thành một đôi yêu dị hồng đồng.

Quanh thân linh lực di động, chân khí đẩy vào đan điền, một khắc hỏa linh châu từ trong miệng bay ra, thắp sáng cả gian phòng. Đây chính là nội đan tinh nguyên của Tuệ Hòa.

Nội đan chìm vào miệng Nhuận Ngọc, từ linh lực của Tuệ Hòa thúc giục ở trong thân thể hắn du tẩu, hấp thu nghiệp hỏa chi độc.

Nội đan tinh nguyên là do tu vi thần tiên ngưng tụ mà thành, cũng chính là mệnh môn. Nội đan ly thể mười hai canh giờ tiên thể liền tiêu tán. Đời trước, Cẩm Mịch có thể dẽ dàng gϊếŧ Húc Phượng chính là công kích vào nội đan của hắn.

Tuệ Hòa vì giúp Nhuận Ngọc chữa thương thế nhưng lại bức ra nội đan vô cùng nguy hiểm. Nếu trong lúc trị thương có người xâm nhập, chỉ sợ dù chỉ là một tiểu tiên tu vi thấp kém cũng đủ khiến Tuệ Hòa mệnh tang thương, hồn phi phách tán.

Sống lại một đời, Tuệ Hòa nhát gan, chỉ vì bản thân mà bày mưu tính kế, tuyệt đối không muốn mạo hiểm. Không có ai đáng giá khiến nàng mạo hiểm, không có ai.

Trừ bỏ...........Người trong lòng Tuệ Hòa.

Bóng đêm đã tràn khắp mọi nơi.

Thu hồi nội đan, Tuệ Hòa nhất thời chống đỡ không nổi té xỉu trên mặt đất.

Thiên lôi đánh nát kinh mạch, Tuệ Hòa vô lực cứu chữa, nếu không có người tu vi cao thâm vì hắn chữa thương, liền chỉ có thể chậm rãi nghỉ ngơi. Nhưng Tuệ Hòa thuộc hỏa, đài sen nghiệp hỏa chi độc, nàng lại có thể giải được.

Đài sen nghiệp hỏa này chỉ xếp dưới Lưu Ly Tịnh Hỏa, tuy không đến mức phá hủy Tuệ Hòa tinh nguyên nhưng cũng tiêu tốn của nàng không ít tu vi.

Không biết qua bao lâu, Tuệ Hòa lau đi mồ hôi trên mặt, yếu ớt ngồi dậy.

Nàng cười nhạt nhìn chính mình.

Đã một lần tan nát cả cõi lòng, chết thảm một lần, như thế nào vẫn như cũ không thoát khỏi chữ tình?