Quả nhiên, không được mấy ngày đã truyền đến tin Thiên Hậu bị phế, bị cầm tù ở Dao Trì. Tuệ Hòa cũng được Nhuận Ngọc bí mật đón ra ngoài.
Tới đón Tuệ Hòa là một tiên quan áo xanh lạ mặt, nhất cử nhất động đều vô cùng văn nhã có lễ nghĩa, không có chút sai lầm nào. Tuệ Hòa nghi hoặc nhìn thêm mấy lần, nói thầm một câu: "Sao lại cảm thấy quen mắt như thế chứ?"
Nàng yếu ớt tới mức đi không nổi, tiểu ca ca áo xanh cong lưng, ôn nhu ôm nàng vào trong ngực, nghe được lời này của nàng, không khỏi khẽ cười thành tiếng.
Trong đầu Tuệ Hòa đột nhiên lóe sáng, nói nhỏ vào tai chàng: "Nhuận Ngọc?"
Tiểu ca ca áo xanh thong dong, hơi hơi mỉm cười, duỗi ngón tay thon dài ấn lên đôi môi đỏ mọng của Tuệ Hòa, bế nàng đi trong ánh nắng xán lạn, đi nhanh ra ngoài điện, tựa như đi về tương lai của họ.
Tới tận khi hai người về tẩm cung của Tuệ Hòa ở Dực Miểu Châu, vẫy cho người hầu lui hết, Nhuận Ngọc mới hồi phục dáng vẻ của chàng.
Ngón tay thon dài tùy tiện đảo cái thìa, đến khi thuốc trong chén sắp lạnh mới đút cho Tuệ Hòa.
Tuệ Hòa nửa nằm nửa ngồi dựa vào giường: "Thiên Hậu bị phế là do chàng?"
Nhuận Ngọc bình tĩnh, cái thìa đưa đến trước mặt Tuệ Hòa cũng không hề rung lắc. Sau khi Tuệ Hòa uống hết một thìa chàng mới mở miệng: "Tâm can bảo bối của bà làm chuyện xấu, bà muốn gϊếŧ Cẩm Mịch là phụ đế cùng thuỷ thần tận mắt nhìn thấy, cũng chính là bà thừa nhận mình trước kia gϊếŧ Hoa thần. Hết thảy đều có nhân quả luân hồi, đều có Thiên Đạo, có liên quan gì đến ta?" Ta chẳng qua là tìm cơ hội thích hợp cho mẫu thần biết chuyện của Húc Phượng và Cẩm Mịch mà thôi.
Nói xong, chàng thổi thổi thuốc trong tay. Bát thuốc bắc sẫm màu khẽ gợn sóng, mùi thuốc chua xót hỗn hợp xông vào mũi, tựa như tâm tình chàng hiện tại. Ba phần chua xót, hai phần mừng thầm lại mang theo một chút bất an.
Ngộ nhỡ Tuệ Hòa biết ta là một con rồng mưu mô như vậy, nàng có thể không thích ta hay không. Trong lòng Nhuận Ngọc không yên, bên tai lại nghe thấy tiếng Tuệ Hòa khen ngợi: "Đáng lẽ phải như thế từ lâu rồi."
Nhuận Ngọc ngốc một lát, chàng nghĩ đến trăm ngàn khả năng, duy chỉ có phản ứng này của Tuệ Hòa là không đoán được.
Những nữ nhân bình thường khi biết người bên gối nhìn có vẻ thuần lương vô hại thật ra lại là một người đầy toan tính mưu mô, am hiểu âm mưu quỷ kế không phải đều bị dọa chạy khóc huhuhu sao?
"Nàng không chán ghét sao?" Nhuận Ngọc phản ứng lại, trong lòng âm thầm mang theo ba phần mong đợi, hỏi một cách cẩn thận.
Tuệ Hòa ngồi ở đầu giường, hỏi lại chàng: "Sao ta lại phải chán ghét? Nam nhân tốt đầu đội trời chân đạp đất, mỗi người nghĩ khác, nhưng ta lại không kiềm chế được mà trầm luân."
"Chàng nên làm thế từ lâu rồi, đều do đám mọt sách kia của Thiên giới làm chàng choáng váng, cả ngày học cách giả vờ làm văn nhân nhã sĩ, một hai phải diễn vai quân tử ôn nhu lương thiện. Thiên Hậu đã khi dễ chàng như vậy mà chàng còn tiếp tục nhường nhịn, chẳng lẽ một hai phải nhịn đến khi bà rút vảy rồng của chàng, bẻ gãy sừng rồng của chàng, dùng cây đao dính máu chôn vùi tính mạng chàng thì chàng mới được phản kháng hay sao?"
Tuệ Hòa cao ngạo mà ưỡn thẳng ngực: "Ở Bích Du Cung Kim Ngao Đảo của chúng ta, ai dám khi dễ chúng ta như vậy, chúng ta đã sớm vung tay áo đánh cho kẻ đó răng rơi đầy đất."
Dân ở Kim Ngao Đảo phóng khoáng như gió, cuộc sống của mọi người đều tương đối đơn giản dũng cảm, đa phần nam nhân còn đấu tay đôi để quyết định thắng bại.
Tuệ Hòa nói đến đã thấy hứng khởi, thậm chí còn vung tay áo, nếu không phải Nhuận Ngọc cản nàng, nàng có thể lập tức bò dậy đi đánh Húc Phượng.
Đôi mắt Nhuận Ngọc toát lên vẻ vui sướиɠ, từng chút từng chút một tựa như viên ngọc sáng từ từ ngưng tụ ánh trăng trong bóng đêm, từng chút từng chút nở rộ.
Tuệ Hòa xua xua tay, ý muốn nói chẳng có gì quan trọng: "Ngày mai ta sẽ mang khuôn mặt bị thương này đi cầu kiến bệ hạ, cầu xin người hủy bỏ lễ cưới của ta với Húc Phượng."
Sau đó ta sẽ về cái tổ nhỏ của ta nằm ngủ ngủ ngủ, ăn ăn ăn ~
Nhuận Ngọc không nói gì, đỡ bả vai Tuệ Hòa: "Ba ngày trước, Húc Phượng đi cầu kiến phụ đế, xin người hủy bỏ hôn nhân của ta với Cẩm Mịch, cho Cẩm Mịch tái giá lấy nó. Phụ đế tức giận, tước bỏ binh quyền của Húc Phượng, phạt nó đóng cửa ăn năn ba tháng."
"Muốn bỏ cũng là ta bỏ hắn." Tuệ Hòa sợ hãi kêu: "Bệ hạ sao có thể loạn uyên ương như thế, biết rõ ta và Húc Phượng chẳng có chút tình cảm mà vẫn còn muốn biến ta với hắn thành một đôi oan nghiệt."
[ Nghi Phi: Uyên ương là để nói mấy đôi yêu nhau, loạn uyên ương là kiểu nhầm lẫn nhân duyên ấy ]
Nàng sốt ruột nhưng thân thể lại quá yếu, kinh ngạc lại giận dữ đến mức trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã vào l*иg ngực Nhuận Ngọc.
Nhuận Ngọc đỡ Tuệ Hòa tránh cho nàng tức giận: "Đối với phụ đế mà nói, tất cả chúng ta đều chỉ là quân cờ cho người ngồi ổn vị trí Thiên Đế, trên đời này trừ đế vị, ai người cũng không yêu."
"Húc Phượng là con trai ruột của phụ đế, quỳ trước Cửu Tiêu Vân điện quỳ xin một ngày một đêm cũng không được người đồng ý, nàng đi thì được gì?"
Tuệ Hòa tức đến mức dựng hết lông chim: "Chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn mình gả cho Húc Phượng sao? Ta thà chết cũng tuyệt không gả cho hắn."
Nói xong, Tuệ Hòa nghĩ đến cái gì, quơ một cái đã bắt được tay Nhuận Ngọc, tựa như một kẻ chết đuối gắng nắm lấy miếng ván gỗ duy nhất: "Nhuận Ngọc, chúng ta khởi binh đi! Chúng ta dấy binh đến lật đổ Thiên Đế! Thiên Đế không nhân từ, thần phật khắp trời đều oán giận, Lục giới cần một minh chủ nhân ái."
Nhuận Ngọc chậm rãi đẩy tay Tuệ Hòa ra, sau đó lại đặt tay nàng vào tay mình, thì thầm bên tai nàng: "Những việc này ta sẽ xử lý, không cần làm bẩn tay nàng. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở lại Dực Miểu Châu, an tâm dưỡng thương là được."
Nhuận Ngọc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Trời không còn sớm nữa, ta không thể ở nơi này của nàng lâu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nàng. Yên tâm, nàng chỉ cần dưỡng thương, tất cả những việc còn lại đã có ta lo liệu."
Nói xong, chàng thi pháp biến thành tiên quan áo xanh, xoay người rời đi.
Khi tin thuỷ thần và phong thần chết truyền đến, Tuệ Hòa đang lười biếng nằm trên ghế phơi nắng. Nghe được tin này, nàng không khỏi bất ngờ, quạt lông rơi trên mặt đất nàng cũng không để ý.
Sao có thể như vậy? Một đời này nàng rõ ràng đã trốn đi rất xa, không đến gần Cẩm Mịch và Húc Phượng, vì sao thuỷ thần và phong thần vẫn sẽ chết?
Chẳng lẽ là Nhuận Ngọc? Nghĩ đến đây, Tuệ Hòa đột nhiên đứng dậy.
Cái chết của thuỷ thần chẳng những làm chậm lễ cưới của Nhuận Ngọc và Cẩm Mịch mà còn đồng thời làm chậm lễ cưới của nàng và Húc Phượng, chàng có càng nhiều thời gian để chuẩn bị lực lượng.
Tuệ Hòa đi qua đi lại hai vòng, trong lòng nóng như lửa đốt, suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn.
Không, không thể nào là Nhuận Ngọc, chàng cưới được Cẩm Mịch chẳng khác nào có được toàn bộ thế lực của thủy tộc, huống hồ thuỷ thần rất thích Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc sẽ không làm việc mất não như vậy, tự chặt đi tay mình.
Huống hồ pháp thuật của Nhuận Ngọc là hệ thủy, muốn thiêu chết thuỷ thần thì chỉ có lưu li tịnh hỏa của tộc phượng hoàng mới làm được.
Chẳng lẽ là... Húc Phượng!?
Không, không thể nào, cho dù Húc Phượng từ nhỏ đã bướng bỉnh thì hắn sẽ không đến mức làm ra loại chuyện này. Cả Thiên Đình đều biết chỉ có Húc Phượng có lưu li tịnh hỏa, hắn sao có thể trực tiếp dùng lưu li tịnh hỏa để gϊếŧ người? Đây rõ ràng là bôi nhọ Húc Phượng.
Nghĩ nghĩ, Tuệ Hòa đột nhiên ngây dại, đúng vậy, tất cả mọi người sẽ nghĩ đây là một cái bẫy rập nhằm vào Húc Phượng, Húc Phượng đương nhiên không thể là hung thủ. Vậy kẻ mang hiềm nghi lớn nhất —— tất nhiên là Tuệ Hòa công chúa cùng tu pháp thuật hệ hỏa, cùng tộc với Húc Phượng, âm thầm "yêu mến" Húc Phượng nhiều năm, vì yêu sinh hận.
Nghĩ đến đây, Tuệ Hòa gần như muốn nhảy dựng lên mà chửi người. Bổn cung làm bổn cung nhận, không phải bổn cung làm ai cũng đừng nghĩ đến việc hắt nước bẩn lên đầu ta.
Húc Phượng, ngươi chết chắc rồi!
******
Một ngày trên trời bằng một năm dưới nhân gian, ba năm cũng trôi qua trong giây lát, hôn lễ phải dời lại ba năm cuối cùng cũng đến hạn cử hành.
Thiên Đế nhìn Nhuận Ngọc và Cẩm Mịch dưới đài, vừa lòng gật gật đầu, hỏi: "Còn ai chưa tới không?"
Nguyệt Lão đứng bên người ông: "Bệ hạ, còn thiếu Húc Phượng và Tuệ Hòa chưa tới. Có lẽ là có việc đột xuất trên đường."
Thiên Đế nhíu nhíu mày, không nói gì, xua tay ý bảo hôn lễ bắt đầu đi.
Khi hai người đang muốn làm tam bái, chiến thần Húc Phượng một thân chiến giáp xông vào trong điện, lời lẽ chính đáng vạch trần âm mưu của Nhuận Ngọc.
[ Nghi Phi: Tam bái này là nghi thức trong hôn lễ Trung Quốc xưa, mọi người xem phim cổ trang thì biết rồi (nhất là cẩu huyết thì kiểu gì cũng trục trặc ở cái bái cuối cùng:)). Tam bái gồm nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái (lạy thứ nhất là lạy đất trời, lạy thứ hai là lạy cha mẹ, lạy thứ ba là vợ chồng lạy lẫn nhau) ]
Nhuận Ngọc nhìn Húc Phượng giả mù sa mưa vô cùng xem thường, thật đúng là huynh đệ tốt trọng tình trọng nghĩa của ta. Sợ ta chết không đủ nhanh, đâm thêm một đao không nói, lại còn dẫm lên máu của ta trước mặt Thiên Đế để lấy lòng.
Giữa đại điện ánh sáng chói lòa, vô số thiên binh thiên tướng vây quanh Nhuận Ngọc. Song chàng lại không hoang mang chút nào, dường như chàng đang tản bộ ở sân vắng vậy, kể ra tất cả những tội lỗi của Thiên Đế, từng cái từng cái một.
Thần tiên trong điện im lặng tới nỗi cây kim rơi xuống cũng sẽ nghe được rõ ràng.
Quân lính của Húc Phượng đao kiếm đã sẵn sàng, đang muốn bắt lấy Nhuận Ngọc thì đột nhiên một đoàn quân khác xuất hiện từ dưới đất, đánh trả lại bọn họ.
Hai bên thiên tướng mặc áo giáp lao tới đánh nhau, Tuệ Hòa mang người xông vào. Trên người nàng là áo giáp bạc, bên hông giắt một thanh trường kiếm cổ xưa, vỏ kiếm đen nhánh không có bất cứ trang trí gì, chỉ là ở chuôi kiếm có khắc hoa văn pháp trận phức tạp.
"Thiên Đế mắt mù tai điếc vô nhân đạo, ta nguyện tôn kính Dạ thần điện hạ lên làm chủ nhân, đảm bảo muôn kiếp thái bình cho thiên hạ."
Chúng tiên trong điện nhanh chóng hồi phục tinh thần, sôi nổi rời chỗ để quỳ lạy Nhuận Ngọc.
Tuệ Hòa quay đầu nói với đội quân của Húc Phượng: "Toàn bộ binh tướng của Hỏa thần ngoài điện đều đã bị thiên tướng của ta tước vũ khí. Các ngươi nếu không muốn để bản thân tự rơi vào nguy hiểm thì buông vũ khí, bổn cung và Dạ thần sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nếu ngươi vẫn còn chấp mê bất ngộ, chỉ có một con đường chết."
[ Nghi Phi: Sorry, tại ta thích cụm "chấp mê bất ngộ" quá.-. Nó là mê muội không thể tỉnh đó ]
Một thiên tướng dưới trướng Húc Phượng định đánh lén, ánh mắt Tuệ Hòa sắc như dao: "Làm càn, ngươi đã quên là ai mang ngươi sắp chết từ chiến trường Vong Xuyên trở về rồi hay sao?"
Người nọ xấu hổ quỳ xuống: "Công chúa thứ tội, thuộc hạ cũng là bất đắc dĩ."
"Nơi này không có chuyện của ngươi, lui qua một bên."
Trong đại điện có chút quỷ dị, thân là tân nương của Nhuận Ngọc - Cẩm Mịch bị Húc Phượng mạnh mẽ lôi về, mà thân là tộc trưởng Điểu tộc - Tuệ Hòa lại được Nhuận Ngọc bảo vệ sau lưng.
Giữa trận hỗn chiến của binh mã, Nguyệt Lão lấy ra hoàn đế phượng linh của Húc Phượng, khởi động bức màn phòng hộ, tạm thời bảo vệ bản thân và Thiên Đế.
Tuệ Hòa cười lạnh một tiếng, nhìn Húc Phượng đang đánh nhau với Nhuận Ngọc, bay về phía ngai vàng.
Nàng tùy tiện xoay xoay một pháp bảo trong lòng bàn tay: "Thúc phụ, ta khuyên ngươi nên bỏ hoàn đế phượng linh ra, ngoan ngoãn ngồi im chịu trói đi thôi. Ta bảo đảm sẽ không làm tổn thương người và bệ hạ, như vậy cũng không phải chịu khổ."
Nguyệt Lão khó thở: "Mẫu Dạ Xoa nhà ngươi, ngươi nằm mơ."
Ngoan cố, ta xem ngươi ngoan cố đến đâu!
"Thúc phụ không biết đồ vật trong tay ta nhưng bệ hạ kiến thức rộng rãi, đương nhận ra vật ấy."
Sắc mặt Thiên Đế lập tức trở nên khó coi: " Hỗn Nguyên Kim Đấu của Thông Thiên giáo chủ, bổn tọa tất nhiên là biết."
"Ta biết dao kiếm không đánh được hoàn đế phượng linh, nước lửa không tới, nhưng trong kim đấu này không có không khí, không có nước cũng chẳng có đồ ăn, thúc phụ đoán xem các người có thể chịu đựng được mấy ngày đây?"
Sắc mặt Nguyệt Lão trắng bệch, hắn tuy là nhớ đến ân tình của Thiên Đế, nhưng hắn đương nhiên càng yêu quý mạng mình a!
Tuệ Hòa biết được điểm này mới cố ý hù dọa Nguyệt Lão, muốn hắn ta mở một con đường ra.
Trơ mắt nhìn hắn gϊếŧ anh trai, cướp, chị dâu để kế thừa thiên vị, lại vẫn phải giả vờ như huynh đệ tình thâm, sao có thể mong hắn ta làm được cá gì? Thất bại đã ngay trong gang tấc rồi.
Tuệ Hòa từng bước ép sát, đang muốn bắt lấy Thiên Đế, lại nghe thấy bên tai có tiếng rồng kêu đau đớn. Tuệ Hòa vội vàng dừng khởi động Hỗn Nguyên Kim Đấu, dưới hai luồng linh khí đang không ngừng va chạm, Thiên Đế hóa rồng đâm vào người nàng rồi chạy thoát khiến nàng bị đập mạnh vào cây cột.
Tuệ Hòa nhắm mắt lại, ngất đi.
"Tuệ Hòa, Tuệ Hòa" đại cục đã định, Nhuận Ngọc không quan tâm đến cái gì nữa, sốt ruột ôm Tuệ Hòa đang hôn mê vào trong ngực.
Tác giả có lời muốn nói: Đại hôn này ta không vừa lòng lằm, chắc là hai ngày nữa sẽ sửa lại một chút. Dù sao cũng đã có chút tiếng tăm rồi, viết chẳng theo dàn ý ban đầu gì cả. Nói nhiều như vậy, thật ra vẫn là ta không tốt!
Đại khái còn có hai ba chương là hết, đợi đi, ta viết, yêu các nàng ~
[ Nghi Phi: Chẳng hiểu sao ta thấy edit chương này rất mệt mỏi.-.? Còn đúng 1 chương nữa là hết truyện đấy:v+
Chương 12, 2863 chữ ]