Edit : Lục Hạ
Beta : Lục Hạ
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI s1apihd.com ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN
____________________________
Đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thiếu niên kia nói làm Ninh Thu bỗng dưng đỏ mặt. Cô có chút xấu hổ buồn bực, môi hồng nhạt môi hé ra, cuối cùng cũng nói được một từ"Cậu".
Tân Từ nhìn chằm chằm sườn mặt cô gái xinh đẹp một hồi lâu, trong lòng hoang mang. Hắn cảm thấy Ninh Thu hình như là tức giận rồi, nhưng cậu ta lại không nghĩ ra nguyên nhân. Yên lặng mà nhìn chằm chằm đến khi người ta phát hỏa. Cậu chậm rãi đem ánh mắt tìm tòi nghiên cứu thu hồi tới, ngón tay xoa notebook kia.
Mở trang ra đầu tiên là tên của cô gái kia. Đoan chính hào phóng, tự lộ ra vài phần tú khí, giống diện mạo của cô gái nhỏ, vừa nhỏ lại đáng yêu. Mặt sau hai trang là bút ký mới vừa viết. Chữ viết chỉnh tề tinh tế, nhìn người cảnh đẹp ý vui.
Hắn thầm nghĩ thành tích của cô nhất định rất tốt.
Chương trình học buổi sáng rất nhanh liền kết thúc. Lúc đầu Ninh Thu cũng chưa thấy đói bụng lắm. Cho đến khi có người đứng ở bên cạnh mời cô cùng nhau ăn cơm trưa mới cảm thấy có chút đói.
"Bạn học Ninh, cơm trưa ở nhà ăn cũng không tệ lắm, hơn nữa còn là miễn phí. Chúng ta cùng đi đi ?" Nói chuyện chính là nữ sinh có dáng người gợi cảm cao 1m8 mang giày cao gót, thoạt nhìn đều phải đến 1m9.
Ninh Thu khó khăn lắm mới tới 1m6 nhìn dáng người nữ sinh phập phồng quyến rũ, như là ăn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố sinh trưởng tốt thân cao. Bại lộ phong cách mặc quần áo nóng bỏng cô trầm mặc một giây đồng hồ, vẫn là gật gật đầu.
Cô không biết đường đi, có người đi cùng đương nhiên là tốt. Huống hồ cô ấy là người đầu tiên mời cô cùng đi ăn cơm Ninh Thu cũng ngượng ngùng cự tuyệt.
Nữ sinh tóc cuộn sóng quyến rũ mà cười cười, tiến lên thân thiết mà câu lấy cổ Ninh Thu, ngón tay còn cầm sợi tóc rũ một bên của cô nghiền nghiền. Chợt cúi đầu ngửi ngửi ở cỏ cô, còn vươn đầu lưỡi liếʍ bên gáy trắng nõn ánh mắt mê ly: " Cậu thơm quá nha."
Đầu lưỡi ướt dầm dề liếʍ quá da thịt khiến Ninh Thu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tóc đều thiếu chút nữa dựng thẳng lên tới, theo bản năng liền đẩy một phen. Thời Quân thuận thế ngã trên mặt đất khoa trương mà kêu to rất giống như là bị ngã gãy chân.
"Thật xin lỗi, cậu không sao chứ?" Ninh Thu vội vàng muốn đem người nâng dậy tới lại bị một đôi tay ngăn trở.
Chủ nhân đôi tay kia không cho phép cự tuyệt mà nắm cổ tay của cô, ngăn cản tư thế khom lưng của cô. Nhìn người trên mặt đất hô thiên thưởng địa : "Ngồi dưới đất làm gì, chân bị gãy à ?"
Ngữ khí lạnh nhạt lại xa cách hoàn toàn không giống như là đối đãi với bạn học cùng lớp.
Thời Quân câu môi vũ mị mà cười tự bò dậy. Còn nhàn nhã mà vỗ vỗ, ngăn không được chế nhạo: "Tân Từ, đây là lần đầu tiên cậu tức giận với tôi. Nhìn biểu tình sinh động này của cậu so với bản mặt than thường ngày kia đẹp hơn nhiều. Nhìn nhiều chút không chừng tôi có cảm giác chính mình muốn yêu cậu."
Nghe vậy Ninh Thu mở to hai mắt nhìn. Cô giống như biết được một bí mật lớn, tức khắc chột dạ không thôi suy xét chính mình có hay không nên đi trước một bước.
Phát hiện ý đồ muốn lùi về phía sau của Ninh Thu. Tân Từ nhăn mi có chút không thoải mái. Chờ đến khi nhìn thấy ánh mắt đánh giá của cô gái nhỏ liền sáng tỏ, ngực hắn hơi ngạnh, không vui mà giải thích: "Hắn là nam, cậu nghĩ cái gì vậy ?"
Giờ phút này khϊếp sợ của Ninh Thu đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, run run rẩy rẩy bẻ bàn tay lôi kéo chính mình của Tân Từ, gãi gãi đầu tận lực thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của bản thân nhược nhược nói chuyện: "Tớ đi trước hai cậu nói chuyện tiếp đi."
Nói xong lại xách cặp chạy trốn như bay, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.
Bóng dáng của cô gái nhỏ biến mất ở phạm vi tầm mắt, Tân Từ có chút cô đơn mà thu hồi ánh mắt. Nhìn bàn tay mình bị hất ra, cảm xúc trào phúng trên mặt chợt lóe qua, con ngươi đen nhánh lạnh băng một mảnh.
Mà Thời Quân còn bỏ xăng vào lửa mà lấy ngôn ngữ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn: "Xem kìa cô gái nhỏ giống như hiểu lầm chúng ta quan hệ rồi. Chân ngắn nhỏ chạy trốn nhanh như vậy, thật là làm người khác thương tâm."
" Cậu muốn chết?" đôi mắt Tân Từ sơn đen sâu thẳm, mặt vô biểu tình hỏi.
"Không muốn." Thời Quân nhún vai, vui cười mở ra: "Cậu không phải ghét nhất là con người sao? Hôm nay đột nhiên đổi tính?"
Thu thập xong đồ vật của bản thân, Tân Từ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ngầm có ý cảnh cáo: "Không liên quan đến cậu"
Thời Quân tư thái quyến rũ giày cao gót dẫm dẫm lắc mông lung lay đi ra ngoài. Tân Từ nghĩ như thế nào xác thật không liên quan đến hắn ta, hắn cũng không có hứng thú. Tương đối tới nói vẫn là sức hấp dẫn của Ninh Thu lớn hơn.
Trên người cô gái kia thơm tho mềm mại, ở xa cũng ngửi được một cổ hương vị ngọt ngọt như là kẹo bông gòn giống, dụ dỗ người một ngụm nuốt rớt.
Đã lâu cũng chưa ngửi được cái loại hơi thở mê người của con người. Thời Quân liếʍ liếʍ chính mình khóe môi, dư vị mới vừa rồi ở trên cổ mảnh khảnh liếʍ một ngụm, tâm tình bỗng tốt lên mà nheo lại đôi mắt.
Ninh Thu không được tự nhiên mà chà xát cổ, thở dài cuối cùng cũng đến nhà ăn.
Không nghĩ tới mỹ nhân có vóc dáng gợi cảm kia lại là nam. Trong cuộc đời lần đầu tiên gặp được nam giả nữ, Ninh Thu xem đến trợn mắt há hốc mồm. Nam sinh kia không chỉ ăn mặc lớn mật mà nói chuyện đều lộ liễu như thế.
Cô tưởng tượng bị nam sinh mới quen ôm bả vai liếʍ cổ trong nháy mắt liền nổi da gà. Hơn nữa có chút kỳ quái chính là lưỡi người nọ không ấm áp giống người bình thường mà là lạnh băng. Khi hắn để sát vào bên tai Ninh Thu giống như còn nghe được âm thanh tê tê .
Càng nghĩ càng muốn nổi da gà nên cô không suy nghĩ nữa chuyên tâm xếp hàng lấy cơm.
Vốn tưởng rằng cơm trưa vừa miễn phí lại ngon, khả năng cũng chỉ là chay mặn kết hợp nhiều nhất dinh dưỡng phối hợp.
Ai ngờ đâu chỉ là chay mặn phối hợp những món bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước. Cua lớn, tôm hùm, hải sản linh tinh chất đầy khay như không cần tiền.
Làm một người sinh hoạt nhiều năm ở đất liền Ninh Thu xem đến đôi mắt đều thẳng vừa hâm mộ lại cảm thấy may mắn. Nếu không phải nhập học ở đây cô cũng không có cơ hội ăn nhiều bữa tiệc hải sản lớn như vậy.
"Bạn học, muốn ăn hải sản sao?" Nam nhân mặc tạp dề, đeo khẩu trang in logo trường thấy có người nhìn hải sản của mình ánh mắt lập tức sáng lên, tha thiết ra tiếng hỏi.
"Vâng. Có hạn chế hạn chế số lượng không ạ?" Ninh Thu ngửi thấy mùi vị mà nước miếng đều mau chảy ra, thẹn thùng hỏi. Đồ ăn miễn phí đồ ăn lại còn quý như vậy quý đồ ăn cô ăn có được không?
Nào biết nam nhân trung niên mang khẩu trang cười hắc hắc như gặp khách vip, cực lực đẩy mạnh tiêu thụ: "Không có hạn chế số lượng. Chái nếu ăn nổi thì này mấy mâm này đều mang đi đi."
"Cháu ăn không nhiều như vậy, liền mỗi loại đều lấy một chút là được ạ." Ninh Thu nhảy nhót trả lời âm cuối cũng bởi vì cảm xúc cao hứng mà cao lên. Trong mắt sáng lấp lánh, chứa đầy đối hải sản khát vọng.
"Bạn học, cháu là mới tới hay sao?" Nam nhân trung niên một bên giúp đỡ lấy đồ ăn, một bên cười tủm tỉm hỏi.
"Đúng vậy, hôm nay cháu vừa mới chuyển trường lại đây." Ninh Thu trả lời đến lễ phép lại kiên nhẫn, thanh âm ngọt ngào, nghe vào lỗ tai rất thoải mái.
"Như vậy, xem cháu thích hải sản của ta như vậy, hôm nay tan học lại đây xách một túi về nhà làm ăn. Dù sao ở nhà ăn có rất nhiều cũng dùng không xong." Nam nhân trung niên hào phóng mở miệng.
"Không cần đâ...." Ninh Thu vừa mới nói mấy chữ, đã bị nam nhân trung niên đuổi đi, một bộ dáng kiên định quyết tâm.
Ninh Thu bị đám người bài trừ cũng không rối rắm đem khay hải sản đựng đầy của mình đi. Nhưng mới vừa đi ra vài bước liền nghe được cửa sổ truyền đến tiếng học sinh oán than dậy đất : "Ngư thúc vì sao hải sản lại nhiều như vậy ? Ăn đều ngán không chịu nổi!"
" Mọi người thông cảm một chút ha, gần nhất cũng hải sản nhiều, vớt lên rất dễ dàng. Như là gà nuôi, thỏ trong nhà có chu kỳ sinh trưởng, quy mô cũng không lớn." Ngư thúc cộc lốc cười cùng học sinh giải thích.
"Vậy được rồi." Học sinh đưa ra vấn đề kia bĩu môi ghét bỏ mà muốn một chút sò biển còn cải trắng xào cay liền kiên quyết không muốn.
Nghe xong Ninh Thu đầy mặt mờ mịt. Đối với người nội địa mà nói, hải sản cũng coi như là thức ăn tương đối trân quý. Đặc biệt vẫn là hải sản tươi nhưng hình như nó không được học sinh nơi này hoan nghênh.
Bất quá nghĩ đến đây là trường học quý tộc lại bình thường trở lại. Đại khái kẻ có tiền đã ăn hải sản đến ngán đi. Ninh Thu đối với giải thích này của mình tạm chấp nhận.
Tìm chỗ trống ngồi ngồi xuống Ninh Thu Thu đem khăn giấy đặt một bên thỏa mãn mà lột cua, lột tôm. Đang lúc nàng ăn đến vui sướиɠ khi, đỉnh đầu rũ xuống một bóng râm, che đậy nửa bên ánh sáng.
Cô mê mang mà ngẩng đầu, liền thấy nam nhân có mái tóc cuộn sóng màu nâu ngồi đối diện vị trí của cô. Còn thuận tiện đá lông mày : "Ninh Thu Thu, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt."
_________________________________________
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI s1apihd.com ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN