Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy)

Chương 12: Mie - Gặp Lại Trong Đêm & Tâm Tư Khó Tả

Chuyến đi lần này, tại sao lại không cho tôi được sự thoải mái? Tại sao cho tôi gặp cậu? Phải chi, cậu là con người bình thường thì có phải tốt hơn không...

Jay! Tại sao trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là tên cậu? Cậu là một ma cà rồng, đó là sự thật rồi. Không thể làm bạn hay có bất cứ mối quan hệ nào với cậu thì hay hơn.

Bẵng đi vài ngày sau đó, tối nọ, khi tôi đang ngủ thì bỗng giật mình vì có tiếng gọi kéo dài :

- Dậy đi... Mau dậy đi...

Tôi run quá, tối rồi mà còn ai tìm tới đây thế này? Lại vào tới tận trong nhà nữa chứ. Trộm ư? Thế là tôi trở mình, với tay bật đèn và ngồi dậy. Trời ơi, có người đang đứng trên phía đầu giường, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt thật quái dị. Nói thật, lúc này toàn thân tôi cứng đờ, mãi thì cũng lắp bắp được vài tiếng :

- Anh là ai?

Hắn ta cười khẩy, nhìn tôi rồi nói:

-Tối nay đến lượt cô làm thức ăn cho tôi đấy!

Tôi cố nép mình vào góc giường. Thức ăn? Hắn là đang muốn ăn thịt tôi sao? Chợt đôi mắt hắn chuyển sang màu đỏ, màu của sự khát máu. Có lẽ hắn là một ma cà rồng. Tôi khóc khi thấy bước chân hắn ngày một tiến lại gần:

- Đừng... Đừng mà...

Hắn ta dường như chẳng nghe thấy gì nữa, mặt hắn ngày càng sát vào cổ tôi. Hơi thở của hắn phả vào mang tai kèm theo giọng nói khát máu đến rợn người :

- Tôi cảm nhận mùi máu của cô rồi... Nó thơm lắm...

Tôi nhắm mắt lại, nghĩ rằng có lẽ mình sắp chết rồi. Cầu nguyện là việc tôi có thể làm ngay lúc này. Tôi sẽ chết ư? Thật may mắn là không phải vậy. Bởi vì...

- Kris! Anh mau dừng lại!

Hình như có ai đó vào nhà tôi và ngăn hắn lại thì phải. Giọng nói có vẻ đang rất tức giận. Hắn dừng lại thật. Tôi vẫn không dám mở mắt thì nghe tiếp có tiếng trả lời :

- Là cậu à? Hôm nay gan nhỉ? Dám xen vào chuyện của tôi cơ đấy!

Jay? Sao cậu ta lại ở đây? Tôi vừa vui vừa sợ. Tôi không nghĩ là cậu đến cứu tôi đâu. Có lẽ, cậu cũng giống như hắn, muốn biến tôi thành thức ăn của cậu chứ gì. Nhưng...

- Kris, tha cho chị ấy đi!

Hắn đi lại gần Jay, dùng tay nâng cằm cậu lên và trừng mắt. Jay nói tiếp, tôi thật sự bất ngờ vì câu nói sau đó của cậu :

- Đừng nghĩ rằng tôi không biết. Vụ lần trước có người chết trong làng là do anh gây ra, đúng không?

- Cậu thương người như thế tại sao không cản tôi từ lần đó nhỉ?

- Tôi không muốn xen vào. Anh làm gì là chuyện của anh. Nhưng lần này, xin đừng động vào chị ấy!

- Ồ... Con bé này à? Cậu là đang ra mặt bảo vệ đó sao?

- Tôi chưa từng xin anh điều gì. Nhưng lần này, làm ơn nghe tôi, tha cho chị ấy đi...

- Nể cậu rồi đấy... Cậu thật tốt mà! Đúng là kẻ mang hai dòng máu có khác ha!

Rồi hắn bỏ đi với một nụ cười đắc chí. Tôi thấy bàn tay của Jay đang nắm lại thật chặt, có vẻ như đang tức giận lắm. Tôi lí nhí :

- Cảm... Cảm ơn...