Cô gửi cho anh ấy một cái liếc trắng mắt, ngoài ra còn thêm mấy cái icon khinh bỉ.
Sau đó gõ xuống vài dòng: “Tin tức của anh lạc hậu, những chuyện này đã là chuyện cũ rồi.”
“Hai ngày trước, biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người đều đến tận nơi nịnh bợ anh ta, muốn giới thiệu bạn gái cho anh ta.”
Cái danh người đứng đầu danh sách những người đàn ông độc thân sáng giá của thành phố Giang Châu của anh sẽ thay người sớm thôi, anh không cảm thấy nguy hiểm à?” Phía sau còn thêm một loạt icon nhe răng cười.
Giản Nghi Ninh: “Tôi chẳng thèm cái danh tiếng đàn ông độc thân sáng giá gì gì, Ảnh Tử, cô làm bạn gái tôi đi?”
Nhưng mà chưa gửi đi, anh ấy suy nghĩ một lát loại xóa.
Đổi thành: “Bọn họ đều phí công cả thôi, anh Hàn Ngọc đã kết hôn rồi, sẽ không cưới người khác nữa đâu.”
Anh ấy không phải không dám tỏ tình, mà cảm thấy nói trên QQ không đủ trang trọng, cảm thấy rất qua loa!
Thời Du Huyên nhìn chằm chằm dòng chữ kia đến xuất thần “anh Hàn Ngọc đã kết hôn rồi, sẽ không cưới người khác nữa đâu”.
Ha ha ha, có lẽ là ngoại trừ Giản Nghi Ninh ra thì không còn ai nhớ rõ nữa, hẳn là chính anh cũng không nhớ rõ.
Giản Nghi Ninh không biết Ảnh Tử đang nghĩ gì, vẫn cứ hưng phấn ríu rít: “Ảnh Tử, sau khi tôi về nước thì chúng ta hẹn hò đi? Đồng ý tôi đi mà, đồng ý với tôi tôi sẽ cho cô một bất ngờ.”
Ảnh Tử: “Bất ngờ gì?”
Giản Nghi Ninh: “Đồng ý với tôi đi, đồng ý với tôi đi, đồng ý đi rồi tôi mới nói cho cô nghe!”
Ảnh Tử: “Được.”
Cô nghĩ vấn đề có hơi đơn giản, hẹn hò, trong từ điển của Ảnh Tử chính là: Hẹn nhau gặp mặt chơi đùa, chỉ thế thôi.
Giản Nghi Ninh ngồi đối diện máy tính kích động đến giật nảy mình, căn phòng nhỏ này thật sự chứa không nổi tâm trạng hưng phấn của anh ấy, còn chạy ra phòng khách lăn lộn mấy vòng sau đó mới về lại trước máy tính, cường điệu một lần nữa!
“Hứa rồi đấy, chuyện đã đồng ý thì không cho phép thay đổi, ai thay đổi người đó là con chó con!”
Ảnh Tử cười khẽ, cô cảm thấy chuyện này có gì mà phải đổi ý?
Thế là còn gửi thêm một dòng chữ: “Được, chuyện đã đồng ý thì không cho phép thay đổi, ai thay đổi người đó là con chó con.”
Sau khi đóng máy tính lại, cô ý thức được một vấn đề tương đối nghiêm trọng.
Thế là nói với Thịnh Hàn Ngọc: “Bây giờ chỗ này có hai người ở, việc nhà hẳn là phải chia nhau ra làm.
Anh có hơi không hiểu: “Việc nhà thì có gì mà phải chia sẻ? Cô không muốn làm thì một lát để quản gia đến dọn dẹp là được.”
Nói xong, anh phát hiện trong nhà hình như có hơi bẩn thật.
Từ xưa đến nay anh chưa bao giờ hao tâm tổn sức vì những chuyện nhỏ nhặt này, đương nhiên những chuyện này cũng không cần anh phải quan tâm.
“Không được.” Thời Du Huyên từ chối: “Anh trốn đến đây không phải là vì yên tĩnh sao? Chuyện gì cũng bảo người hầu đến làm, anh cảm thấy còn có thể yên tĩnh à?”
Cô nói hình như cũng có chút đạo lý, thế là Thịnh Hàn Ngọc đồng ý: “Được, cô nói xem, phải chia thế nào?”
“Hôm nay anh dọn dẹp vệ sinh, tôi nấu ăn.”
Cơm hôm nay đều đã được đưa đến, bỏ vào lò vi sóng ‘đinh’ một chút là được.
Ảnh Tử đây là thấy nhà cửa dơ bẩn, tự cô không muốn dọn nên mới tính kế cho Thịnh Hàn Ngọc làm.
Anh rất dễ thương lượng, đồng ý: “Được, giẻ lau ở đâu?”
“Chờ một lát.”
Ảnh Tử vui vẻ nhảy xuống ghế sô pha, nhảy nhót mang giẻ lau, chổi quét nhà, cây lau nhà, máy hút bụi đến… đặt trước mặt Thịnh Hàn Ngọc.
Cũng tốt bụng nhắc nhở: “Nếu không biết dùng thì lên mạng tra hướng dẫn, tuyệt đối đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết dùng.
“Cái này thì có gì khó.”
Cậu chủ chưa từng làm qua những chuyện này, sống gần ba mươi tuổi, lần đầu tiên cầm giẻ lau còn cảm thấy có chút mới mẻ.
Lau xong bàn trà lau đến bệ cửa sổ, lau xong bệ cửa sổ thì lau đến đèn bàn…
Ảnh Tử kháng nghị: “Này, sau anh không giặt giẻ lau? Chỉ dùng một miếng giẻ lau thì càng lau càng bẩn, còn không bằng đừng lau nữa.”
“Ồ.”
Thịnh Hàn Ngọc vào toilet giặt giẻ lau, giặt sạch giẻ lau, cũng tự làm ướt mình.
Còn phải lên lầu thay quần áo, khó tránh khỏi bị Ảnh Tử chế giễu.
Đổi một bộ quần áo sạch, anh quyết định không lau dọn dưới lầu nữa, Ảnh Tử ngồi dưới lầu, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha quơ tay múa chân như đại gia, cứ như thể anh là người hầu.
Thời Du Huyên cầm quả táo trong tay hài lòng gặm, Thịnh Hàn Ngọc dùng máy hút bụi quét dọn từng phòng trên lầu, cô ngồi dưới sảnh xem TV, loại cảm giác này vô cùng tốt đẹp.
Thiên đạo luân hồi, trời xanh có bỏ qua cho ai.
Thịnh Hàn Ngọc không phải vẫn luôn rất kiêu căng sao? Không ngờ có một ngày cũng phải làm công việc của người hầu chứ gì?
Đáng đời, ai bảo dám đến đây tranh địa bàn với tôi?
Đến địa bàn của tôi thì phải nghe theo lời tôi.
Phòng tập thể thao, phòng khách nhỏ, nhà kho…
Không xong rồi, Thời Du Huyên nhảy dựng lên chạy lên lầu… gấu bông đang cất trong nhà kho, bị phát hiện là xong đời, không giải thích rõ được.
“Không được vào, đi ra đi.”
Cô quá hồi hộp, đến Thịnh Hàn Ngọc cũng nhìn ra có gì đó không đúng.
“Cô làm sao đấy?”
Thời Du Huyên ý thức được mình thất thố, vội vàng chữa cháy: “Không có, không có gì, tôi chỉ muốn nói với anh là nơi này bình thường không ai vào, không cần dọn vệ sinh, anh dọn phòng khác là được.”
Cô muốn đẩy Thịnh Hàn Ngọc ra, anh lại đứng đó bất động.
Lại còn nhìn cô bằng ánh mắt dò xét: “Không đúng, hình như cô rất sợ tôi đi vào trong đó, trong đó có thứ cô không muốn để tôi nhìn thấy?”
Thịnh Hàn Ngọc vừa đoán đã trúng, Thời Du Huyên không ngừng phủ nhận: “Nơi này làm gì có thứ gì mà không cho anh thấy được? Không có đâu, anh nghĩ nhiều rồi…”
Tròng mắt cô xoay tròn, nghĩ ra cách rồi, giải vờ có lòng tốt, nói: “Tôi sợ anh mệt, nơi này từ xưa đến nay không có người quét dọn, rất nhiều bụi bặm, anh còn chưa hết bệnh hẳn, bị bệnh mệt mỏi lại còn phải để tôi chăm sóc… Ra ngoài đi, đi nghỉ ngơi đi.”
Lý do này vô cùng sứt sẹo, nếu đã sợ Thịnh Hàn Ngọc bị bệnh mệt mỏi, khi nãy sẽ không giám sát anh quét dọn từng phòng một, lại còn quơ tay múa chân.
Bây giờ thấy anh vào nhà kho mới hoảng loạn lên, đồ ngốc cũng biết có chuyện gì xảy ra, huống chi Thịnh Hàn Ngọc không ngốc.
“Cô đi ra ngoài đi.”
Anh trở tay, đẩy Thời Du Huyên ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại, khóa trái bên trong.
Nhà kho mà cũng có khóa?
Trong lòng Thời Du Huyên hung hăng mắng Giản Nghi Ninh một trận!
Đúng, Giản Nghi Ninh.
Cô vội vàng đi ra xa, lấy điện thoại gọi cho Giản Nghi Ninh: “Bây giờ anh lập tức gọi điện thoại cho Thịnh Hàn Ngọc, dùng bừa lí do gì cũng được, dù sao phải để cho anh ấy ra khỏi nhà kho ngay lập tức, tôi có giấu một thứ vô cùng cực kì quan trọng trong nhà kho, không thể để cho anh ấy phát hiện…”
Giản Nghi Ninh: “Chờ một lát, Ảnh Tử cô đừng vội, nhà kho gì, anh Hàn Ngọc tại sao lại ở trong nhà kho?”
Thời Du Huyên: “Lát nữa tôi sẽ giải thích cho anh chuyện này, bây giờ lửa cháy đến chân rồi, anh nhanh lên nhanh lên…” Lời còn chưa nói hết mà cô đã cúp máy.
…
Trong nhà kho.
Thịnh Hàn Ngọc cau mày nhìn quanh bốn phía: Ván gỗ, lá sắt, thiết bị dùng tân trang mặt cỏ, vật liệu thừa dùng trang trí…
Những thứ này bây giờ không có gì đáng giá để Ảnh Tử phải gấp gáp đến như thế, hơn nữa đều đã đóng bụi rất dày.
Anh kết luận nơi này có bí mật, người duy nhất có thể giúp Thịnh Hàn Ngọc liên lạc được với Gian Di Tâm bây giờ chỉ có Ảnh Tử, mà có thể khiến Ảnh Tử gấp đến mức như thế, có khi nào trong đây cất giữ đồ của Giản Di Tâm?
Vừa xê dịch một tấm ván gỗ, lớp bụi dày trên đó đã khiến anh ho khan không ngừng.
Thịnh Hàn Ngọc mở cửa sổ ra để thoáng khí, sau đó lại di chuyển từng thứ đồ vụn vặt kia.
Đẩy một tấm gỗ ra, bên dưới chỉ có một cái rương màu đỏ, nhìn thì cái rương này không giống như đồ của năm năm trước.
Cái rương này rất mới, cũng không giống như thứ sẽ xuất hiện trong nhà kho, anh vừa vươn tay ra… Điện thoại vang lên!
Giản Nghi Ninh gọi đến, Thịnh Hàn Ngọc bắt máy: “Alo…”
“Anh Hàn Ngọc, ông cụ bị lén đưa đến bệnh viện rồi, hình như là rất nghiêm trọng, đã hôn mê bất tỉnh, chỉ có Thịnh Dự Khải ở bên cạnh, những người khác không ai được gặp, anh nói xem có khi nào…”