Lúc anh tỉnh lại, Ảnh Tử cũng không còn trong phòng nữa.
Cô múc cháo trong nồi cơm điện ra một cái bát, lại mở một túi rau cải nấu sẵn ra đĩa, sau đó bưng lên lầu.
Mở cửa phòng ra, thấy Thịnh Hàn Ngọc đã tỉnh, Ảnh Tử rất vui mừng: “Anh tỉnh rồi? Cảm ơn trời đất, anh rốt cuộc đã tỉnh rồi, tối qua anh sốt nóng đến mức có thể nướng được khoai.”
“Tôi bị gì thế?” Lúc nói chuyện, anh mới phát hiện là yết hầu mình khàn khàn, muốn ngồi dậy cũng thấy đầu nặng chân nhẹ, cuối cùng cũng từ bỏ.
“Anh đừng nhúc nhích.”
Cô đặt khay lên bàn, sau đó mới đến đỡ anh ngồi tựa vào đầu giường, bưng khau đến bên giường: “Có thể tự ăn không? Có cần tôi đút cho anh không?”
“Để tự tôi.”
Cháo nhìn ngon hơn hôm qua rất nhiều, cô thật sự rất thông minh, thứ gì cũng đều vừa học đã biết.
Anh ăn cháo, cô ngồi bên giường nói cho anh biết chuyện hôm qua: “Anh bị sốt, sốt cao ba mươi chín độ rưỡi, ở đây ngay cả thuốc cảm cũng không có, tôi dùng nước lạnh để hạ nhiệt vật lý cho anh, lau gần như suốt đêm…”
Thịnh Hàn Ngọc đột nhiên xen vào: “Cốc nước sáng hôm qua cô đưa cho tôi không phải có thuốc trong đó à?”
“Sáng hôm qua?”
Thời Du Huyên sửng sốt, sau đó cười ha ha, cười không ngừng đến nỗi chảy cả nước mắt: “Đùa, đùa anh thôi.”
“Sáng hôm qua tôi muốn đuổi anh đi, trong cốc nước chỉ có ngâm viên C sủi thôi, ha ha ha ha ha… Thế mà anh lại tin.”
Cười một lúc, Thời Du Huyên thấy Thịnh Hàn Ngọc từ đầu đến giờ vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, thế là ngưng cười.
Hôm qua ngoại trừ thả viên C sủi vào nước, cô còn làm một loạt chuyện khác.
Mang giày cao gót giẫm tới giẫm lui trên cầu thang gỗ, hô khẩu hiệu!
Cố ý đổ nước lên chăn, kết quả là bị Thịnh Hàn Ngọc nhìn thấu, bảo cô đem đi phơi khô.
Nếu không phải là do chăn bị ướt thì cũng không cần đem ra ngoài phơi, không đi ra ngoài phơi chăn thì khi mưa to cũng sẽ không cần ra ngoài rút chăn!
Cô không đi ra rút chăn, Thịnh Hàn Ngọc cũng sẽ không sợ cô gặp nguy hiểm mà ra ngoài tìm cô, đương nhiên cũng sẽ không bị mưa đá rớt trúng, cũng không bị mưa xối ướt người, cuối cùng sẽ không bị cảm!
Cuối cùng, chuyện này nói chung vẫn là lỗi của cô.
Nếu như thế thì cô chăm sóc cho Thịnh Hàn Ngọc cũng là lẽ đương nhiên, lúc đầu cô còn muốn tranh công sau đó ra điều kiện, kết quả đối phương chỉ tùy tiện chen ngang một câu, đã làm thay đổi mọi chuyện.
“Anh cứ từ từ ăn, ăn xong để bát sang một bên là được, lát nữa tôi sẽ dọn.” Thời Du Huyên ra ngoài úp mặt vào tường hối lỗi.
Điện thoại hết pin, laptop cũng hết pin.
Trong biệt thự vẫn còn đang cúp điện, điều hòa không mở được, tất cả những thứ có thể dùng liên lạc với bên ngoài cũng không dùng được, cô nhàm chán đi tới đi lui trong phòng khách.
Thịnh Hàn Ngọc ra khỏi phòng, dường như đã xem thấu tâm trạng của cô, nói: “Đợi lát nữa sẽ có người đến sửa điện, đừng nóng vội.”
“Thật à? Thế thì tốt quá rồi.” Thời Du Huyên vui vẻ trở lại ngay lập tức.
Anh không thích nói láo, chẳng bao lâu sau có một cái bè phao chèo đến, quản gia và một người thợ điện bước từ trên bè xuống.
Thợ điện đi vào phòng dụng cụ để kiểm tra và sửa mạch điện, quản gia lấy từng thứ trên bè phao xuống.
Có hộp cơm, nguyên liệu nấu ăn, còn có chăn mền và quần áo nam nữ các loại, ngoài ra còn có dược phẩm và một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt!
Ban đầu Thời Du Huyên còn thấy rất vui, nhưng sau khi thấy thế thì cô cũng dần tỉnh lại.
“Anh còn muốn ở lại rất lâu à?’
“Ừ.” Thịnh Hàn Ngọc trả lời rất sung sướиɠ.
Cô gấp gáp: “Không phải, nơi này đã thành đảo hoang rồi, anh không về nhà đối diện đi, hoặc là về nhà chính của anh để sống cho thoải mái đi, cứ ở đây với tôi làm gì?”
Thời Du Huyên cảm thấy buồn bực, tại sao cô đi đến đâu, Thịnh Hàn Ngọc cũng đi đến đó? Tránh không được mà đuổi cũng không đi!
Thịnh Hàn Ngọc liếc cô một cái, nói ra lý do đàng hoàng: “Cô ở đây một mình, tôi không an tâm.”
Thời Du Huyên nói: “Có gì mà không an tâm, tôi với anh có quan hệ gì à? Anh không an tâm ai người đó xui xẻo, Giản Di Tâm sống chết chưa biết, Thời Du Huyên cũng sống chết không biết, anh đừng có mà nhớ thương tôi nữa, tôi còn muốn sống cho tốt.”
Lời này của cô thật sự rất khó nghe, quản gia không nghe nổi nữa, vừa muốn lí luận với cô, lại bị cậu chủ ngăn lại.
“Một lát nữa tôi sẽ đi, quản gia ở lại.”
Quản gia ở lại?
Không được.
Cô cảm thấy mình đã phát sinh một loại tình cảm khác với Thịnh Hàn Ngọc, chỉ sợ càng lúc càng lộ mới đuổi anh đi.
Quản gia mà ở lại, chỉ sợ sẽ càng lộ nhanh hơn.
Cô chống nạnh, hùng hồn: “Anh làm gì? Nơi này cũng không phải nhà anh, anh dựa vào cái gì mà muốn ai ở lại thì ở lại?”
“Con người tôi thích yên tĩnh, không thích ồn ào, càng không thích trong nhà có giám thị tôi như giám thị tội phạm, các người đi hết đi, chỉ cần sửa điện cho tôi là được, tôi không cần người khác ở bên cạnh.”
Nhìn bộ dạng ăn cháo đá bát của người phụ nữ này, lại còn không biết tốt xấu mà phách lối, khiến quản gia không thể nhịn được nữa.
“Cậu chủ, chúng ta đi đi, cô ta nghĩ rằng ai cũng muốn ở đây à? Không biết tốt xấu, một cô gái ở đây một mình, bị sói tha đi mất cũng không ai biết đâu.”
“Ở đây có sói?”
Giọng nói của Thời Du Huyên có hơi rung động, ngay cả chó cô cũng sợ, đừng nói chi là sói!”
Quản gia đắc ý nói: “Trước kia lúc nửa đêm có thể thỉnh thoảng nghe thấy tiếng kêu, nhưng chúng tôi bên kia có nhiều người, có sói cũng không sợ.”
“Nhưng bên này của cô thì khó nói, sói ở trên núi không tìm thấy thức ăn thì có lẽ sẽ xuống núi kiếm ăn.”
Bà vì để hả giận, còn cố ý đến bên cạnh cửa sổ, vừa sờ vừa nói: “Thấy mảnh kính này không?”
“Năm ngoái không hiểu sao lại bị vỡ nát, sau này mọi người nghi là do sói cắn…” Bà nói năng chững chạc đàng hoàng, cứ như là chuyện từng xảy ra thật.
Năm ngoái mảnh kính này đúng là có bị vỡ thậ, thế nhưng là do mấy tên bảo vệ ở gần đó đá bóng, bất cẩn đá nát…
Sau này ở đây bị cấm đá bóng.
Thời Du Huyên không biết thật giả, đã bị quản gia dọa phát run.
“Phụt!”
Đèn đuốc trong nhà sáng lên, điện đã được sửa xong.
Lúc thợ điện chuẩn bị đi về, Thời Du Huyên đổi ý, cô kéo ống tay áo Thịnh Hàn Ngọc, nhỏ giọng nói: “Anh đừng đi.”
Vừa rồi cô nói khó nghe như thế, bây giờ chỉ với một câu nhẹ nhàng mà muốn để người ta ở lại?
Quản gia là người đầu tiên không đồng ý.
Bà lại đứng ra: “Cô làm gì, cô có quan hệ gì với cậu chủ nhà chúng tôi? Tại sao cậu ấy phải nghe lời cô, cô bảo ở lại thì ở lại.”
“Biệt thự nhà chúng tôi rất tốt, nhiều người hầu, cậu chủ sống thoải mái không muốn, ở đây sống thiếu này thiếu nọ với cô làm gì… Cũng đừng để cậu chủ nhà chúng tôi đem lại điềm xui cho cô, không phải cô thích yên tĩnh à, vậy thì tự mình yên tĩnh đi.”
“Chờ lúc nào cô không thích yên tĩnh nữa, thì trên núi còn có động vật nhỏ xuống chơi với cô!”
Quản gia và Thịnh Hàn Ngọc trên danh nghĩa chủ tớ, nhưng tình cảm lại như mẹ con, nhiều năm qua bà vẫn luôn che chở anh như con trai mình, không nhìn nổi anh chịu một chút uất ức nào.”
Một trận mỉa mai này của quản gia, đều là dùng những từ ngữ lúc nãy Thời Du Huyên dùng!
Nếu so Thời Du Huyên với Thịnh Hàn Ngọc thì cô giỏi ăn nói hơn, nhưng nếu so với người quản lí người hầu, chuyên đối phó với những người xảo trá ngang ngạnh như quản gia, thì cô rõ ràng là không đủ dùng.
Nhất thời bí từ, không biết phải nói gì cho đúng.
“Mọi người về đi, có chuyện gì thì liên lạc qua điện thoại.” Thịnh Hàn Ngọc ra lệnh tiễn khách, bảo quản gia và thợ điện trở về.
“Câu chủ, cậu cũng cùng về với chúng tôi đi, cậu ở đây quá oan ức cho cậu rồi, mực nước chưa rút xuống, những người kia cũng không thể đến biệt thự được, cậu vẫn nên về đi, để tôi ở lại cho.”
“Bà đi đi, để anh ấy ở lại.”
Thời Du Huyên không ghét quản gia, nhưng cũng không muốn bà ở lại, cô không muốn bị tức chết trước khi bị hù chết
“Hừ!”
Quản gia hừ một tiếng trong mũi, sau đó cảm thấy đã lấy lại mặt mũi cho cậu chủ, nên cũng quay về.
Có chăn mền, có thuốc, có đồ ăn, nhưng quan trọng nhất là có điện.
Hai người tự mình ôm laptop, mỗi người chiếm một góc trên sô pha, xử lí công việc riêng của công ty, cũng tính là bình an vô sự!
Cửa sổ chat vang lên tiếng thông báo.
Giản Nghi Ninh đã biến mất vài ngày lúc này lại online, vừa online đã mang đến cho cô một tin tức lớn: “Này, Ảnh Tử cô có biết không? Việc Thịnh Hàn Ngọc giả mù bị người ta phát hiện rồi!”