Thời Du Huyên đóng máy tính lại, dùng chăn che kín đầu, không ngừng tẩy não mình: “Không liên quan đến mình, không liên quan đến mình, lạnh chết anh ta cho rồi, ai bảo anh ta chạy đến…”
“Phù…”
Xốc chăn lên, cô xuống giường mở đèn pin lên.
Pin trên điện thoại chỉ còn một nấc, chẳng bao lâu cũng sẽ dùng hết, Thời Du Huyên nhanh chóng tìm tất cả quần áo dày ra để mặc lên người.
Sau đó cô ôm chăn gối đi gõ cửa phòng Thịnh Hàn Ngọc: Cốc cốc cốc.
“Này, mở cửa ra, tôi sang đưa chăn cho anh này.”
Cửa không mở, giọng của Thịnh Hàn Ngọc ở dưới lầu vọng lên: “Tôi ở đây.”
Thời Du Huyên dùng đèn pin chiếu… Anh đang núp trên ghế sô pha, lấy gối ôm đắp lên người!
Lúc Thịnh Hàn Ngọc đến cũng chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay giặt thôi, một món đồ dày cũng không có, bây giờ nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, bị lạnh cũng chỉ có thể dùng gối ôm để giữ ấm.
Thời Du Huyên đưa chăn cho anh: “Anh đắp cái này đi, gối ôm không giữ ấm được.”
“Không cần.”
Anh cầm chăn nhét lại vào tay cô, trong lúc vô tình lại chạm vào một chỗ mềm mại…Lập tức rút tay lại như bị điện giật!
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Thịnh Hàn Ngọc không xin lỗi thì còn đỡ, xin lỗi thì đồng nghĩa với việc đã nói toạc ra khi nãy anh đυ.ng phải chỗ nào.
Mặt Thời Du Huyên đỏ ửng lên, nóng như bị hỏa thiêu.
Cũng may phòng khách tối, không thấy rõ sắc mặt, nếu không khi nhìn bộ dạng lúng túng đến mức không biết làm sao, mặt trắng bệch không phản ứng kịp của cô, anh nhất định sẽ phát hiện ra có vấn đề!
“Anh không nói chuyện cũng không ai bảo anh câm.”
Thời Du Huyên tức giận ném chăn trở lại, ném hết lên đầu anh, sau đó xoay người đi.
“A…”
Cánh tay đột nhiên bị kéo lại, cô không đề phòng chút nào mà bật ngửa ra sau, ngã vào lòng người đàn ông kia.
“Lưu manh, anh thả tôi ra!”
Thời Du Huyên vừa chuẩn bị giãy giụa đã phát hiện hóa ra cô đứng dậy rất dễ, người ta vốn không muốn làm gì cô, là do cô phản ứng quá khích!
Cứ như thế, xấu hổ chết đi được.
Thời Du Huyên đùng đùng đi lên lầu, vào đến phòng thì đóng sầm cửa lại, khi nãy mặt nóng nên trên người cũng không thấy lạnh, nhưng một lát sau thì cả người lạnh đến run rẩy!
Làm sao lại lạnh thế này?
Khi nào mới có điện chứ?
Thời Du Huyên lạnh chịu không nổi, ôm tay ngồi trên giường co lại một cục.
Cứ tiếp tục như thế này thì không được, bây giờ còn chưa đến nửa đêm mà đã lạnh thế này, ngồi ngủ một đêm chắc chắn sẽ bị cảm.
Cô vừa đẩy cửa phòng ra, chạy chậm chậm trên hành lang, đi từ đầu này đến đầu kia, vận động thì sẽ không còn lạnh nữa.
“Cô không thể yên tĩnh một chút à? Vừa sáng sớm đã đạp mạnh lên cầu thang, nửa đêm lại chạy bộ, có cho người ta ngủ không vậy?” Thịnh Hàn Ngọc kháng nghị.
Thời Du Huyên không chịu yếu thế, cãi lại: Chăn đưa cho anh rồi, tôi làm sao mà ngủ được? Chưa ngủ mà đã sắp bị lạnh chết rồi, ngủ rồi chắc chắn sẽ chết cóng.”
“Lạnh chết tôi rồi, anh ở trong phòng có thể nói rõ ràng hay không? Không sợ chú cảnh sát tố cáo anh gϊếŧ người cướp của à…” Cách nói này rất mới, Thịnh Hàn Ngọc lần đầu tiên nghe người ta nói anh sẽ gϊếŧ cười cướp của.
“Trả chăn lại cho cô.” Anh ôm chăn đến, dự định trả cho Ảnh Tử.
Lại bị từ chối, Ảnh Tử từ chối không nhận: “Tôi không cần. Hôm nay lạnh như thế, nếu trả chăn cho tôi rồi anh bị lạnh đến chết, chú cảnh sát cũng sẽ nghi ngờ tôi gϊếŧ người cướp của đấy!”
“Vậy thì ngủ chung với nhau đi.”
Thịnh Hàn Ngọc không nói gì nữa, dùng chăn quấn Ảnh Tử lại, bế vào phòng cô.
“Thả tôi xuống, Thịnh Hàn Ngọc anh là đồ khốn, tôi không muốn ngủ cùng một chỗ với anh, anh có ý gì đấy, mau thả tôi xuống!” Thời Du Huyên gấp gáp.
“Cô yên tâm, tôi không làm gì cô cả, ôm nhau sưởi ấm thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Thịnh Hàn Ngọc đặt cô lên giường, tự mình cũng chui vào chăn, thật sự là ôm nhau sưởi ấm, không làm gì khác nữa.
Cô thừa nhận, hai người nhét chung một chỗ đúng là ấm hơn một mình!
Mà người bên cạnh lại nhanh chóng truyền ra tiếng ngáy rất nhỏ, người đàn ông bên cạnh đã ngủ thϊếp đi rồi.
Ban đầu, cô quay lưng về phía anh ta, nhưng duy trì một tư thế trong thời gian dài rất mệt, thế là cô chậm rãi xoay người.
Mưa bên ngoài không biết đã ngừng từ lúc nào, mây đen tan đi, mặt trăng lộ nửa cái đầu ra ngoài.
Ánh trăng yếu ớt chiếu xuyên qua cửa sổ, vừa đủ để cô thấy được đường nét gương mặt rắn rỏi và ngũ quan tuấn lãng của người đàn ông này.
Thời Du Huyên thừa nhận, ngoại hình của Thịnh Hàn Ngọc thật sự rất đẹp trai, gương mặt này không hề kém bất kì ngôi sao nào, nhìn thôi cũng đã thấy vui lòng thích mắt, lại còn giàu có nhiều tiền… Khó trách hai ngày này cứ liên tục có người đến tìm!
Nếu không phải trong lòng anh còn có Giản Di Tâm, Thời Du Huyên đã cảm thấy sống cùng anh đến hết đời cũng được… Không đúng, cô đang nghĩ đi đâu vậy chứ?
Cô vỗ vỗ mặt mình, mặt lại bắt đầu nóng lên, hô hấp cũng hơi dồn dập!
Không đúng, người hô hấp dồn dập hình như không phải cô, mặt của Thịnh Hàn Ngọc cũng đang đỏ lên.
Cô vươn tay đặt lên trán anh, bị sốt rồi!
Lại nhìn quần áo trên người anh mới phát hiện, anh vẫn mặc bộ quần áo khi chạy ra ngoài trời mưa to để kéo cô vào, lúc sau cô đi tắm nước nóng, thay quần áo khô, hình như anh còn đi nấu trà gừng cho cô…
Nhất định là lúc đó mắc mưa rồi bị cảm, Thời Du Huyên xuống khỏi giường, lấy hộp thuốc từ trong ngăn tủ.
Băng gạc, kéo, cồn… thuốc cảm cũng có, nhưng mà cũng đã hết hạn rồi.”
Thuốc không uống được, nhưng cũng không thể ngồi nhìn anh sốt.
Thời Du Huyên đến nhà bếp đun nước cắt gừng để nấu trà gừng, trà gừng nóng hổi vừa nấu xong, lúc đi vào phòng đã nghe Thịnh Hàn Ngọc hỏi: “Em đi đâu vậy…”
“Còn đi đâu được nữa, đi nấu canh gừng cho anh đấy, tỉnh lại vừa đúng lúc, tranh thủ uống lúc còn nóng đi!”
“Để anh tìm em cho dễ nào, anh tìm em rất lâu rất lâu đều không tìm được, Di Tâm, em đang ở đâu… em đi đâu vậy…”
“Đừng rời xa anh, em đừng chạy!”
Hóa ra cô hiểu sai, Thịnh Hàn Ngọc không phải đang nói chuyện với cô, anh đang nói mớ, nhớ nhung Giản Di Tâm.
Thời Du Huyên lại đưa tay sờ lên trán anh lần nữa, nhiệt độ còn cao hơn lúc nãy, trên trán nóng hổi nhưng lại không có chút mồ hôi nào, nếu còn như thế thì sẽ sốt hỏng nội tạng.
Không được, không có thuốc thì chỉ có thể hạ nhiệt vật lý.
Cô vươn tay cởi cúc áo sơ mi của anh, eo lại bị người đàn ông này ôm chặt: “Không được đi, không được bỏ anh lại…”
“Buông tay, tôi không phải là Giản Di Tâm, tôi là Ảnh Tử.”
Thời Du Huyên gắng sức giãy ra, tay của người đàn ông này lại như kìm sắt, ôm cô rất chặt, phí sức giãy giụa một lúc lâu cũng không tránh ra được, lại làm bản thân toát hết cả mồ hôi.
Tư thế của hai người lúc này rất mập mờ, như thế này cũng đã làm cô thấy rất xấu hổ.
Nhưng chuyện lúng túng hơn còn ở phía sau, Thịnh Hàn Ngọc bắt đầu hôn cô, ý muốn dán sát đến gần cô.
“Chát!”
Thời Du Huyên khó thở, tát một cái lên mặt Thịnh Hàn Ngọc.
“Phát sốt thì có thể làm bậy à?”
“Đúng là không nên quan tâm đến anh, để anh sốt chết luôn cho rồi!” Thời Du Huyên tức giận trừng mắt nhìn anh.
Nếu như lúc bình thường, Thịnh Hàn Ngọc có thể sẽ có phản ứng khác, nhưng anh nhất định sẽ không khóc!
Nhưng bây giờ anh lại khóc!
Nước mắt tuôn rơi, giọng nói tràn đầy tự trách: “Xin lỗi, đều là lỗi của anh.”
“Anh không nên sống một mình, hẳn là phải để anh bị thiêu chết cho rồi…”
Trời đất chứng giám, cô nói để anh sốt đến chết chứ không hề nói bị thiêu đến chết mà!
Thế nhưng coi như cô giải thích, Thịnh Hàn Ngọc cũng không nghe lọt tai, cả người anh sốt rất nóng, những gì nói ra cũng toàn là mê sảng.
Người này bình thường kiêu căng không chịu được, bây giờ yếu ớt đáng thương lại bất lực!
Mặc dù biết anh bây giờ đang không tỉnh táo, mặc dù biết những lời này đều là những lời anh nói với Giản Di Tâm.
Nhưng dáng vẻ của anh vẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến lòng đồng tình của Thời Du Huyên, cô lấy một chậu nước lạnh vào, dùng khăn mặt lau trán, lau lòng bàn tay cho anh hạ sốt.
Nước lạnh xoa đến ấm lên thì đổi một chậu khác, đổi liên tục mấy chậu nước, nhiệt độ trên người anh rốt cuộc cũng đã không nóng như ban đầu nữa.
Cũng không nói mớ nữa, chỉ là hô hấp vẫn rất nặng nề.
Trà gừng cũng đã sớm lạnh rồi, Thời Du Huyên đổi một cốc nước ấm, dùng thìa đút từng chút một cho anh.
Lúc chân trời có chút ánh sáng ló dạng thì Thịnh Hàn Ngọc cũng đã hạ sốt.