Thời Du Huyên ngưng cười, đến trước mặt Thịnh Hàn Ngọc, nói: “Một lát nữa tôi chuẩn bị đi giặt quần áo, anh có quần áo thay không? Tôi tiện tay đem giặt luôn.”
Ảnh Tử đột nhiên trở nên hiền lành?
Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy xác suất này cơ bản là bằng không, cô nhất định là đang lén có ý đồ xấu gì.
Thế là từ chối: “Không cần, một lát dì Trương đến đưa cơm thì nhờ bà ấy giặt là được.”
“Ồ!”
Cô đồng ý rồi đi lên lầu, chẳng bao lâu sau, trên lầu vọng xuống tiếng kêu sợ hãi, sau đó Ảnh Tử chạy rầm rầm xuống lầu xin lỗi.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi muốn phơi chăn mền cho anh, không ngờ làm đổ nước, chăn mền ướt hết rồi… Hay là như vầy đi, anh bảo quản gia lúc đưa cơm thì tiện tay mang theo chăn mền cho anh đi, mang cả đệm nữa!”
Thịnh Hàn Ngọc không để ý đến cô, đi vào phòng xem xét.
Khá lắm, chăn mền to như thế, ướt đến hơn phân nửa, đệm đương nhiên là cũng ướt đẫm, không ai ngủ được.
Cái cốc ở đầu giường quả thực là rơi bể trên mặt đất, nhưng nhiều nước như thế hẳn là dùng thau tạt.
Nhà đối diện mang cơm hộp sang đây cũng còn tạm được, nhưng nếu gióng trống khua chiêng xách chăn xách mền thì gây ra động tĩnh quá lớn rồi!
Cô vì muốn đuổi Thịnh Hàn Ngọc đi, đã không từ thủ đoạn.
“Cô ôm chăn mền ra ngoài đi, ban đêm nếu như phơi không khô thì cô đổi phòng với tôi là được.” Thịnh Hàn Ngọc bình tĩnh nói.
Thời Du Huyên kháng nghị: “Này, con người anh làm sao thế? Tôi là nữ đấy, anh không thể lịch thiệp với phụ nữ một chút được à?”
“Không thể.”
Cô tức suýt chút té ngửa, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm chăn mền ra ngoài phơi
Thời Du Huyên không tiếp xúc quá nhiều với Thịnh Hàn Ngọc, nhưng cô biết anh nói chuyện rất chắc chắn, nói rằng không lịch thiệp thì chắc chắn là không có phẩm đức tôn trọng phụ nữ gì thật!
Chăn mền phơi không khô, ban đêm cô sẽ không có chăn đắp.
Quản gia đúng hạn đưa thức ăn sáng đến, buổi sáng là sữa đậu nành và bánh quẩy, bánh bao hấp, cháo cơm nguội, trứng rán, thịt nguội, và mấy đĩa rau trộn.
Điểm duy nhất ở Thịnh Hàn Ngọc làm Thời Du Huyên hài lòng, chính là anh có một nữ đầu bếp nấu ăn rất ngon.
Ăn sáng xong, hai người tự mình chiếm một góc trong phòng khách, mỗi người một cái laptop lên mạng làm việc, không ảnh hưởng đến nhau.
Sắc trời không biết từ khi nào mà dần trở nên âm u, chẳng bao lâu sau bên ngoài cuồng phong gào thét, có hạt mưa lớn chừng hạt đậu bắt đầu rơi xuống!
“Tiêu rồi, chăn mền còn phơi ở bên ngoài.”
Thời Du Huyên kêu lên một tiếng, đặt laptop xuống xông ra ngoài, vừa ra đến bên ngoài cô đã hối hận.
Hạt mưa xen lẫn mưa đá, mưa đá rơi trên mặt đất lớn chừng cái trứng chim bồ câu, rơi vào trên đầu rất đau.
Cô phải chạy trở vào, từ bỏ chăn mền, bây giờ xem như chạy đến cũng đã ướt sũng cả rồi.
Cô không ngờ mưa có thể lớn đến thế này, mưa như trút nước, dày đặc đến mức không nhìn ra phương hướng.
Thế là cô chạy sai, ban đầu vốn là chạy về phía cửa chính, nhưng lại chạy về phía sân sau.
Phát hiện chạy sai cô mới vòng trở về, mưa đá trên đầu đột nhiên không còn nữa, bên cạnh bỗng nhiên nhiều thêm một người.
Thịnh Hàn Ngọc dùng áo che lên đầu cô, kéo cô về.
Hình như anh còn đang hét gì đó, nhưng tiếng mưa lớn quá nghe không rõ.
“Khụ khụ…”
Thời Du Huyên muốn hỏi “Sao anh lại ra làm gì?”
Vừa mở miệng nói một câu, gió lớn đã thổi vào trong miệng, bị sặc ho khan.
Mưa đá rơi càng lúc càng lớn, nếu không có Thịnh Hàn Ngọc dắt cô đi, Thời Du Huyên có thể đã bị gió lớn thổi bay!
Thịnh Hàn Ngọc nắm tay Thời Du Huyên lôi cô về, kéo hai lần mới đóng cửa lại được, mưa gió bị ngăn lại bên ngoài, anh lại nổi giận: “Thần kinh à? Mưa đá lớn như thế, cô chạy ra ngoài làm gì?”
Thời Du Huyên bị lạnh, bờ môi run lập cập, nhưng vẫn mạnh miệng: “Tôi, tôi rút chăn mền vào.”
“Cô rút chăn mền?”
Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy người phụ nữ này bình thường thông minh, bây giờ đầu óc lại như bị úng nước.
Anh lấy ngón tay chỉ ra bên ngoài: “Mưa đá lớn như thế mà cô đi rút chăn mền? Chẳng lẽ ở đây chỉ có hai bộ chăn mền à?”
“Ừ.”
Thời Du Huyên nghiêm túc gật đầu.
Thịnh Hàn Ngọc cạn lời.
Thời Du Huyên đi tắm nước ấm thay quần áo khô, lúc ra khỏi phòng, trên bàn có một cốc trà gừng nóng hổi, bốc lên khói nóng chầm chậm.
“Nấu cho cô đấy, tranh thủ lúc còn nóng thì uống đi.” Thịnh Hàn Ngọc còn đang bận làm việc trên máy tính, cũng không ngẩng đầu lên.
“Cảm ơn.”
Cô bưng cốc lên uống từng ngụm nhỏ, không ngờ vị thần mặt lạnh này còn có một mặt tinh tế như thế, cô có chút cảm động.
Nhưng cũng chỉ là có chút thôi.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, quản gia không thể đưa cơm đến, cơm trưa chỉ có thể do bọn họ tự giải quyết.
Trong tủ lạnh cái gì cũng có, nhưng không ai biết nấu cơm.
Thời Du Huyên làm nóng hai cốc sữa bò, sau đó lấy bánh mì ra bỏ vào lò vi sóng ‘ting’ một chút, sau đó lấy ra bàn ăn: “Ăn cơm.”
Cũng may Thịnh Hàn Ngọc không kén ăn, có ăn là được, hai người ăn xong bữa trưa nhưng mưa vẫn còn rất nặng hạt, không hề có dấu hiệu gì là sẽ ngớt!
“Sẽ không bị lụt đấy chứ?” Thời Du Huyên miệng quạ đen, nói cái gì là có cái đó.
Cái hồ giữa hai tòa biệt thự vốn là đất trũng, bình thường khi trời mưa đều sẽ dẫn nước, nhưng vấn đề không lớn.
Lần này mưa xuống, vừa to vừa dai, nước mưa trên núi chảy xuống hết vào trong hồ nhân tạo, mặt nước dùng mắt thường cũng thấy được là đang dâng lên.
Mặc dù sẽ không xảy ra hồng thủy, nhưng hai tòa biệt thự đều bị vây thành đảo hoang, không thể đi qua lại được.
Sắc trời dần tối xuống, Thịnh Hàn Ngọc hỏi Thời Du Huyên: “Bữa tối ăn gì?”
“Sữa bò bánh mì.” Trả lời rất thẳng thắn.
Thế nhưng người đàn ông kia cau mày từ chối: “Không được, cô nấu chút cháo đi, nấu bừa cháo gì cũng được.”
Lúc đầu anh cảm thấy yêu cầu này không quá đáng, nhưng với Thời Du Huyên mà nói thì rất quá đáng.
Cô kháng nghị: “Tại sao lại là tôi nấu? Lúc anh chưa đến tôi đều ăn bánh mì sữa bò, ăn một tuần cũng không làm sao.”
“Là anh đột nhiên đến xáo trộn cuộc sống của tôi, còn chỉ tay chỉ chân với tôi? Muốn ăn cháo thì tự đi mà nấu, nhà bếp có gạo.” Cô vừa nói vừa nuốt nước bọt.
Cháo nóng hổi, thơm ngọt mềm mịn, cô cũng muốn ăn.
Thịnh Hàn Ngọc bình tĩnh: “Tôi không biết nấu.”
“Tôi cũng không biết nấu.” Thời Du Huyên nói thật.
“A Sửu cũng không biết nấu cơm, nấu rất khó ăn.” Không hiểu sao anh lại đột nhiên nhớ đến A Sửu.
Lẽ ra A Sửu chỉ là người hầu, còn không phải là người hầu của mình, anh không cần phải nhớ mãi một người hầu như thế, nhưng vẫn luôn cứ nhớ đến A Sửu, rất không khoa học.
Thời Du Huyên chột dạ, không lên tiếng.
Thịnh Hàn Ngọc lại hỏi: “Cô có biết A Sửu đi đâu không?”
“Không biết.”
Cô dự định lập tức kết thúc đề tài này, thế là đứng lên đi vào nhà bếp: “Tôi đi nấu cháo cho anh.”
Không biết nấu cháo, nhưng có thể học.
Bây giờ trên mạng có đủ loại hướng dẫn nấu ăn, học theo là được rồi.
Vo gạo cho vào nồi, đổ nước vào theo tỷ lệ, sau đó cắm điện vào nồi cơm điện sau đó ấn nút nấu cháo.
Thời Du Huyên phát hiện nấu cơm cũng không khó đến thế, trong tủ lạnh có thịt đã nấu chín được chia thành từng túi nhỏ và rau muối, lấy hai túi xé ra, đổ ra đĩa là được.
Món ăn lên bàn, tuy rằng đơn giản nhưng cũng ra dáng, mạnh hơn A Sửu nhiều,
Thịnh Hàn Ngọc bưng bát lên ăn một hớp, có hơi thiếu chút lửa, nhưng vẫn ra dáng cháo.
Một nồi của A Sửu có thể ra ba loại cơm: tầng trên bị nhão, tầng giữa chưa chín kỹ, tầng dưới là cơm cháy.
“Cũng tạm được, khá hơn A Sửu nhiều.
Lúc này Thời Du Huyên đã ổn định xong tâm trạng, chậm rãi ăn cháo, bình tĩnh nói: “Sao anh cứ nhắc đến A Sửu? Vì cũng là phụ nữ à? Anh thật đúng là không kén chọn gì nhỉ, chỉ cần là nữ thì sẽ để trong lòng…”
Sắc mặt Thịnh Hàn Ngọc trở nên rất khó coi, ngậm miệng không nhắc đến A Sửu.
Sau khi thu dọn bát đũa, Thời Du Huyên vào phòng lên mạng, đột nhiên trong phòng tối đen, chỉ còn màn hình đang sáng… cúp điện rồi!
Điều hòa ngừng chạy, gian phòng lạnh xuống rất nhanh.
“Hắt xì…”
Cô bọc lấy chăn mền mà vẫn lạnh đến phát run, tay chân lạnh buốt.
Trong phòng Thịnh Hàn Ngọc còn không có chăn mền, đệm vẫn còn ướt…
Ban đêm phải ở kiểu gì đây!