Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 43: Lời nói ngọt ngào nhất của người bạc tình nhất

Chỉ là cô ta từng đi chữa trị khoảng ba năm trước, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Cộng thêm việc trước khi ra khỏi nhà Thời Vũ Kha luôn dùng tinh dầu thơm, nếu phải ra khỏi nhà ngay lập tức thì cô ta sẽ luôn dùng nước hoa lâu phai để che giấu mùi trên người của mình nên Thịnh Dự Khải không bao giờ phát hiện được.

Mới vừa rồi cô ta còn sợ Thịnh Dự Khải không đợi nữa bỏ đi nên cô ta chạy hơi vội, không để ý đến mùi cơ thể của mình.

“Không, không có mà.”

Cô ta cố ý ngửi thử mùi trên người mình, giấu diếm nói: “Do khi nãy một tài xế tốt bụng đã đưa em đến nhưng cơ thể anh ta có mùi hôi, anh ta lại không mở cửa xe khiến em suýt chút nữa ngất đi rồi.”

Thời Vũ Kha lo lắng càng kéo dài thời gian thì càng dễ phát sinh sự cố, vậy nên cô ta nở nụ cười nói: “A Khải, giấy tờ tùy thân của em bị bố giữ lại rồi, anh có thể thương lượng với người bên bất động sản một chút để không đòi thẻ căn cước của em không?”

Năng lực của nhà họ Thịnh rất lớn nên Thời Vũ Kha nghĩ chút chuyện này sẽ không thành vấn đề.

“Sao bố của cô lại lấy thẻ căn cước thế?” Thịnh Dự Khải cảnh giác.

Anh ta muốn mua nhà cho Thời Vũ Kha, ngoài việc muốn tán tỉnh cô ta thì càng muốn lợi dụng Thời Vũ Thành hơn, để cho ông ấy mất hết hy vọng rồi anh ta sẽ lợi dụng ông ấy.

Nếu Thời Vũ Thành không đồng ý thì anh ta cần gì phải trả cái giá lớn như vậy?

Thời Vũ Kha không biết trong lòng người đàn ông này nghĩ như thế, trung thực kể lại tình huống trong nhà và việc cô ta chạy ra khỏi nhà như thế nào cho anh ta nghe.

Chỉ là cô ta đổi Giản Nghi Ninh thành một người đàn ông xa lạ.

Vì vậy Thịnh Dự Khải càng hối hận hơn, anh ta không chịu được hất tay nói: “Công ty bất động sản cũng không phải do nhà tôi mở, không châm chước được, chờ khi nào bố cô đồng ý rồi nói sau, tôi còn có việc đi trước đây.”

Anh ta cầm áo khoác lên rồi đi ra ngoài, đi tới cửa thì quay đầu lại nói: “Đúng rồi, tiền đặt cọc của căn nhà này tôi sẽ hoàn lại trước.” Nói xong anh ta cũng không quay đầu lại mà rời đi ngay.

“A Khải, A Khải anh đừng đi mà, anh đi thì em biết làm sao…”

Lúc cô ta đuổi đến cửa thì Thịnh Dự Khải đã đi xa rồi.

Người đàn ông này sẽ không chung tình với bất kỳ người phụ nữ nào, cô ta nhìn ra điều này nên mới muốn lợi dụng lúc hai người vẫn còn yêu nhau nồng nhiệt và thấy nhiều điểm tốt của nhau nhưng không ngờ rằng anh ta còn gian xảo hơn trong tưởng tượng của cô ta, chỉ vì chút chuyện nhỏ thôi mà anh ta đã rút lui rồi!

Thời Vũ Kha vịn lấy khung cửa, trong ánh mắt thoáng qua tia giận dữ: “Cứ chờ xem, sớm muộn gì anh cũng phải cầu xin tôi thôi.”



Kiếm được một khoản tiền lớn từ lượng niken dự trữ, hai người Ảnh Tử và Nghi Ninh hào hứng nhìn số tiền trong tài khoản ngân hàng không ngừng tăng lên.

Ảnh Tử chuyển hơn chín trăm triệu vào trong thẻ của Thời Vũ Thành, sau đó gửi email cho ông ấy nói rằng đây là tiền lợi nhuận đã được trả vào kỳ này.

Có một công ty nhỏ ở Giang Châu trực thuộc tập đoàn Thiên Mã, cô đã cho người phụ trách của công ty tìm Thời Vũ Thành để gia nhập, sau đó lúc nào khó khăn đều dùng danh nghĩa “Chia lợi nhuận” để chuyển tiền cho Thời Vũ Thành.

Lúc Giản Nghi Ninh nhận được điện thoại của Thời Vũ Kha thì anh ấy đang ăn mừng ở biệt thự với Ảnh Tử.

“Ngài Giản, em, em không có nơi để đi.” Giọng nói của Thời Vũ Kha rất mềm yếu, còn giả vờ khóc thút thít: “Cả nhà bạn học em đều đi du lịch châu Âu rồi không có ở trong nước, em không biết tìm ai ngoài ngài nữa…”

Giản Nghi Ninh không nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp hỏi thẳng: “Cô ở đâu? Tôi sẽ phái người đi đón cô, cô ở yên đó đi.”

Vốn dĩ Thời Vũ Kha nghĩ Giản Nghi Ninh sẽ tự mình đến đón cô ta nhưng không ngờ anh ấy lại phái người đến, tự anh ấy đến với việc phái người khác đến hoàn toàn không giống nhau.

Cô ta nhướng mày nghĩ đến một kế mới, bắt đầu òa khóc: “Hu hu hu… Em cũng không biết đây là đâu nữa? Em không muốn làm phiền người khác, có lẽ nên đi thẳng thôi, đây là đâu thế này?”

“Em không dám về nhà, không có thẻ căn cước nên không được vào quán rượu… Rất xin lỗi ngài Giản, làm trễ nãi thời gian của ngài rồi, hẹn gặp lại!”

“Tút tút tút…”

Thời Vũ Kha đột nhiên cúp điện thoại khiến Giản Nghi Ninh không khỏi nghĩ rằng vừa rồi mình có quá đáng lắm không!

Ảnh Tử hỏi: “Thời Vũ Kha gọi điện thoại cho anh?”

“Ừ.”

Lúc này Giản Nghi Ninh mới nhớ đến lời mà Ảnh Tử từng nhắc nhở, người phụ nữ đó không tốt đẹp gì.

Chẳng qua anh ấy cảm thấy cũng không đến nỗi mà, có lẽ là do sự ghen ghét giữa con gái chăng?

Thời Vũ Kha khóc lóc kể lể với anh ấy, Thời Du Huyên thấy rất chân thành, mặc dù hai người không có quan hệ máu mủ gì nhưng về bản lĩnh đối phó đàn ông thì cô cũng không kém người chị này đâu.

Cô hỏi sao Thời Vũ Kha lại lạc đường như thế, Giản Nghi Ninh lập tức kể hết mọi chuyện với cô.

Cô hoàn toàn tin những gì Nghi Ninh nói.

Còn lời nói của Thời Vũ Kha, một chữ cô cũng không tin được nổi!

Nói chung tình hình vụ việc như thế nào thì cô đã đoán được rồi.

Cô nói: “Cho Thời Vũ Kha đến đây đi.”

Giản Nghi Ninh nghi hoặc: “Thật không thế?”

Thật ra ban đầu anh ấy cũng nghĩ như vậy, biệt thự lớn như thế này một mình Ảnh Tử ở chắc sẽ cảm thấy cô đơn, nhiều người làm bạn nói chuyện phiếm cũng rất tốt!

Nhưng anh ấy lại sợ Ảnh Tử không thích ồn ào nên không dám nói.

“Thật, để cô ta tới đây đi.”

Cô muốn xem thử một chút, không dễ gì mới có được con bướm thiêu thân này.

Giản Nghi Ninh gọi điện thoại cho cô ta để xác định vị trí sau đó tự đi đón cô ta.

Không bao lâu sau đã đón người về đến biệt thự, Thời Vũ Kha nhìn thấy người giúp việc mặc đồng phục tên “A Sửu” này hình như hơi quen mắt nhưng cô ta không thể ngờ tới đây là Thời Du Huyên.

Vừa sắp xếp phòng xong, bà Giản liền gọi điện thoại đến bảo Nghi Ninh lập tức trở về, nói rằng nhà có chuyện rồi.

Giản Nghi Ninh đành phải xin lỗi Thời Vũ Kha nói: “Không đúng lúc rồi cô Thời, nhà tôi có việc gấp nên tôi phải trở về, tủ lạnh ở trong phòng bếp, muốn ăn gì cũng có, còn thiếu gì thì nhắn tin qua Zalo cho tôi, ngày mai tôi sẽ mang đến cho cô.”

Thời Vũ Kha cười một cách tự nhiên: “Nếu ngài không giữ em lại thì hôm nay Vũ Kha chỉ có thể lang thang ở đầu đường xó chợ thôi, không nên gọi em là cô Thời đâu, cứ gọi là Vũ Kha đi.”

Cô ta thấy sắc mặt của Giản Nghi Ninh không vui nên tiếp tục nói: “Nếu như ngài không ngại thì em gọi ngài là A Ninh được không?”

“A Ninh” là tên mà người nhà hay gọi anh ấy nên Giản Nghi Ninh có chút để ý điều này, nhưng cũng không thể thẳng thừng từ chối: “Có thể, tên cũng chỉ là tên thôi, cô Thời muốn gọi như thế nào cũng được.”

Vốn dĩ Thời Vũ Kha muốn ra ngoài cửa tiễn anh ấy nhưng anh ấy lại vòng qua Vũ Kha rồi đi lên phòng của A Sửu, hai người nói nhỏ gì đó với nhau, một lúc sau mới xuống lầu.

A Sửu thậm chí cũng không xuống tiễn anh ấy đi.

Ánh mắt của Thời Vũ Kha đầy sự khó hiểu, trong lòng cô ta cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng không thể hiện ra bên ngoài, lần này Giản Nghi Ninh trở về vô cùng gấp gáp.

Sau khi xe của anh ấy đã đi xa, Thời Vũ Kha mới xoay người đóng cửa lại, lớn giọng gọi người ở trên lầu: “A Sửu, A Sửu xuống đây, làm cho tôi chút đồ ăn đi, tôi đói quá.”



Mười phút trôi qua.

Người ở trên lầu giống như đã ngủ rồi vậy, không hề có chút phản ứng gì.

Không xuống cũng không nói gì, còn không có một tiếng trả lời!

Thời Vũ Kha bước lên lầu với lửa giận “hừng hực”, cả ngày hôm nay toàn bị coi thường, bây giờ ngay cả một người giúp việc cũng muốn leo lên đầu cô ta ngồi?

Với tính tình của cô ta nhất định sẽ lên lầu đạp cửa, sau đó dạy dỗ cho người giúp việc này một trận để cho người đó biết rằng bổn phận của cô chính là phục vụ mình chứ không phải là giả vờ không nghe những gì cô ta nói!

“Ầm ầm ầm” Cô ta lên được một nửa cầu thang thì dừng lại.

Sau đó cô ta nhẹ nhàng đi xuống.

Thời Vũ Kha nghĩ lại khi nãy Giản Nghi Ninh giới thiệu ngóc ngách căn nhà này cho cô ta, bảo rằng nếu thiếu cái gì thì tìm anh ấy qua Zalo chứ không phải tìm người giúp việc có sẵn này!

Thêm nữa lúc nãy Giản Nghi Ninh lên lầu dặn dò gì đó với A Sửu hơn nửa ngày…

Đầu óc Thời Vũ Kha suy nghĩ nhanh nhạy rồi đoán có phải Giản Nghi Ninh giữ người giúp việc này ở lại đây để khảo sát cô ta không?

Liệu cô ta có phù hợp để làm vợ của cậu hai nhà họ Giản, trừ dung mạo xinh đẹp ra thì tất cả mọi thứ khác cũng phải được thông qua.



Thời Vũ Kha vào phòng bếp làm vài món đơn giản rồi bưng lên lầu, gõ cửa phòng A Sửu: “Cốc cốc cốc.”

“A Sửu ơi, tôi vào nhé A Sửu?”