Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 23: Do nhầm lẫn

“Cậu chủ, hay là cậu trở về đi. Lúc tôi đi ra bà chủ dường như đang đi tìm cô chủ.” Quản gia nói.



Thịnh Hàn Ngọc vẫn không quay về, cũng biết tại sao bà lại tìm mình. Anh cau mày khi nghĩ đến mẹ mình.

Anh là do Vương Dĩnh Chi sinh ra, đây là điều mà Thịnh Hàn Ngọc không thể thay đổi và cũng là chuyện anh ghét nhất trong cuộc đời mình!

Nếu không phải ở biệt thự còn có Thời Du Huyên, Thịnh Hàn Ngọc nhất định sẽ không quay trở lại.

Nhưng nghĩ đến việc nếu anh không xuất hiện, Vương Dĩnh Chi nhất định sẽ gây khó dễ với người phụ nữ nhỏ đó, Thịnh Hàn Ngọc thay đổi lời nói: “Được rồi, tôi sẽ quay về.”

Anh đã nói rằng anh sẽ bảo vệ cô không bị bắt nạt nên anh phải làm điều này. Anh không liên quan gì đến cô, chỉ là có chút trách nhiệm mà thôi.

Anh miễn cưỡng rời khỏi căn hộ và lái xe trở về biệt thự!

“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng về rồi.” Quản gia mở cửa xe cho anh, vẻ mặt đầy lo lắng.

Thịnh Hàn Ngọc xuống xe: “Người phụ nữ kia đi rồi à?” Người phụ nữ anh đang muốn nói đến chính là Vương Dĩnh Chi, Thịnh Hàn Ngọc đã không xưng hô theo danh nghĩa được 5 năm rồi.

“Bà chủ không đi nhưng mà…” Quản gia nói xong, Vương Dĩnh Chi đã rất vui vẻ chạy ra khỏi biệt thự.

“Con trai, con về rồi sao? Mẹ đã giải quyết giúp cho con một vấn đề lớn. Con không cần cảm ơn mẹ, chỉ cần con nhớ rõ chuyện mẹ làm là được rồi, chỉ cần nghe lời mẹ là được.”

Mí mắt phải của Thịnh Hàn Ngọc nhảy lên hai lần.

Từ nhỏ, chỉ cần bà ta nói “điều tốt” thường không phải là chuyện gì tốt!

“Bà tới đây làm gì?” Vương Dĩnh Chi đã quen với dáng vẻ lạnh nhạt này của con trai, bà ta nghiêng người về phía trước với vẻ mặt tươi cười: “Hàn Ngọc, đi nói với ông của con là con sẽ không nhận chức tổng giám đốc, được chứ?”

“Tài sản của Thịnh gia con đã chiếm một nửa, lại là người tàn tật. Nằm nhà không làm được gì, cả đời vẫn sống trong vinh hoa phú quý, còn không biết ơn những gì người khác làm…”

Thịnh Hàn Ngọc lên tiếng ngắt lời bà ta:” Chuyện này là quyết định của ông nội. Bà phản đối thì đến mà nói với ông nội, đừng có nói với tôi.”

Vương Dĩnh Chi lập tức rụt cổ lại, bà ta không dám cùng ông Thịnh nói về chuyện này.

“Con trai, con là đứa con mẹ sinh ra, mẹ cũng vì muốn tốt cho con, con sẽ không thể nào hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ…” Bà ta giả vờ khóc nức nở, thỉnh thoảng lén lút nhìn con trai.

Thịnh Hàn Ngọc bước vào biệt thự, hỏi quản gia: “Lúc nãy dì còn chưa nói hết, còn có chuyện phía sau là gì?”

Quản gia nói: “Là cô chủ đã bị bà chủ đuổi đi rồi.”

Vương Dĩnh Chi trừng mắt nhìn quản gia vì nghĩ rằng bà đã nói quá nhiều. Nháy mắt liền xấu xa lên tiếng cáo trạng trước: “Chuyện này không thể trách mẹ được. Nó là một kẻ ngốc đã đẩy mẹ xuống hồ trước, còn suýt dìm chết mẹ…”

Thịnh Hàn Ngọc phớt lờ bà ta, lớn giọng bảo vệ sĩ đi tìm người.

Anh cũng yêu cầu quản gia gọi cho gia đình Thời Du Huyên để xem Thời Du Huyên đã trở về nhà họ Thời hay chưa và cử vài nhóm người đi tìm kiếm xung quanh biệt thự.

Những người nhìn thấy cô bị đuổi đi, đừng nghĩ anh sẽ để yên!

Cậu chủ có thể đối với mẹ mình như vậy, liệu đối với người khác có thể tha cho sao?

Người giúp việc và vệ sĩ trong biệt thự bắt đầu cảm thấy hối hận, hối hận vì đã nghe lời bà chủ mà không đi theo cô chủ, giờ không biết người đã đi đâu.

……

Thời Du Huyên trở về nhà trọ, gục đầu xuống giường, hạnh phúc lăn qua lộn lại trên giường!

Tự do!

Nhà mình vẫn là thoải mái nhất, muốn gì được nấy.

Không đúng!

Cô vùi mặt vào trong chăn bông mà hít mạnh, chăn bông đem phơi thơm mùi nắng, cảm giác ấm áp dễ chịu.

Mấy ngày nay không phải là ngày người dọn dẹp tới, đã từng có ai ở đây ư?

Thời Du Huyên rời giường, vô cùng cẩn thận nhìn xung quanh, lần trước vội vàng đi ra ngoài chiếc mặt nạ da người trong ngăn kéo quên cất vào két sắt, chỉ kịp ném vào ngăn kéo, may mà đồ vẫn còn.

Sau khi kiểm tra cẩn thận mọi nơi trong căn phòng, cô ngã xuống ghế sô pha ôm con gấu, thở dài thườn thượt.

Không sao, chắc là do mình nghĩ nhiều rồi, không có dấu hiệu người ngoài tới, ít nhất cũng không mất gì!

Suy nghĩ của cô rất đơn giản: không ai biết về nơi này, ngoại trừ bản thân cô và nhân viên dọn vệ sinh của công ty dọn phòng, nếu ai đó bước vào thì chỉ có thể là trộm.

Làm thế nào mà một tên trộm có thể vào mà không lấy bất cứ thứ gì, ngược lại còn cất chăn bông đang phơi ngoài nắng vào phòng chứ?

Cho nên là cô suy nghĩ quá nhiều, có lẽ mấy ngày nay trải qua quá nhiều chuyện, đầu óc hơi rối loạn.

Thời Du Huyên đặt giao hàng tận nhà, đồng thời mua nhu yếu phẩm hàng ngày với một số trái cây và rau quả, mì gói với sữa, bánh mì và đồ ăn nhẹ.

Cô không biết nấu ăn, ăn một bữa no nê với đồ đã mua bên ngoài, sau đó vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm rửa thoải mái rồi ngủ một giấc!

Cảm giác kỳ lạ đó lại quay trở lại, cô cảm thấy phòng tắm đã qua sử dụng nhưng trước khi sử dụng đã kiểm tra lại, quả nhiên sạch sẽ, không có dấu vết gì cả.

Thời Du Huyên đi tắm rồi bước ra khỏi phòng tắm, kiểm tra từng phòng một nhưng cô vẫn không tìm thấy manh mối nào.

Cô bật máy tính trong phòng làm việc, liên lạc với công ty dọn phòng, để lại tin nhắn cho bộ phận chăm sóc khách hàng và hỏi họ trong những ngày qua đã cử người nào đến chưa?

Nhân viên chăm sóc khách hàng nhanh chóng trả lời: “Chào cô Giản, người chịu trách nhiệm dọn dẹp cho cô sẽ về quê một tuần nên dì ấy sẽ dọn phòng trước cho cô. Có vấn đề gì sao?”

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, hít một hơi dài rồi gõ vài chữ: “Không sao, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

Dì dọn dẹp phòng cho cô này, Thời Du Huyên chưa từng gặp qua nhưng dì ấy rất nghiêm túc và có trách nhiệm, bốn năm nay dì ấy đều dọn dẹp cho cô, tiền lương hàng tháng sẽ được Thời Du Huyên chuyển cho công ty dọn phòng.

Hỏi xong cô không thấy buồn ngủ nữa, không ngủ được, mở Zalo nhắn tin cho Giản Nghi Ninh: “Khi nào anh về nước?”

Gần như chỉ trong vài giây Giản Nghi Ninh đã trả lời: “Ngày mốt, cô nóng lòng muốn gặp tôi sao? Ngoài ra còn gửi kèm một icon cười toe toét.”

Thời Du Huyên cười nhẹ, sau đó gửi hai từ: “Đúng vậy.”

Một khung đối thoại ngay lập tức hiện lên trong hộp thoại: “Thật không? Tuyệt vời, sau khi tôi trở về nước sẽ có tiệc chiêu đãi tại nhà, bây giờ tôi trịnh trọng mời cô tham gia, nhất định không từ chối tôi đúng không?”

Chuyện nhà họ Giản mở tiệc rượu, ba ngày trước Thời Du Huyên đã biết, cô cũng biết rằng sẽ có nhiều người đến đó, Thời Vũ Kha cũng sẽ đi.

“Xin lỗi, tôi không đi được.”

Thời Du Huyên từ chối.

Giản Nghi Ninh không bỏ cuộc, ngay sau đó lại gửi đến một tin nhắn: “Cô không muốn mọi người nhận ra mình đúng không? Vậy được rồi, tôi sẽ đổi bữa tiệc rượu thành bữa tiệc hóa trang. Hôm đó, cô có thể đeo mặt nạ để mọi người không nhìn thấy mặt cô. Đến đi, đến đi…”

Giản Nghi Ninh-người luôn tự nhận mình là “đàn ông đích thực”, bắt đầu khóc lóc om sòm nói mãi, không ngừng năn nỉ Thời Du Huyên phải đến tiệc rượu của mình.

Ngay cả thư mời cũng được gửi đến đây, tuy là phiên bản điện tử nhưng thiết kế rất tinh tế.

Giản Nghi Ninh đã mời cô chân thành như vậy, thậm chí những gì cô lo lắng đều đã giải quyết chu toàn. Người ta đã làm đến nước này rồi, không có lý do gì để từ chối cả.

“Được rồi, tôi sẽ đi.”

Thời Du Huyên đồng ý, sau đó tắt máy đi ngủ.



Đêm khuya, biệt thự ven biển sáng rực.

Thịnh Hàn Ngọc đang ngồi trong phòng khách, mọi người đều trở về được một lúc nhưng không có lấy một tin tức nào.

“Cậu chủ, đã tìm phía sau núi nhưng không thấy người.”

“Cậu chủ, không có ai nhìn thấy cô chủ trên mấy con đường của nhà họ Thời, theo dõi cũng không phát hiện ra dấu vết gì.”

“Cậu chủ, Thời Vũ Thành đến đây, cậu có gặp không?”

Sau khi Thời Du Huyên mất tích vài giờ, Thịnh Hàn Ngọc cuối cùng mở miệng nói: “Để cho ông ấy vào.”