Khi Thời Vũ Kha đảo mắt, một kế hoạch xấu xa khác lại xuất hiện, cô ta đề nghị mẹ mình nên tìm một phóng viên để tung tin đồn Thời Du Huyên và Thịnh Dự Khải nɠɵạı ŧìиɧ, danh tiếng của Thịnh Dự Khải đã được lan truyền từ lâu, dù sao chuyện này cũng không tệ, cho dù Thời Du Huyên có bị trả về thì nhà họ Thời cũng sẽ không tốn một xu. Còn có thể yêu cầu nhà họ Thịnh đền bù tổn thất tinh thần.
“Bốp” Thời Vũ Thành chịu không nổi nữa tát thẳng vào mặt con gái lớn một cái!
Cái tát này ông ấy đã dùng toàn bộ sức lực, khuôn mặt đỏ ửng của Thời Vũ Kha in hằn năm ngón tay, ngay lập tức đã bị sưng tấy lên.
Từ nhỏ đến lớn Thời Vũ Thành chưa bao giờ tát con gái mình một cái nào, cái tát này vô cùng nặng nề và tàn nhẫn khiến hai mẹ con họ lập tức chết lặng.
Sau một hồi sững sờ, Thời Vũ Kha che mặt kêu lên, cô ta vừa khóc vừa nói: "Sao bố lại đánh con, sao lại đánh con…?”
“Con còn mặt mũi mà hỏi ư? Thanh danh nhà mình sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy hoại trong tay con.” Thời Vũ Thành hận rèn sắt không thành thép.
Giang Nhã Đan ôm con gái vào lòng, tức giận mắng chồng: "Anh điên à? Vũ Kha mới là con gái ruột của chúng ta. Con ngốc kia vừa mới trở về anh đã trút giận lên Vũ Kha. Con ngốc kia không thể giữ được đàn ông thì liên quan gì đến con của tôi chứ?”
Thời Vũ Thành chỉ tay vào mặtcủa hai mẹ con bọn họ rồi giận dữ run rẩy mắng: "Em cứ chiều chuộng nó như vậy thì sớm muộn gì nó cũng sẽ hư hỏng thôi.”
“Tờ giấy cổ phần đâu? Giao lại đây.” Ông ấy đưa tay về phía con gái lớn.
Thời Vũ Kha né tránh ánh mắt của bố mình, ấp úng nói: "Tờ giấy cổ phần đó đang nằm trong tay Thời Du Huyên, con không có cầm.”
Khi đó Thời Vũ Thành đồng ý để Thời Du Huyên kết hôn với một trong những điều kiện đó là phải giao vốn chủ sở hữu cho Thời Du Huyên, nếu không sẽ để Thời Vũ Kha tự mình kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc.
Bề ngoài Thời Vũ Kha rất tán thành nhưng lại ngấm ngầm chống đối. Nếu không có lời nói vừa rồi của Thời Vũ Kha thì có lẽ Thời Vũ Thành mãi mãi không biết được chuyện này.
“Được, con rất được.” Thời Vũ Thành quá thất vọng với con gái lớn của mình, ông ấy không muốn tiếp tục nói những điều vô nghĩa với Thời Vũ Kha nữa. Thời Vũ Thành đóng sầm cửa lại rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
“Mẹ, con phải làm sao bây giờ?” Thời Vũ Kha lo lắng hỏi.
Tính tình nóng nảy của Thời Vũ Thành thì hai mẹ con cô ta đều biết rõ, bình thường ông ấy không hay tức giận nhưng một khi đã tức giận thì rất khó nguôi.
Giang Nhã Đan không biết phải làm gì, chỉ có thể trấn an con gái mình. Sau đó bà ta theo Thời Vũ Thành ra ngoài. Khi Giang Nhã Đan quay lại sắc mặt rất khó coi, bà ta yêu cầu Thời Vũ Kha phải trả lại tờ giấy cổ phần cho Thời Du Huyên.
Vừa rồi vệ sĩ của nhà họ Thịnh nói rằng cậu chủ yêu cầu bọn họ đưa cô chủ về nhà ba ngày chứ không phải bị đuổi về như bọn họ nghĩ.
Ban đầu cô ta nghĩ rằng Thời Du Huyên bị đuổi về nên đã lo lắng số cổ phần và sính lễ sẽ bị nhà họ Thịnh đòi lại.
Nhưng vừa rồi nghe giọng điệu của mấy người vệ sĩ thì có vẻ như không phải vậy, hình như con ngốc này đang sống rất tốt trong nhà họ Thịnh.
Giang Nhã Đan lại bắt đầu cảm thấy không cam lòng, bà ta cho rằng Thời Du Huyên chỉ là một con ngốc, một đứa trẻ mồ côi, dựa vào đâu mà cô lại có được hạnh phúc như vậy?
…
Giang Nhã Đan cảm thấy không vui, Thời Vũ Kha lại càng không vui.
Thời Vũ Kha nghe lời mẹ mình giao giấy chứng nhận chủ sở hữu ra nhưng vẫn rất miễn cưỡng nói: "Mẹ, bố đã hồ đồ rồi chẳng nhẽ mẹ cũng hồ đồ theo sao? Nếu đã giao ra rồi thì rất khó có thể lấy lại được. Không, cái này là của con, đừng hòng ai lấy được nó.”
“Ngoan, con chủ động đưa ra đi. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì con sẽ không có khả năng gả cho Giản Nghi Ninh đâu.”
Thời Vũ Kha cảm thấy những lời mẹ mình nói cũng đúng nên đã đưa giấy chứng nhận cổ phần cho bà ta. Thời Vũ Kha vẫn không yên tâm dặn dò: "Mẹ nhất định phải cho Thời Du Huyên cầm, tuyệt đối không được trả lại nhà họ Thịnh nghe chưa.”
Thời Vũ Kha còn muốn trong tương lai có thể lấy lại tờ giấy chứng nhận cổ phần này.
Tại toà nhà Ginza.
Thịnh Hàn Ngọc nhìn chằm chằm vào camera giám sát để quan sát người phụ nữ tự nhận là Giản Di Tâm kia.
Người phụ nữ này nhàn nhã đi đến nhưng lại vội vàng rời đi!
Tướng mạo cô có chút không đúng, tuy rằng tuổi tác có vẻ lớn hơn một chút nhưng cũng không cách quá nhiều. Chiều cao cũng tương đương, hình dáng có chút thay đổi.
Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy người phụ nữ trong camera giám sát hơi hơi quen thuộc nhưng lại không hề nghĩ đó là Thời Du Huyên.
Anh nghĩ Giản Di Tâm đã phẫu thuật thẩm mỹ, cô ấy yêu cái đẹp đến mức không bao giờ để khuôn mặt bị bỏng đi gặp người khác.
Giản Di Tâm, em có biết không? Em vẫn luôn ở trong trái tim anh, cho dù em có trở nên xấu xí thì anh cũng không bao giờ khinh thường em.
“Bụp!” Anh giáng một cú đấm lên mặt bàn, hai mắt bừng bừng lửa giận nhìn Vân Triết Hạo, tức giận nói: "Tất cả nhân viên ở quầy lễ tân và bảo vệ đều bị đuổi việc, ngay cả một người phụ nữ cũng không giữ chân được, đúng là vô dụng.”
“Được.” Vân Triết Hạo gật đầu đồng ý.
Thật ra việc này cũng không thể trách người khác, chỉ có thể trách chính Thịnh Hàn Ngọc, anh không nên cử người đến chào hỏi.
Có lẽ bọn họ quá nhiệt tình nên đã khiến Giản Di Tâm sợ hãi không dám lên.
Anh tính toán chính xác hết tất cả mọi chuyện nhưng lại không ngờ rằng Giản Di Tâm đi được nửa đường rồi lại quay người bỏ đi.
Tuy nhiên cũng không hẳn là không thu hoạch được gì, chiếc xe của Giản Di Tâm đã được theo dõi và chụp ảnh lại, căn hộ của cô cũng đã nhanh chóng được tìm thấy bằng cách sử dụng biển số xe!