Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 10: Di Tâm còn sống?

Hôm sau trời vừa rạng sáng.

Quản gia gõ cửa: “Cô chủ, mời mở cửa.”

Thời Du Huyên lật lại trùm chăn lên đầu, vờ như không nghe thấy.

Thật là, có vệ sĩ canh cửa, trong tay họ lại cầm chìa khóa phòng, có bước vào hay không hoặc khi nào bước vào căn bản không cần cô nói là được mà đúng không?

Tự mấy người không thể mở nó chắc!

Khóa cửa khẽ xoay, người ngoài cửa quả nhiên dùng chìa khóa mở ra: “Cô chủ, cậu chủ nói, nội trong vòng nửa tiếng nữa phải xuất hiện trước mặt cậu ấy, nếu không cô sẽ tự gánh lấy hậu quả.”

Lúc này Thời Du Huyên tức giận đến cực điểm, cô ngồi dậy, vừa định nổi giận, lại nghe quản gia nói: “Cậu chủ kêu hôm nay đưa cô về nhà mẹ đẻ, đến trễ thì không hay đâu.”

Đưa cô trở về nhà mẹ đẻ?

Trong lòng Thời Du Huyên cảm thấy “lộp bộp”, vốn dĩ ban ngày cô còn muốn tìm cách rời khỏi đây nhưng bây giờ thời cơ đã đến rồi.

Một lúc sau cô nở nụ cười ngọt ngào, nhanh nhẹn phi từ trên giường, dùng tốc độ một trăm mét lao vào phòng rửa mặt!

Cô có ý định nửa đường bỏ trốn.

Trong hai ngày qua cô cũng nhận thấy Thịnh Hàn Ngọc là một người có tính chiếm hữu mạnh mẽ, nếu mình bỏ trốn hẳn là anh sẽ đến nhà họ Thời để đòi người.

Giang Nhã Đan nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, nói không chừng còn muốn bóp chết Thịnh Hàn Ngọc, khiến cho bọn họ chó cắn chó, miệng đầy lông, Thời Du Huyên xấu xa nghĩ.

Tâm trạng của cô rất tốt, chỉ hai mươi phút sau đã vệ sinh sạch sẽ, thoải mái xuất hiện trước mặt Thịnh Hàn Ngọc.

“Ăn cơm.”

Thịnh Hàn Ngọc liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói.

Sau khi ăn sáng xong lên xe khởi hành, xe chạy được nửa đường, Thời Du Huyên ôm bụng kêu lên: “Ôi, đau bụng quá, em muốn đi vệ sinh.”

Phía trước chính là khu vực dịch vụ, Thịnh Hàn Ngọc yêu cầu tài xế dừng lại, Thời Du Huyên ôm con gấu bông xuống xe.

Cô vừa bước vào toilet, Thịnh Hàn Ngọc nhận được một cuộc gọi, anh nhờ vệ sĩ canh cửa, đợi Thời Du Huyên ra để đưa cô trở về Thời gia, sau đó yêu cầu tài xế lái xe rời khỏi!

Thời Du Huyên từ cửa sổ phòng vệ sinh bò ra ngoài, lấy điện thoại từ con gấu bông ra bấm một dãy số, không đến một phút sau chiếc xe như đã hẹn mà trực tiếp chạy đến trước mặt cô.

Dừng lại trước một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, Thời Du Huyên nhanh chóng bước vào căn hộ, hai mươi phút sau lại bước ra, ngay cả khi Thời Vũ Thành đứng trước mặt cô sợ là cũng không thể nhận ra!

Cô mặc một bộ trang phục công sở màu bạc, tóc ngắn màu hạt dẻ, bước trên đôi giày cao gót da cừu cao mười phân, trên tay cầm một chiếc túi Hermes màu đỏ.

Trang điểm thành một người phụ nữ mạnh mẽ điển hình.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là trên mặt Thời Du Huyên đeo một chiếc mặt nạ da người mỏng, hoàn toàn khác với khuôn mặt thật của cô, trông như một người phụ nữ đã ngoài ba mươi tuổi.

Trong bãi đậu xe, Thời Du Huyên ấn nhẹ chìa khóa xe trong tay một cái, cách đó không xa, một chiếc xe Ferrari màu đỏ sáng lên hai lần, sau đó cửa xe không tiếng động mở ra.

Thời Du Huyên lên xe, đạp hết chân ga lao vυ't rời đi.

Tòa nhà Ginza Giang Châu.

Người ở Giang Châu ai cũng biết Ginza là tòa nhà đắt giá nhất Giang Châu, nhưng lại ít ai biết đây cũng là sản nghiệp của Đính Thịnh, thời khắc này trong một phòng sang trọng trên tầng cao nhất của tòa nhà có ba người đang ngồi.

Trên bàn trà có rượu vang đỏ, bộ trà và bình cà phê.

Nguyên Triết Hạo lắc ly thuỷ tinh trong tay, chất lỏng trong suốt như pha lê lấp lánh mờ ảo.

Anh ta là chủ sở hữu của Ginza và là đối tác của Thịnh Hàn Ngọc. Hai người còn lại là Thịnh Hàn Ngọc và cậu ba của Thịnh gia-Thịnh Trạch Dung.

Chiếc mắt kính râm mà Thịnh Hàn Ngọc chưa bao giờ tháo ra trước mặt Thời Du Huyên giờ đã được đặt trên bàn trà, anh cầm tách trà nóng lên nhấp một ngụm.

Đôi mắt như chim ưng không đáy, anh nói với Thịnh Trạch Dung: “Chú có chắc là chủ nhân của tập đoàn Thiên Mã là Di Tâm không?”

Thịnh Trạch Dung gật đầu: “Ừ, bạn học của em ở nước ngoài đã tra ra được, thời điểm đăng ký công ty đích thực là sử dụng tên chị dâu… tên là Giản Di Tâm và Giản Nghi Ninh.”

Trước đây cậu ta đều gọi là chị dâu, nhưng bây giờ anh cả của cậu ta mới kết hôn lại còn là kết hôn với một người phụ nữ khác, rõ ràng là không thích hợp để cậu ta gọi là chị dâu nữa.

Cậu ta sửa miệng: “Chị Di Tâm có vài chi phiếu nhật ký sinh hoạt ở Giang Châu, không nhiều lắm, nhưng đều xảy ra trong năm năm qua.”

Thịnh Trạch Dung, cậu ba của Thịnh gia, cùng Thịnh Dự Khải là cậu hai, được sinh ra cùng một bố mẹ, nhưng họ có hai tính cách hoàn toàn khác nhau.

Cậu ta chán ghét kiểu đối nhân xử thế của người anh thứ hai, nhưng ngại tình cảm với bố mẹ, nên mặt ngoài cậu ta có vẻ rất xa cách Thịnh Hàn Ngọc.

Trên thực tế là vẫn luôn ở chung với Thịnh Hàn Ngọc, bí mật giúp đỡ Thịnh Hàn Ngọc rất nhiều.

Thịnh Hàn Ngọc là chủ nhân chân chính của tập đoàn Đính Thịnh, cả Nguyên Triết Hạo và Thịnh Trạch Dung cũng đều nắm giữ cổ phần.

Không khí trong phòng rất áp lực, người ngày thường vẫn luôn nói đùa-Nguyên Triết Hạo cau mày nghiêm nghị nói: “Cậu chủ Thịnh à, nếu hôm nay người phụ nữ đến đây thực sự là Giản Di Tâm thì cậu sẽ làm gì?”

Chuyện này thật sự rất khó xử, Thịnh Hàn Ngọc vì Giản Di Tâm mà vẫn kiên trì năm năm không cưới vợ, nhưng vào ngày thứ hai sau hôn lễ thì có tin tức vị hôn thê cũ của anh đã đăng ký một công ty ở nước ngoài!

Mà công ty này ngay lập tức sẽ hợp tác chặt chẽ với công ty bọn họ, chậc, đúng là ông trời rất biết trêu ngươi!

Đôi mắt của Thịnh Hàn Ngọc lóe lên một tia sáng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc.

“Ly hôn, sau đó cùng Di Tâm gương vỡ lại lành.”

Sau trận hỏa hoạn năm đó, tại hiện trường cũng không tìm được thi thể của Giản Di Tâm.