Vắng Em Không Vui

Chương 5: Em mong anh không tai không nạn (5)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả thực Phó Mộng Tinh không thể nào đuổi theo để đánh Đàm Anh được, sắc mặt cô ta vừa đen vừa tái, khó coi vô cùng.

Cô ta che lấy mũi, thực sự bị lệch rồi sao? Lời Đàm Anh vừa nói ra, cô ta cứ cảm thấy ánh nhìn của tất cả mọi người như có như không dừng trên mũi cô ta.

Thường ngày Lý Viên thường chạy theo mông Phó Mộng Tinh, Đàm Anh vừa đi cô ta sở Phó Mộng Tinh này chút nữa sẽ trút giận lên người cô ta, vội vã an ủi cô ta: “Mộng Tinh, đừng tức giận với người mới làm gì.”

Được cô ta nhắc nhở, Phó Mộng Tinh tỉnh táo lại, đúng vậy, Đàm Anh chỉ là một người mới, một nhân viên thực tập mà thôi. Ở cùng một công ty, còn sợ không tìm được cơ hội trả thù Đàm Anh sao?

Trong đám người mới này, Phó Mộng Tinh ghét nhất Đàm Anh. Cô ta kiên định cho rằng, Đàm Anh dựa vào quan hệ với Lâm Duy Tư mà đi cửa sau vào công ty.

Cũng chẳng trách cô ta nghĩ như vậy, công ty điện ảnh truyền hình Khải Minh là công ty truyên thông số một số hai trong nước, năm ngoái điều kiện tuyển dụng yêu cầu từ nghiên cứu sinh trở lên, cho dù là sinh viên ưu tú của trường đại học nổi tiếng cũng không nhất định được nhận vào.

Phó Mộng Tinh nhìn thấy lý lịch của Đàm Anh, ngay tới bằng tốt nghiệp đại học với chứng nhận học vị cũng chẳng có!

Phó Mộng Tinh cười mỉa một cái, người thế này chỉ có thể dựa vào thân thể mà bò lên! Trừ đi khuôn mặt, còn có thể làm gì được nữa?

Thực ra còn một loại khác có thể phá vỡ quy chuẩn tuyển dụng: tài hòa hơn người, đã tới mức độ không cần nhìn học lực.

Sao Đàm Anh lại có thể là loại thứ hai được!

Khóe miệng Phó Mộng Tinh nhếch lên, nói với Lý Viên: “Chiều nay cô nói ra ngoài, học lực của Đàm Anh chỉ tới cấp ba, dựa vào việc bò lên giường mới vào được công ty.”

Vừa dứt lời, Lý Viên do dự nhìn cô ta nói: “Lời nói dối này rất dễ bị người ta nhìn thấu đó.”

Phó Mộng Tinh lạnh lẽo nhìn cô ta một cái: “Cô tưởng tôi không có não à, đương nhiên là sự thật!”

Lý Viên hoài nghi: “Học lực của cô ta thực sự chỉ tới cấp ba thôi sao?”

“Chính mắt tôi nhìn thấy còn có thể giả được?”

Lý Viên kinh ngạc không thôi.

*

Đàm Anh chẳng thèm để tâm tới phản ứng của Phó Mộng Tinh, bây giờ cô có việc quan trọng hơn cần phải làm. Theo kế hoạch của Đàm Anh, cô muốn biết tin tức của Quan Dạ Tuyết từ trong miệng Chu Độ là không thể nào.

Nhưng ép Sở An Mật mở miệng thì đơn giản hơn nhiều.

Một năm trước Sở An Mật cũng ở trong nước, dựa vào sự ái mộ và chiếm hữu của cô ta đối với Chu Độ, không thể nào hoàn toàn không biết gì về vụ án của Quan Dạ Tuyết.

Sở An Mật mẫn cảm vô cùng, học ngành tâm lý, nơi nào cũng có thể phân tích lòng người. Vốn Chu Độ mắc phải chứng lãnh cảm, khiến cô ta rất không có cảm giác an toàn.

Sáu năm trước Sở An Mật ngay cả mạng đều không cần, cũng muốn hại Đàm Anh tan cửa nát nhà, khiến cô và Chu Độ triệt để trở thành kẻ thù của nhau.

Sở An Mật là một kẻ điên, là một kẻ điên chỉ yêu Chu Độ, vì Chu Độ cô ta có thể làm bất cứ thứ gì.

Giả dụ nói với Sở An Mật: “Cho cô 5 triệu tệ, rời khỏi Chu Độ.”

Sở An Mật sẽ chẳng thèm đếm xỉa.

Nhưng nếu Đàm Anh nói với cô ta: “Đưa thông tin của Quan Dạ Tuyết cho tôi, cả đời này tôi sẽ không gặp lại Chu Độ nữa.”

Sở An Mật trăm phần trăm đồng ý.

Đàm Anh nhìn ra được, Chu-par và bác sĩ Sở hai người này đều bệnh không nhẹ.

Cô dự định kí©ɧ ŧɧí©ɧ Sở An Mật, khiến Sở An Mật hiểu lầm rằng giữa cô và Chu Độ có gì đó, mà từ đây đổi lấy tin tức về Quan Dạ Tuyết.

Bàn tính này không tồi, nhưng để xuất hiện cùng lúc với Chu Độ rất khó, Đàm Anh chẳng hề nghĩ sẽ thuận lời như thế này. Chu Độ đồng ý ăn cơm với cô, quả thực quá kì lạ.

Tại sao nhỉ?

Anh sớm không phỉa chàng trai sáu năm trước, hiện giờ có tiền có địa vị, tức là anh sẽ lựa chọn quyền lợi. Trước giờ anh vẫn luôn đối với Đàm Anh tránh mà không kịp, dường như cô là thứ gì bẩn thỉu vậy.

Đàm Anh vốn cho rằng lần này vẫn phải dựa vào bản thân dính lấy, đã làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu dài lâu.

Nhưng anh đến rồi.

Là thực sự hận tới nỗi muốn tận mắt nhìn thấy cô “hôn nhân bất hạnh” thê thảm suy sụp tới mức nào sao?

Đàm Anh mở điện thoại lên, nhìn thấy thời gian bên trong. Bây giờ đã sáu giờ rồi, cô chỉ còn một tiếng đồng hồ để chuẩn bị cho bản thân.

Cô không muốn lời nói dối của bản thân mình bị Chu Độ vạch trần ngay tại chỗ.

Nghĩ tới bản thân mình trước kia tới văn phòng luật với bộ dạng bị bạo hành, đau răng quá. Không cần biết như thế nào đầu tiên phải ổn định tạo hình rồi nói sau, tới lúc đó gặp chiêu nào tiếp chiêu đấy.

Đàm Anh chạy như bay tới phố thương mại gần công ty nhất, chạy thẳng tới khu quần áo, may mà nhờ có cuộc sống không lo nghĩ mười chín năm, mà giờ kỹ năng phối đồ của cô cũng khá ổn.

Đàm Anh lấy một chiếc váy liền thân màu tím đinh hương tinh tế thanh lịch, phối với giày cao gót màu nude điểm bạc, cô kéo dây buộc trên tóc xuống, để mái tóc xoăn gợn sóng như tảo biển xõa tung.

Chiếc váy mang theo vài phần mềm nhẹ gợi cảm, lộ ra làn da trắng mịn non mền.

Mắt nhân viên bán hàng sáng rực lên: “Cô mặc như thế này rất đẹp ạ.”

Đàm Anh mìm cười nói: “Cảm ơn.” mà giá cả không hề đẹp chút nào, hai thứ đồ này ngốn của cô mất 8000 tệ, số tiền tích cóp gần nửa năm của cô cứ thế bay mất.

Đàm Anh không kịp đau lòng, cô không còn thời gian nữa.

Xách túi vội chạy ra ngoài, cô bắt một chiếc taxi rồi ngồi lên, nhanh tay nhanh chân bắt đầu trang điểm cho mình, nhờ phúc lang bạt mấy năm nay, cô đã học được khá nhiều kĩ năng mà trước kia không biết.

Đầu tiên trang điểm cho mình thành dáng vẻ đáng thương.

Những nơi lộ ra trên người đều bị Đàm Anh hung hăng nhéo mất cái, da cô vốn trắng, sau mấy cái nhéo này chỉ cần nhìn thấy đã giật mình.

Cô sợ không lừa nổi Chu Độ, xuống tay với bản thân mình vô cùng ác, không dám nhẹ tay, không lâu sau mấy chỗ kia biến thành màu xanh tím.

Đàm Anh rít gào một hơi.

Hiện giờ chỗ tốt của chiếc váy này mới lộ ra, những dấu vết cô tự tạo vừa đủ.

Lăn lộn một hồi, lúc Đàm Anh xuống xe, từ một cô gái tươi sáng bỗng trở thành người vợ bị bạo hành vô cùng đáng thương.

Tranh thủ thời gian, lúc bước vào nhà hàng vừa đúng 6h55 phút, cuối cùng Đàm Anh cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Mùa hè trời tối hơi muộn, giờ này vừa đúng lúc mặt trời xuống núi, nửa vùng trời màu hồng ấm, cô chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Nơi cuối con phố dài, cô nhìn thấy, một chiếc Porsche màu trắng dừng trước cửa nhà hàng.

*Xe của anh Độ



Chu Độ xuống xe, cả người anh mặc màu đen tới cúc áo sơ mi cũng rất tỉ mỉ. Cũng may là ánh hoàng hôn ấm áp, trông anh không quá lạnh lùng, hiếm thấy vài phần giống hồi còn trẻ.

Con phố dài, thiếu niên. Hai từ đẹp đẽ biết bao.

Chớp mắt khiến cô liên tưởng tới rất lâu về trước, con phố dưới ánh hoàng hôn, lưng cô gái đeo đàn cello, lùi bước ra sau, ngọt ngào hỏi thiếu niên trước mặt: “Hôm nay là sinh nhật anh, ước một điều ước đi?”

*Đàn cello



Thiếu niên kia đẩy cô ra, mắt không nhìn xéo đi về phía trước: “Không liên quan gì tới cô.”

Cô nói: “Vậy anh đoán xem em ước điều gì?”

“Sinh nhật của tôi, cô ước?” Anh cười nhạo.

Ánh nắng ấm áp, gió cũng ấm, tất cả mọi thứ đều hài hòa như thế. Bóng lưng của cô gái và chàng trai chồng lên nhau, dưới ánh nắng cô nâng tay lên, động tác của cái bóng trở thành cánh tay mảnh khảnh của cô gái sờ lên mặt chàng trai.

Mắt cô sáng lên, nghiêm túc mà nóng cháy nói: “Chu Độ, em mong anh không tai không nạn, vắng em không vui.”

Bước chân anh dừng lại, lạnh lùng nói: “Thần kinh.”

*

Trải qua nhiều năm Đàm Anh mới hiểu, một cô gái mắng chàng trai là thần kinh, có 50% là thực sự ghét chàng trai kia, còn 50% còn lại, là bị chọc tới mức động lòng không thôi.

Nhưng một chàng trai nói cô gái là thần kinh, vậy chỉ có thể nói là chàng trai kia 100% chán ghét cô.

Bây giờ cô hiểu rồi, cho nên cô ngồi ở chỗ này, không bao giờ dính tới tình yêu nữa.

Chỉ dựa vào diễn xuất.

Cô đang ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, bày ra trạng thái của người phụ nữ muốn ly hôn nên có.

Thất vọng cô đơn, bi thương tủi nhục, có lẽ còn có cả mê mang tuyệt vọng. Tâm thái tất cả các vai diễn mà cô sắm vai có lẽ là: Cô hận Chu Độ, nhưng không thể không xin anh giúp đỡ.

Cho nên khi Chu Độ bước vào thì nhìn thấy một màn như thế này.

Đàm Anh lo lắng nắm lấy chiếc cốc, môi hơi mím lại, gương mặt trắng bệch.

Nghe thấy bước chân anh tới gần, bả vai cô hơi run lên, không dám ngẩng đầu, khẩn cầu nói: “Bộ dạng hiện giờ của tôi, có phải như mong muốn của anh rồi không. Không cần biết trước kia tại sao anh muốn trả thù tôi, tôi đã trả đủ rồi, anh có thể giúp tôi không?”

“Tôi….” Cô dừng lại, mang theo giọng nức nở, giống hệt như một người đánh mất tôn nghiêm, “Tôi thực sự muốn ly hôn.”

Một lúc lâu không thấy anh đáp lời, Đàm Anh nhịn khóc, cẩn thận ngẩng đầu lên.

Cô ngây người.

Chu Độ mím chặt môi, không nói một lời, tầm mắt rơi lên vệt xanh tím trên xương quai xanh của cô. Có chút rét lạnh.

Đàm Anh không được tự nhiên mà co rụt về sau.

Nhưng mà thời gian anh nhìn chằm chằm vào vệt xanh tím kia quá lâu, lâu tới mức khiến cô nghẹt thở.

Vẻ mặt này của anh cô chưa từng thấy bao giờ.

Lạnh, còn mang theo phẫn nộ mà cô không tài nào giải thích được.

Ánh đèn trong nhà hàng vàng ấm, đôi mắt thờ ơ của người đàn ông quét qua từng tấc vết thương trên người cô.

Bên cổ, bả vai, xương quai xanh, cánh tay.

Anh hồi lâu không nói một lời, khiến Đàm Anh trở nên khẩn trương, tim đập bụp bụp, Chu Độ đang nhìn cái gì, sẽ không phát hiện ra đây là giả chứ.

Ngay tại lúc Đàm Anh sắp chịu không nổi nữa.

“Hắn ta làm?” âm thanh của người đàn ông thuần hậu trầm thấp, giọng điệu lạnh lẽo.

Đàm Anh phản ứng lại được “Hắn” là đang chỉ “Ông xã”kia của cô.

Cô chậm chạp đáp: “Ừ.” khiến tính cách của một người sau khi trải qua đau khổ thay đổi 180 độ.

“Kết hôn từ khi nào?”

Cuối cùng cũng đi vào trình tự hỏi thông tin của luật sư rồi, trong lòng Đàm Anh nghĩ, những vấn đề này cô đã sớm chuẩn bị rồi, hiện giờ hỏi cái gì cô đều đáp được hết.

“Hai năm trước, tháng chín, tổ chức hôn lễ ở nước Pháp.”

Khóe môi Chu Độ hơi động, không phân biệt được vui buồn: “Vì yêu mà kết hôn?”

Đàm Anh vô thức gật đầu.

Anh yên lặng một lúc, trong giọng nói mang theo trào phúng rõ ràng: “Nếu đã vì yêu, chồng của cô Đàm sẽ bạo hành cô sao? Chẳng phải không thể một đời sao? Sao hiện giờ lại rơi tới bước đường tiếng nói như muỗi kêu thế kia. Trước đây chẳng phải cô Đàm rất cứng cỏi sao, bảo tôi đi chết, nói cả đời này cũng không muốn gặp lại tôi nữa.”

Đàm Anh: “…..” Hình như có chút kì lạ, nhưng không nói rõ được lạ ở chỗ nào.

Cô chỉ yên lặng rũ đầu xuống, không trả lời được thì không trả lời.

Nếu như có thể, cô không thèm trở về.

Vừa lúc nhân viên phục vụ đi tới, hỏi thăm: “Hai vị muốn gọi gì ạ?”

Chu Độ đẩy thực đơn ra: “Không cần.”

Anh đứng dậy, lạnh mắt nhìn Đàm Anh: “Còn ngồi đó làm gì nữa, đứng dậy, tới bệnh viện đánh giá thương tật.”

Đàm Anh trợn mắt há mồm.

Trước đó những tình huống có thể xảy ra cô đã nghĩ hết một lượt, duy nhất không ngờ tới, Chu Độ sẽ dẫn cô đi đánh giá thương tật.

Đây là trinh tự tư vấn thông thường của luật sư sao? Cô còn chưa tư vấn bao giờ, cũng chẳng có kinh nghiệm gì, bây giờ cưỡi hổ khó xuống, có chút kinh ngạc.

Nhân viên phục vụ thức thời rời khỏi.

Môi mỏng của Chu Độ nhếch lên, ngoài cười trong không cười: “Cần tôi tự mời cô đi?”

Đàm Anh gian nan đứng dậy: “Không cần ký thỏa thuận gì trước sao?”

Anh xoay người đi ra ngoài, không thèm để ý tới cô.

Được rồi, tuy cái này phát triển rất kì lạ, nhưng trước mắt case dâng tới trước cửa này Chu-par nhận rồi.

Đàm Anh theo sau lưng anh, bóng đàn mờ ảo, bóng lưng cao lớn của anh hoàn toàn bao trùm lấy cô, cô không thích cảm giác áp bức như thế này, cô tỉnh bơ dịch người ra một chút, bàn tính trong lòng đang lạch cạch nghĩ xem lúc tới bệnh viện thì nên làm thế nào.

Càng nghĩ càng không ổn, vết thương cả người này đều là vết thương thật, nhưng chỉ nhìn dọa người thôi, bác sĩ kiểm tra ra thì biết ngay không nghiêm trọng.

Nhưng cũng may mà thực sự là vết thương, không đến nỗi có sơ hở trí mạng.

Đi tới trước xe Chu Độ, Đàm Anh nhìn rõ xe của anh, Porsche năm ngoái mới tung ra thị trường, vẻ ngoài khá khiêm tốn nhưng tính năng vượt trội, cực kì đắt đỏ.

Đàm Anh ngồi vào ghế phụ lái, Chu Độ khởi động xe.

Đàm Anh không muốn nhìn vẻ mặt khủng bố của anh nữa, quay ra đánh giá nội thất trong xe, phong cách thương vụ đơn giản, không có quá nhiều đồ trang trí, vô cùng phù hợp với tính cách của Chu Độ.

REPORT THIS AD

“Đây là?” Cô ngây người, giơ tay cầm lấy chiếc bút má để trên xe.

Cổ tay đột nhiên bị một cánh tay nắm lấy, chặt tới nỗi hơi đau.

“Cô Đàm có biết cái gì là quyền sở hữu vật phẩm cá nhân không, đồ của tôi, xin cô đừng đυ.ng chạm lung tung.”

Hai người dựa vào rất gần, Đàm Anh nâng mắt nhìn anh, chẳng rõ tại sao tối nay Chu Độ lại nổi nóng nhiều lần như thế. Anh rõ ràng là người dù cho thái sơn có sụp ngay trước mặt cũng không đổi sắc, nhưng mà tối nay anh cay nghiệp quá thể.

Bốn mắt nhìn nhau ngắn ngủi, không khí phút chốc ngừng lại.

Chu Độ đột nhiên hất tay cô ra, tiện tay nhét chiếc bút máy vào hộp đen.

Đàm Anh nói: “Xin lỗi.”

Cô cảm thấy, chiếc bút máy này nhìn rất quen.

Nhưng làm sao có thể chứ, sáu năm rồi, bút máy của cô sao có thể xuất hiện trên xe của Chu Độ.