“Ngài Manson, ngài Manson?”
Cảnh sát phụ trách tra hỏi gọi hai tiếng liên tiếp, người phụ trách ghi chép lại nghiêm chỉnh nói lần nữa: “Ngài Manson, xin phối hợp với chúng tôi, tạm thời đặt ly rượu xuống được không?”
Khí phách kia giống như đang nói “Nếu anh không đặt xuống, tôi sẽ úp cái chai lên đầu anh!” Đương nhiên, cũng chỉ là giống như mà thôi, không ai lại nói thế với một vị thiếu gia của tập đoàn tài chính vào lúc này cả.
Mặc dù vị thiếu gia này có thể sẽ không trở thành người thừa kế.
George · Manson chợt tỉnh hồn, quơ quơ ly rượu vang đã rỗng trong tay.
Cảnh sát nhìn chằm chằm ngón tay gã, hơi nhíu mày, bởi vì không biết tại sao cái tay đang cầm ly rượu của vị thiếu gia này đang run.
George · Manson buông ly rượu xuống, chà xát ngón tay, rốt cuộc đã nói câu đầu tiên sau khi vào phòng, “Đừng nhìn, uống nhiều rượu khiến ngón tay tôi không nghe lời.”
Mặc dù trên đất toàn là chai rượu, nhưng nhìn gã vẫn không có say. Lúc nói chuyện cũng không uốn lưỡi, không suy luận hỗn loạn, càng không có hưng phấn hoặc choáng váng. Có thể thấy vị thiếu gia này là cua lớn trong hồ rượu, những thứ này không là gì với gã cả.
“Anh chắc chắn trạng thái bây giờ vẫn tốt chứ?” Cảnh sát nhìn ngón tay gã, nhíu mày một cái, “Nếu như cần, có thể để cho bác sĩ…”
“Không cần.” George · Manson ngắt lời nói, “Có gì muốn hỏi thì hỏi nhanh đi, xong tôi còn muốn ngủ.”
“Được rồi.” Cảnh sát gật đầu một cái, cũng không phải lần đầu họ thấy loại thái độ phối hợp chẳng ra gì này, nhưng có chức trách nên nếu nhịn được thì vẫn phải nhịn.
Hắn nhìn danh sách những vấn đề cần quan tâm mà cảnh sát trưởng Kane đưa cho, chọn trước mấy câu đơn giản để George · Manson thích ứng với tiết tấu hỏi đáp, sau đó mới chuyển tới chuyện sau khi lặn xuống nước.
“Đồ lặn của Jason · Charles đã được chứng minh là bị ngài Triệu Trạch Mộc mặc.” Cảnh sát nói, “Trước khi xuống nước các anh có để ý đến không?”
George · Manson: “Không. Không chỉ tôi, cá rằng bọn họ cũng không chú ý đến. Khi đó chỉ muốn mặc đồ lặn vào rồi nhanh chóng xuống biển thoải mái một chút, quần áo đều là cầm lên mặc luôn, ai mà nghĩ đến sẽ mặc nhầm chứ.”
“Jason · Charles và ngài Triệu Trạch Mộc từng có chuyện gì không vui không?”
George · Manson nói: “Không biết, nhưng Jason · Charles là một luật sư rất… không giống luật sư, rất ít có vẻ hùng hổ dọa người, lại có chút hiền lành, không dễ va chạm với người ta, huống chi hai người này cũng không hay xuất hiện cùng nhau.”
“Vậy giữa ngài Kha và ngài Jason · Charles?”
George · Manson dùng một loại ánh mắt một lời khó nói hết nhìn cảnh sát, “Các anh muốn dùng suy nghĩ của người bình thường để giải thích một hành động của… người bị bệnh?”
“Được rồi.”
Cảnh sát trầm ngâm chốc lát, rốt cuộc thử đi vào điểm chính, “Sau khi xảy ra chuyện, phản ứng của anh từ đầu đến cuối có chút khác thường, có cái gì rất không đúng.”
George · Manson rũ mí mắt, hoạt động mấy ngón tay, “Tôi rất khác thường?”
“Đúng, mặc dù anh vẫn đang phối hợp trả lời, nhưng tâm trạng từ đầu đến cuối có chút…” Cảnh sát cân nhắc một chút, “Hình như anh có chút quá tiêu cực, có thể giải thích một chút không?”
Lần này George · Manson trầm mặc một lúc lâu.
Ngay lúc cảnh sát cho rằng gã muốn chống đối, gã lại uể oải mở miệng, “Thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua trước kia tôi đã từng bị tai nạn dưới nước, lần này khi lặn xuống, nhìn con rắn biển kia bơi về phía mình, tôi lại nghĩ đến lần đó.”
“Tai nạn gì?” Cảnh sát lại hỏi sâu vào.
George · Manson cắn chặt hàm răng vào lúc mọi người không chú ý, lại rất nhanh thả lỏng ra.
Tai nạn gì chứ? Đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước.
Gã cảm thấy trí nhớ của mình cũng không tính là kém, nhưng lại không thể nhớ rõ được đến cùng chuyện kia xảy vào khi nào.
Thậm chí, gã đã không thể nhớ được chi tiết vụ tai nạn đó, chỉ có thể nhớ một ít đoạn phim mơ hồ, giống như những trí nhớ kia có ý thức ẩn nấp, không để cho gã bắt được. Hay là trong tiềm thức của gã càng nghiêng về việc muốn quên mất chuyện kia.
Chắc là ở một vịnh nghỉ dưỡng nào đó của Decama, lúc đó chắc gã vẫn đang đi học, thậm chí có thể vẫn còn học trung học? Tóm lại tuổi không lớn lắm.
Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng khi đó gã đã là một cao thủ lặn, vô cùng kiêu ngạo, rất ghét lặn xuống nước có người đi theo, gã cho rằng đó là điều cần thiết của nghề này. Vì vậy lúc gã xuống nước đã ra lệnh cho những người khác tránh xa một chút, thậm chí còn bảo người ta giúp hắn ngăn huấn luyện viên lại.
Sau đó những người bảo vệ kia thật sự không đi theo, để mặc gã lặn xuống nước một mình.
Lúc đó thậm chí gã còn rất đắc ý, cảm thấy lời mình rất có oai phong, gã nói thế nào thì những người khác nghe thế đó.
Bây giờ suy nghĩ lại, đúng là quá ngu đần.
George · Manson trầm mặc một lát, nói với cảnh sát: “Là tai nạn rất đơn giản, quên kiểm tra dụng cụ lặn xuống nước, ống khí hơi bị biến chất, hình vòng tròn bị biến dạng nên khiến tính chất dán kín xảy ra vấn đề.”
Gã không nhớ được chi tiết cụ thể nữa, chỉ nhớ khi mình lặn xuống sâu mới phát hiện ống khí cắm vào miệng bị thoát khí, có quá nhiều chất khí chui vào trong miệng và lỗ mũi gã.
Cảnh sát: “Tôi rất tiếc, sau đó anh được huấn luyện viên cứu?”
George · Manson lắc đầu một cái: “Không.”
Gã không có cách nào khống chế, không có cách nào tự cứu, lúc giãy giụa trong nước mới ý thức được gã không dẫn theo bạn lặn cũng không dẫn theo huấn luyện viên, mình lại đang ở độ sâu mà chỉ có người có kinh nghiệm mới lặn xuống được, người bình thưởng căn bản không thể xuống.
Nói cách khác, cho dù giãy giụa thế nào đi nữa cũng không làm được chuyện gì…
Bàn tay đang ghi chép của cảnh sát ngừng một lát, “Ừ. Sau đó…”
George · Manson vuốt ve ly rượu, chậm rãi nói: “Được một người xa lạ cứu.”
Người nọ tìm thấy gã dưới vực sâu, hình như đã chỉnh lại ống khí cho gã. Nhưng lúc đó gã rất kinh hoảng, kéo lấy người đó như cọng rơm cứu mạng, gần như muốn khiến người đó trải nghiệm cảm giác gần kề cái chết.
“Trong hỗn loạn tôi căn bản không thấy rõ khuôn mặt người đó, chỉ nhớ ngón tay hắn nắm tay tôi rất trắng…” George · Manson giống như đang vùi lấp trong trí nhớ, “Rất trắng, chắc là một người trẻ tuổi, ngón tay vừa gầy vừa dài, nhưng lực lại rất lớn, hơn nữa vô cùng tỉnh táo.”
Gã dừng chốc lát, lại như thất thần lặp lại một lần, “Vô cùng vô cùng tỉnh táo.”
Bởi vì sau đó gã thử đã điều tra, dụng cụ lặn ở vịnh nghỉ dưỡng đó được chia theo khu vực, mỗi lần gã lặn đều lấy trang bị từ tủ vip6. Mà rất đúng dịp là, lúc ấy người cứu gã cũng lấy đồ từ tủ đó, ống khí cũng bị động tay chân, khiến vòng O biến dạng dẫn đến vấn đề về độ kín.
Nói cách khác, rất có thể đối phương cũng gặp phải chuyện như gã ở dưới nước, không khí vào miệng rất khó hô hấp bình thường. Nhưng hiển nhiên đối phương trầm ổn hơn gã nhiều lắm, không chỉ có thể đối phó được mà thậm chí còn cứu được một người lên bờ.
Cảnh sát nghe vậy thì tán thưởng một câu: “Gặp được người tốt.”
George · Manson không trả lời, qua một lúc lâu mới gật đầu nói: “Đúng vậy, người tốt.”
Chẳng qua là người tốt kia có chút đặc biệt.
Khi đó George · Manson chừng mười tuổi, năng lực có hạn, từ đầu đến cuối không biết rõ người cứu mình là ai.
Đến rất nhiều năm sau, khi gã rốt cuộc có thể dùng nhiều sức hơn để điều tra thì đã không tra được tin tức hữu dụng gì. Gã đã từng nghi ngờ rằng thật sự là đã quá lâu rồi, hay là có người cố ý không cho gã tra được.
Nhưng cuối cùng chuyện kia đã biến hóa theo thời gian và tâm trạng của gã, không giải quyết được gì.
“Cho nên lần tai nạn đó chỉ là một bất ngờ bình thường?” Cảnh sát hỏi.
Trên thực tế lại ngược lại, đó căn bản không phải là một sự trùng hợp. Nửa năm sau chuyện kia, trong lúc vô tình gã đã phát hiện, ban đầu rất có thể người động tay chân vào trong đám trang bị lặn đến từ gia tộc gã, là một trong mấy người anh của gã.
Toàn bộ trang bị tủ số vip6 đều bị phá hỏng, cho nên tùy tiện lấy một bộ đều sẽ bị tai nạn.
Người cứu gã là bị gã liên lụy.
Sự thật này khiến George · Manson lại có tâm trạng cực đoan chán chường, nghi thần nghi quỷ, không dám tin ai cả. Gã bắt đầu lêu lổng theo Glenn, chuyện vô liêm sỉ gì cũng làm, lời ngu dốt gì cũng nói, rượu thịt triền miên, một năm có ba trăm ngày là say, thật giống như sinh mạng đã không phải là sinh mạng, mà đang cố gắng đi vào chỗ chết.
Có vài người trải qua chuyện như vậy, lúc này có thể sẽ không bao giờ lặn nữa, nhưng gã lại không, gã giống như bất chấp tất cả, càng mê luyến cảm giác lặn xuống chỗ sâu sắp chết kia.
Tất cả mọi người đều nói, mấy năm nay gã điên cực kì.
Trước đó, gã vẫn miễn cưỡng có mấy người bạn, ví dụ như Joe hay Triệu Trạch Mộc, ví dụ như mấy người bạn học khác.
Sau đó, bạn thật cũng từ từ hời hợt thành bạn giả, chỉ còn lại lợi ích và giả tạo.
Bây giờ nói chuyện với những người khác, chỉ nhớ bọn họ là “bạn” trên danh nghĩa, chứ không nhớ đã từng có kích động muốn dùng cả mạng sống để giúp bạn như hồi còn bé nữa.
“Ngài Manson?” Cảnh sát hơi buồn bực, đối tượng tra hỏi thất thần còn không lấy hồn về nữa.
“Xin lỗi, tôi lại bắt đầu suy nghĩ người cứu tôi là ai theo thói quen.” George · Manson nói xong, trả lời câu hỏi vừa rồi của cảnh sát, “Anh nói thế nào là một bất ngờ bình thường? Đúng thế, đương nhiên là chỉ vì tôi không cẩn thận khinh thường mà thôi.”
Cảnh sát: “Vẫn không tìm được người cứu anh sao?”
George · Manson gật đầu một cái: “Đúng vậy, không biết tại sao, mặc dù tôi không có ấn tượng cụ thể với hắn, nhưng luôn là rất chắc chắn hắn rất trẻ tuổi. Có thể sử dụng tủ trang bị số vip6, nói rõ cũng là một con em nhà giàu, hoặc là tuổi trẻ tài cao? Trừ những thứ này ra, tôi không biết gì cả.”
Cùng lúc đó, đến căn phòng tầng ba của biệt thự mini gần rừng thông đèn.
Cảnh sát cũng đang hỏi Yên Tuy Chi vấn đề liên quan: “Kỹ thuật lặn của cậu rất tốt, nhưng một buổi chiều cậu đều ngồi trên bờ, từ đầu đến cuối không xuống nước. Hơn nữa vừa cậu nói rất nhiều năm không lặn rồi, tại sao?”
“Không có tiền.” Yên Tuy Chi cực kì thản nhiên nói.
Cảnh sát: “…”
Yên Tuy Chi vì muốn chứng minh mà còn quơ quơ máy thông minh trên ngón tay. Nụ cười mang vẻ bất đắc dĩ nói: “Học sinh nghèo, trước đây còn có chút căn cơ, nhưng bây giờ đã không có.”
Cảnh sát nghĩ về tài sản cá nhân của mình, cực kì đồng tình.
Thực tập sinh này vốn cũng không ở trong danh sách hỏi thăm chính của bọn họ, dù sao cậu ta cũng được tạm thời dẫn đến, ít nhất là không quen những người ở đây. Cho dù đồ lặn của Jason · Charles bị đổi là có người cố ý làm, cũng sẽ không liên quan đến cậu ta.
Hoàn toàn không tìm được động cơ.
Lúc cảnh sát cúi đầu lật xem danh sách câu hỏi của cảnh sát trưởng Kane, ánh mắt Yên Tuy Chi rơi vào bờ biển bên ngoài ban công.
Từ bên ngoài cửa lớn biệt thự đến gần bãi biển cuối rừng thông đèn, có mấy nhân viên sửa chữa đang để tay trần, ngồi xổm, lăn qua lộn lại kiểm tra hai cánh cửa kia. Yên Tuy Chi hơi thất thần nhìn bọn họ.
Trên thực tế, cả quá trình tra hỏi, từ đầu đến cuối anh đều đang thất thần, chỉ là cảnh sát không nhận ra mà thôi.
Anh nghĩ lại cảnh tượng đi quan cửa kiểm tra lúc trước, lại rút ra củ cà rốt mang bùn tìm ra hết mấy chỗ khả nghi, một chuỗi người, những chi tiết đã từng bị anh không thèm để ý lướt qua cuối cùng đan thành mấy luồng suy luận…
Mỗi một cái đều có khả năng, cho nên anh cần loại bỏ một chút.
Cảnh sát lật xong danh sách, ngẩng đầu cười một tiếng với anh, nói: “Được rồi, cậu Nguyễn Dã, chúng tôi tạm thời không có vấn đề khác, cám ơn đã phối hợp.”
Yên Tuy Chi đứng lên đưa bọn họ ra phòng.
Cảnh sát tiến hành tra hỏi tất cả mọi người ở đây đại khái kéo dài hai giờ, ngắn nhất là Yên Tuy Chi, dài nhất Kha Cẩn.
Cuối cùng, lúc cảnh sát trưởng Kane ôm một đồng quang não ghi chép chuẩn bị rời đi, sắc trời đã sớm đen sì, đã qua giờ cơm.
“Chúng tôi cần sửa lại tài liệu về tất cả mọi người, để xác định tính chất sự việc lần này.” Kane nói, “Trước khi có kết quả, tôi sẽ để một tiểu đội lại khu biệt thự trông nom, trong một hai ngày này việc đi lại có thể sẽ bị hạn chế. Nhưng tôi bảo đảm, chậm nhất là chiều mai, nhất định cho mọi người một câu trả lời.”
Nghe bảo ngày mai có thể giải quyết, mấy vị khách bị trì hoãn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tên Glenn luôn cảm thấy gen của mình rất đắt kia chân thành nói: “Theo kinh nghiệm của tôi, chuyện mà cảnh sát chỉ cần một hai ngày đã tra ra, sẽ không quá nghiêm trọng. Điều này nói rõ nội dung tra hỏi hôm nay cũng không có gì đáng để kích động. Tin tôi đi, chuyện lần này mười phần chỉ là một việc bất ngờ, chắc chắn cảnh sát cũng cho là như vậy.”
Vị công tử này phải nín nhịn hai ngày, lượn một vòng trong phòng khách, để cho người ta phải chú ý tới, lại bị đa số người dùng lời nói dịu dàng từ chối khéo, vì vậy liền lầu bầu một câu “CMN chẳng thú vị gì, Manson cũng mắc bệnh ở đây, ngay cả một người kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng không có.”
“Đậu má, ở cùng một chỗ với hắn ta, tôi chẳng cần uống rượu cũng say.” Joe trừng mắt nhìn sang chỗ Cố Yến và Yên Tuy Chi, sau đó bảo phòng bếp bê điểm tâm đã chuẩn bị trước lên bàn, vì phối hợp với công việc của cảnh sát nên hắn đặc biệt không cho rượu mạnh, chỉ có mấy chai rượu ngọt, tránh có người uống đến mức đầu óc mê muội.
Mọi người thấy chuyện hôm nay hơi nhiều, có vẻ tinh thần ai nấy đều không tốt, lúc dùng cơm vô cùng an tĩnh. Thỉnh thoảng có người nói chuyện, cũng rất thấp giọng.
Lúc Joe bỏ miếng thịt gà cuối cùng vào trong miệng, lấy cùi khuỷu tay đυ.ng vào Cố Yến ngồi bên cạnh.
Cố Yến “hử” thật thấp, tỏ ý hắn có rắm mau thả.
“Sao tôi cứ có cảm giác thực tập sinh của cậu đang nhìn cậu vậy?” Joe dùng chất giọng rất nhỏ hỏi, “Cậu đã làm cái gì? Hay là cậu ta muốn làm gì với cậu?”
Cố Yến sặc một miếng thịt bò bít tết, nhíu mày uống một chút rượu. “Cậu có biết tại sao cậu thi ba lần mà vẫn trượt tâm lí học ở đại học không?”
Joe xoa l*иg ngực bị chọc dao, “Nhưng thật sự là cậu ta liếc cậu mấy lần mà, hơn nữa từ xưa đến giờ cậu không bao giờ nhúng tay vào chuyện của người khác, nhưng mấy ngày này lại muốn nhúng tay vào cậu ta bao nhiêu lần rồi, tôi thấy kì lắm đấy nhé.”
Cố Yến không trả lời, ngón tay thon dài nắm dọc theo ly thủy tinh, vẻ mặt lạnh nhạt, rũ mắt nhìn chất rượu màu hổ phách hơi nghiêng trong.
Lại qua một lúc lâu, hắn mới uống xong một hớp cuối cùng, trầm giọng trả lời một câu, “Vậy sao?”
Hắn không lập tức đi chứng thực lời của Joe, mà không nhanh không chậm xong bữa tối, lại lau khóe miệng. Lúc này mới ngước mắt nhìn sang Yên Tuy Chi đang cách gần nửa cái bàn dưới ánh đèn nhạt trong phòng ăn, rồi nhàn nhạt thu hồi ánh mắt trước khi Yên Tuy Chi ngẩng đầu.
Joe cảm thấy bầu không khí hình như không đúng lắm.
Không nói được là không đúng chỗ nào, dù sao hắn ngồi ở chính giữa, lại thấy có chút khẩn trương vô hình.
Bởi vì dùng cơm muộn, nên các vị khách trở về biệt thự mini của mình cũng trễ hơn, đến mức mà đom đóm đã bay đầy trong rừng thông đèn.
Yên Tuy Chi treo áo choàng dài trên kệ áo trong phòng, mặc áo sơ mi quần dài đơn giản, khoanh tay dựa cạnh cửa trên ban công. Trên bờ biển có một hai ngọn đèn trắng, đám nhân viên sửa chữa kia vẫn còn đang so tài với hai cánh cửa.
Hai ánh đèn xa xa chiếu vào trong đôi mắt đen của anh, hiện ra một màu sắc nhàn nhạt.
Anh nhìn một lát, sau đó thu mắt, đến gõ cửa phòng ngủ của Cố Yến phía đối diện.
Không lâu sau, cửa mở ra. Cố Yến vịn khung cửa, ánh mắt quan sát anh từ trên xuống dưới, cũng không hỏi có chuyện gì, liền gật đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Vào đi.”
Trở về đã được một lát, nhưng hắn không cởi một nút áo sơ mi nào cả, cũng không có vẻ như muốn nghỉ ngơi, hình như còn đang suy nghĩ cái gì.
Yên Tuy Chi nhìn thấy rừng thông đèn bên ngoài ban công, nhíu mày nói: “Quả nhiên vẫn là chỗ của anh có phong cảnh tốt.”
“Cậu tới mượn ban công ngắm phong cảnh à?” Cố Yến cầm một cốc nước lọc, nhấc mắt lên nhìn anh.
“Không khác lắm.” Yên Tuy Chi dừng một chút, lại nói: “Thuận tiện tới thảo luận một vấn đề với anh.”
Tiếng máy thông minh rung lên cùng với những chữ cuối, Cố Yến cầm hai cốc nước ra, không đeo tai nghe đã dứt khoát dùng tay gõ lên ngón áp út, trực tiếp bắt máy.
Cùng lúc đó, toàn bộ giao diện tin tức tự động nhảy ra ngoài, lúc số truyền tin của đối phương hiện ở trên màn hình, đồng thời giọng nói cũng vang trong phòng ——
“Cố? Có bận không? Tôi thấy cả ngày cậu không trả lời, tôi chỉ muốn hỏi là trước đó chương trình quấy nhiễu cửa kiểm tra mà tôi cho cậu có tác dụng không?”
Đối phương nói rất nhanh, không kịp giấu gì cả. Cảm xúc rất đầy đủ, câu chữ rất rõ ràng. Muốn không nghe rõ cũng không được.
Cố đại luật sư đang đưa cốc nước cho Yên Tuy Chi nghe vậy thì trượt tay một cái, bình tĩnh làm rơi cốc.
Lạch cạch một tiếng, nước lạnh tạt đầy đất.