Một ngày của luật sư luôn cực kì bận rộn, thời gian thật sự để ngồi quyết định hết sức có hạn. Cho nên sở luật Nam Thập Tự có lưu truyền một câu nói như thế này, mỗi một khách hàng mới đến nhất định phải nói cho bọn họ biết trước, có chuyện nhất định phải hẹn gặp trước với luật sự, ngàn vạn lần không nên lỗ mãng chạy thẳng tới luật sở.
Bởi vì luật sư mà bọn họ muốn tìm có thể ở bất kỳ chỗ nào, trừ phòng làm việc.
Dưới tình huống này, Cố Yến cũng như vậy.
Nhưng mà hôm nay lại phải phá vỡ quy củ.
Toàn bộ ban ngày, trừ buổi sáng đi tìm chứng cứ mới thì gần như hắn ta vẫn ở trong khách sạn, trầm trầm lẳng lặng ngồi ở trên ghế, dùng điện toán quang và bút điện tử làm việc.
Toàn bộ màn hình giao diện trước mặt là những video vừa lấy được từ lúc sáng, hắn ta tựa vào trên ghế, đeo tai nghe màu trắng, một tay buông lỏng đặt trên tay vịn, một tay cầm một cốc cà phê.
Trên đầu gối có mấy tờ giấy chỉ viết vài chữ lẻ tẻ, nhìn đặc biệt chỉnh tề.
Trước kia rất lâu lúc hắn ta còn đang đi học, tính cách có chút kiêu ngạo. Thứ gì nhìn xong học xong đều nhớ được ở trong đầu, không thích lãng phí thời gian dùng bút viết nữa. Đầu tiên là vì hắn ta cảm thấy tốc độ viết không theo kịp tốc độ suy nghĩ, thứ hai là hắn ta thích những vật cực kì sạch sẽ, tóm lại viết lên giấy không thể chỉnh tề nhẹ nhàng khoan khái bằng chữ điện tử, liếc qua là thấy ngay.
Sau đó lúc hắn làm việc với viện trưởng nào đó đã nhìn thấy ghi chép của đối phương, một đống từ ngữ mấu chốt, cái gì quan trọng thì viết rất to, có cái lại giống như chú thích, thậm chí còn tiện tay vẽ ra mấy cái vòng nối lại.
Theo lý thuyết thì phải vô cùng lộn xộn, nhưng quét mắt qua lại không hề khiến người ta cảm thấy không thoải mái, hơn nữa còn được coi như cảnh đẹp ý vui.
Vị viện trưởng trẻ tuổi kiêm thầy trực hệ của Cố Yến kia còn đề nghị hắn ta một câu. Anh ngồi sau bàn làm việc, mang một nụ cười châm biếm nói: “Đề nghị cậu lúc xem tài liệu nên có ý nghĩ dùng bút viết một chút. Bởi vì nội dung ghi chép, cách kí hiệu của mỗi người ghi đều không giống. Là thứ mà khi dùng con trỏ chuột copy không thể hiện được, nó đại diện cho trạng thái suy nghĩ của mỗi người, khác với bất kì một người nào khác, độc nhất vô nhị.”
Lúc đó Cố Yến cảm thấy lời này có mấy phần đạo lý, sau đó liền thử bắt đầu dùng bút viết, có ý thức đào tạo loại thói quen này, viết một cái liền viết cho tới tận bây giờ.
Bỏ toàn bộ màn hình video vào đầu một lần nữa, Cố Yến ấn nút tạm ngừng, hoạt động cổ một chút. Trong thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi này, hắn ta mở mấy giao diện và tờ giấy mà người nào đó phát ra cho mình ra.
Trên trang giấy là những thứ đối phương ghi chú ra sau một đêm xem video.
Cho tới hôm nay, hắn ta vẫn thừa nhận lời của người nào đó rất có đạo lý — ghi chép quả thật có thể đại diện cho trạng thái suy nghĩ độc lập của một người, độc nhất vô nhị.
Bởi vì mấy tờ giấy trước mặt hắn ta này, mặc dù đã tận lực biến hóa kiểu chữ, nhưng vẫn không che giấu được khí chất từ trong xương, nhìn một cái chính là một người không tuân theo quy củ không chịu gò bó, giống năm đó y như đúc.
Cố Yến không nói tiếng nào nhìn xong mấy tờ giấy, lại day mi tâm tắt toàn bộ giao diện đi.
“…”
Nói như thế nào đây, còn có thể nhớ sửa lại kiểu chữ, chắc cũng làm khó anh rồi.
…
Mặc dù Cố Yến chọn thuốc giảm sốt có tác dụng phụ nhỏ nhất, nhưng vẫn làm cho người ta lâm vào tình trạng ngủ mê man như bất tỉnh nhân sự.
Yên Tuy Chi gần 11 giờ sáng mới bắt đầu trùm chăn ngủ, ngủ thẳng cẳng đến 8 giờ tối. Cảm giác này đúng là quá sức, ngay cả một giấc mơ cũng không có, cho tới khi anh mở mắt ra thì có chút không biết bây giờ là ngày mấy rồi.
Anh tỉnh lại rất an tĩnh.
Ánh đèn trên trần nhà tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ màu vàng, không quá chói, thậm chí anh không cần híp mắt cũng có thể thích ứng được kha khá rồi.
Chăn gối màu trắng mềm mại được đắp đến cằm, không cản trở anh hô hấp, nhưng cũng không để cho chút gió lạnh nào chui vào.
Trong phòng cũng không phải là yên lặng như tờ, sau khi thính giác theo ý thức cùng nhau tỉnh táo, anh liền có thể nghe thấy thỉnh thoảng có mấy tiếng vải vóc ma sát vô cùng nhẹ, không đến nỗi quấy rầy giấc ngủ nhưng cũng khiến căn phòng không hề vắng vẻ như vậy.
Yên Tuy Chi theo thanh âm rất nhỏ kia vòng vo đầu, đã nhìn thấy Cố Yến đang ngồi ở bên cửa sổ sát đất xem toàn bộ trang tin tức, trên đầu gối còn đặt trang giấy, trong tay thả lỏng cầm một cái bút điện tử, vẻ mặt trầm tĩnh.
Có lẽ là ngủ quá lâu nên có mấy phút Yên Tuy Chi đang xem lẫn trong hai trạng thái là ngẩn người nhìn và lười mở miệng.
Cho đến khi Cố Yến trong lúc vô tình liếc mắt sang bên này một cái…
“Tỉnh?” Cố Yến tháo tai nghe xuống, ném trên bàn thủy tinh rồi đứng dậy đi tới.
Lúc này Yên Tuy Chi mới lười biếng đáp một tiếng, “Ừ.”
Lại qua một lúc lâu, anh mới hỏi: “Anh vẫn luôn ở chỗ tôi?”
Bởi vì quá mức lười biếng, anh cũng không nâng giọng lên chỗ cuối câu, mà hạ xuống rất nhẹ giống như một câu trần thuật.
“Nếu không thì sao?” Cố Yến đi tới mép giường, giọng nói lãnh đạm trả lời, lại hết sức tự nhiên đặt tay lên trán Yên Tuy Chi một chút, “Nếu cậu xảy ra vấn đề gì ở đây thì người phải phụ trách là tôi.”
Yên Tuy Chi qua loa lấy lệ nhíu mày, nhắc nhở: “Biết không, trên tủ đầu giường của khách sạn luôn có một cái nhiệt kế dự phòng, tôi cảm thấy chính xác hơn tay một chút đấy.”
Cố Yến: “Tôi có thói quen phải có dự tính trước trong lòng.”
Hắn ta nhàn nhạt nói xong, đúng là mở tủ đầu giường ra nhìn một cái, quả thật trong đó có một cái nhiệt kế điện tử.
“Tôi thấy là quên ấy.” Yên Tuy Chi khàn giọng, giọng nói rất nhẹ cũng rất chậm, lộ ra một sự vui thích khi được ngủ no: “Buổi sáng các anh cũng không có tác dụng.”
“Thứ cho tôi nói thẳng, lấy việc buổi sáng cậu làm bỏng cả mu bàn tay tôi thì căn bản cũng chẳng cần dùng đến nhiệt kế.” Cố Yến cầm nhiệt kế, dùng đầu đo lường chạm lên mặt Yên Tuy Chi một cái.
Nhiệt kế vang lên một tiếng ‘tinh’, tự động hiện ra số đo.
“… Cũng thứ cho tôi nói thẳng, đây là lần đầu tôi thấy có người đo nhiệt kế trên mặt người ta đấy.” Yên đại giáo sư cả người từ trên xuống dưới chỉ để lộ ra một cái đầu nói.
Có tinh thần như vậy, xem ra cũng hạ sốt hết rồi.
Cố Yến quét mắt nhìn nhiệt kế, sau đó lại chỉnh số về không, rũ mắt nói với Yên Tuy Chi, “Tay.”
Yên đại giáo sư thò ra một cái móng vuốt quý hiếm từ trong chăn ra, Cố Yến lại dùng nhiệt kế chạm lên tay anh một cái.
Tinh ——
Yên Tuy Chi: “Sao rồi? Hạ chưa?”
Cố Yến gật đầu một cái, “Ừ, hạ.”
Yên Tuy Chi: “Tôi cảm thấy thuốc ăn cho tôi rất có vấn đề, làm tôi không muốn động đậy gì hết.”
“Tôi có giục cậu phải động đậy sao?” Cố Yến có chút tức giận.
Yên Tuy Chi cười một cái, lười nhác cả người cuối cùng cũng tan hết, anh chống người ngồi dậy, làm vẻ muốn xuống giường.
Cố Yến đại khái là bị anh dọa sợ, rất nhạy cảm với mọi cử động của anh, lúc này nhíu mày hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Tắm.” Yên Tuy Chi.
Cố Yến: “Sau đó sẽ cho vết thương thêm chút nước, phát sốt một lần nữa? Cậu có thể tha cho cái chân đấy không?”
Yên Tuy Chi ngồi ở mép giường, theo lời hắn ta cúi đầu nhìn chân bị thương, chậc một tiếng, “Ở trong chăn cả một ngày, tôi cảm thấy mình ra một chút mồ hôi, không tắm sẽ thúi, anh có thể chịu được một thực tập sinh bị thúi sao?”
Cố Yến: “…”
Mặt hắn ta không thay đổi nhìn Yên Tuy Chi, vẻ mặt rất thu liễm, trong lúc nhất thời không nhìn ra hắn ta đang chật vật lựa chọn hay chỉ đơn giản là không muốn nói.
Tóm lại, qua mấy giây hắn mới nói: “Cứ để thối đi.”
Yên Tuy Chi: “…”
Thực tế trên người anh cũng không có mùi gì, nhưng anh luôn cảm thấy không thoải mái, vì vậy vẫn mượn cớ đuổi Cố đại luật sư như đại Phật đặc biệt thích làm người ta bực bội này ra khỏi phòng, sau đó dùng khăn lông ướt lau thân thể một lần.
Lần này cuối cùng anh cũng đàng hoàng, toàn bộ quá trình đều tránh vết thương, không dày vò nó nữa.
Cố Yến được anh mời vào cửa lần nữa đã là 9 rưỡi tối.
Cùng vào cửa còn có xe thức ăn của khách sạn, anh lên cơn sốt và nhiễm trùng giằng co một ngày, đến lúc này đã đói lắm rồi, nhưng cũng không có khẩu vị đặc biệt gì. Cho dù bây giờ Cố Yến thật sự dâng tôm ngọt cua đông sườn cừu gì gì đó lên trước mặt anh thì anh cũng chả thiết ăn. Cho nên chỉ để bảo khách sạn làm cho anh một nồi cháo.
Có lẽ buổi sáng cậu trai khuyên bạc kia bị vết thương của anh dọa sợ, lúc nồi cháo kia được đưa lên, Yên Tuy Chi phát hiện bên trong không chỉ có đồ bổ, còn đặc biệt bỏ đi các loại thức ăn kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Tuy khách sạn này khá lạ nhưng cháo lại rất ngon, cho nhiều đồ vào trong như thế cũng không thấy ngán.
Yên Tuy Chi ăn hai bát, Cố Yến cũng ăn một nửa.
“Anh mà lại ăn bữa khuya?” Yên Tuy Chi có chút ngạc nhiên, dẫu sao anh chỉ thấy được vẻ Cố Yến bận rộn dứt khoát, rất ít khi nhìn thấy hắn ta có thêm thời gian nghỉ ngơi không thích hợp.
“Không phải đến bây giờ anh vẫn chưa ăn cơm tối chứ?” Yên Tuy Chi liếc mắt nhìn thùng rác trong góc phòng, nghi ngờ nói.
“Ăn rồi.” Cố Yến thu dọn chén bát xong thì nhấn chuông gọi phục vụ, trả lời một câu.
Yên Tuy Chi có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng rất nhanh sự chú ý của anh đã đặt lên việc chính.
Sau khi phục vụ đẩy xe thức ăn đi, Cố Yến ngồi xuống đối diện Yên Tuy Chi, mở mấy đoạn video trong điện toán quang ra cho Yên Tuy Chi nhìn, “Sáng tôi có đi tìm Faiks một chuYên.”
“Sao rồi?” Yên Tuy Chi vừa hỏi, vừa mở video ra.
“Một tin tốt và một tin xấu.” Cố Yến nói.
Yên Tuy Chi: “Nói cái nào trước? Tùy anh thôi, cũng không phải chưa nghe tin xấu.”
Cố Yến chỉ toàn giao diện: “Chủ xe taxi kia không phải Faiks, gã thuê của chủ trước là Jamie · Blake, chính là người trung niên chúng ta đã gặp đó. Chủ xe không thể đi đón khách vào giờ cơm buổi trưa và tối mỗi ngày nên do Faiks đón.”
“Tin tốt là Jamie · Blake không hề keo kiệt, trong xe có camera, hơn nữa còn là loại có thể chụp phía sau, còn là kiểu hồng ngoại.”
Yên Tuy Chi nhấc mí mắt lên, có suy đoán không khác lắm: “Cho nên? Tin tức xấu là quay được thứ bất lợi với Joshua · Dale?”
Cố Yến gật đầu một cái, “Cứ coi là vậy đi.”
Yên Tuy Chi xem qua một chút, những video kia vừa vặn chụp được hình ảnh Joshua · Dale phi người qua bờ tường, hơn nữa còn không chỉ có một lần.
Anh tua video rồi hỏi Cố Yến: “Anh đã xem rồi?”
“Xem mấy lần.”
“Ghi lại chưa?”
Cố Yến: “… Đã nhớ. Cậu không cảm thấy mấy lời như vậy không nên do thực tập sinh nói sao?”
Yên Tuy Chi: “… Tôi chỉ hỏi một chút thôi.”
Anh lập tức đổi chủ đề: “Đúng rồi, mấy tờ hôm qua tôi đưa cho anh, anh đã xem chưa?”
Cố Yến dựa vào lưng ghế, vẻ mặt có chút một lời khó nói hết được, “Nhìn lướt qua.”
Yên Tuy Chi: “Không nhìn kỹ? Tại sao?”
Cố Yến: “Cho cậu một đề nghị, sau này nếu như đưa mấy thứ giống sách trời đó cho người khác xem thì nên mời cả phiên dịch.”
Yên Tuy Chi: “…”
Lời hay của thầy mà còn không xem, cẩn thận ra tòa lại khóc đấy nhé.