Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 6: Tên cướp

Lâm Ngọc Huy hoàn toàn không ngờ chị mình lại trả lời ‘Vô sỉ như vậy. Cậu giương mắt nhìn chäm chăm cô một lúc rồi đột nhiên khóc thét lên.

“Lâm Ngọc Linh, em không có người chị nào xấu xa như chị.

Dứt lời cậu hất tay cô ra, quay đầu khóc lớn chạy đi Nhìn theo bóng dáng của em trai mình khuất dần ở phía cuối hành lang, nụ cười trên mặt Lâm Ngọc Linh cũng dần dần biến mất, có một loại cảm giác chua xót xuất hiện trong lòng.

Kể từ sau khi ba mất, mẹ thì bị bệnh, tình hình trong nhà càng ngày càng tồi tệ hơn.

Nhưng Lâm Ngọc Huy không lúc nào là làm cho cô bớt lo cả. Mỗi ngày hết muốn cái này lại đòi cái nọ, những thứ cho được cô cũng đã cổ gắng cho cậu hết.

Qua một lúc lâu, Lâm Ngọc Linh nhấc từng bước chân nặng nề đi về hướng phòng vệ sinh của bệnh viện Hai ngày dường như trôi qua trong nháy mắt.

“Bác sĩ, bệnh tình của mẹ tôi thế nào rồi?”

Sau khi kiểm tra sức khỏe định kỳ xong, Lâm Ngọc Linh chặn bác sĩ lại hỏi về tình hình của mẹ mình, lông mày hơi nhíu lại.

Vị bác sĩ trung niên đẩy cặp kính gọng vàng lên một chút rồi trả lời cô: “Cô Linh, theo các chỉ số thì cơ thể của mẹ cô đã tạm thời ổn định. Nhưng mà thận của bà ấy đang ngày càng suy yếu nhanh hơn. Tôi khuyên cô nên cho bà ấy làm phẫu thuật ghép thận càng sớm càng tốt, nếu không..”

Những lời tiếp theo, Lâm Ngọc Linh không cần nghe bác sĩ nói hết bản thân cô cũng tự hiểu được.

“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ”

Chỉ phí làm phẫu thuật ghép thận là một con số vô cùng lớn.

Sau khi bác sĩ rời đi, Lâm Ngọc Linh ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi xách ba lô lên rời khỏi bệnh viện.

Người bị bệnh thận phải ăn kiêng, nhưng lại phải bổ sung các loại thức ăn có dinh dưỡng. Vì vậy mỗi ngày cô đều ra ngoài mua về.

Khi màn đêm buông xuống, Lâm Ngọc Linh một tay cầm đồ ăn, một tay đang gọi điện thoại cho ai đó.

“Thanh Nhàn, làm phiền cậu ngày mai lại giúp mình xin nghỉ phép hai ngày nhé. Sức khỏe của mẹ tớ vừa mới ổn định được một chút nên nên mình vẫn có chút lo lắng”

“Được, cảm ơn cậu”

Lâm Ngọc Linh trò chuyện với Thanh Nhàn một lúc rồi kết thúc cuộc điện thoại. Đột nhiên từ phía trước xuất hiện một tia sáng chói mắt, cô khó chịu nheo mắt lại liền nhìn thấy một chiếc xe gắn máy đi như máy về hướng này.

Lâm Ngọc Linh nhíu mày, né người sang một bên đồng thời tăng tốc độ đi nhanh hơn.

Ngay lúc chiếc xe máy ấy sắp lao vào cô, thì một bàn tay đột nhiên duỗi ra giữa không trung cầm lấy chiếc ba lô cô đang đeo trên vai, kéo mạnh một cái.

Do sức lực của người lái xe mô tô đó mà cơ thể Lâm Ngọc Linh bị loạng choạng rồi ngã bệt xuống đất một cái rất mạnh. Đầu gối của cô bị ma sát bởi nền bê tông cứng nên một cơn đau dữ dội lập tức ập đến khiến nước mắt của cô trực trào ra.

Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh, hoàn toàn làm cho cô không kịp trở tay.

“Đáng chết”

Lâm Ngọc Linh không quan tâm đến những vết thương đau đớn trên người, cố gắng đứng dậy, không nghĩ ngợi gì nhiều liền chạy đuổi theo chiếc xe đó.

Trong ba lô của cô còn có tiền sinh hoạt của mấy tháng này cùng với số tiền tiết kiệm ít ỏï còn trong nhà.

Lúc này trời đã khuya lắm rồi, ngọn đèn đường chiếu xuống mờ ảo, lác đác một số người đi đường cũng chỉ ngoái đầu nhìn. Bọn họ nhìn Lâm Ngọc Linh điên cuồng đuổi theo chiếc mô tô chạy ở phía trước nhưng không ai chịu nhúc nhích xông vào giúp đỡ.

“Đứng lại. Trả lại ba lô cho tôi”

Lâm Ngọc Linh lấy ra thể lực khi tham gia đại hội thể thao của mình liều mạng đuổi theo hướng xe máy.

Cô không để ý rằng chiếc mô tô đó dường như đang chơi trò mèo vờn chuột, mỗi khi cô sắp đuổi kịp thì chiếc xe mô tô đó lại phóng ga chạy nhanh hơn để giãn khoảng cách với cô.

Cứ như vậy, không biết từ lúc nào Lâm Ngọc Linh đã đuổi theo chiếc xe đó đến một con ngõ hẻo lánh.

Cuối cùng chiếc xe máy cũng chịu dừng lại.

“Mau trả lại đồ cho tôi”

Dựa vào một chút ánh sáng mờ ảo, Lâm Ngọc Linh có thể nhìn thấy rõ trên xe có ba người đàn ông. Bọn họ đều vẫn còn trẻ tuổi, cả ba đều mặc áo ba lỗ màu trắng, cơ bắp cường tráng cùng với khuôn mặt vô cùng dữ tợn. Vẻ bề ngoài cực kỳ dữ tợn như vậy đã thành công khiến Lâm Ngọc Linh đang tức giận cũng phải bình tĩnh trở lại, thậm chí còn có chút sợ hãi.

“Ha ha”

Ba người đàn ông đó lần lượt từ trên xe xuống, cẩn thận nhìn kĩ cô, ánh mắt mang theo sự dâʍ ɭσạи nhìn chăm chăm vào bộ ngực phập phồng bởi vì ban nấy chạy nhanh.