Câu Chuyện Về Em

Chương 47

Chương 47
Lần này Ôn Hành Chi cũng không hề vội vã, mà ở bệnh viện trông coi hai ngày, coi như là thay thế Ôn Hành Lễ trông coi ông cụ, để cho anh cả ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.

Ôn Viễn cũng một mực đợi ở nhà cũ của Ôn gia, bởi vì Ôn Hành Lễ ở nhà nên không ai còn dám làm loạn. Nhưng lòng của Ôn Viễn vẫn còn sợ hãi, không phải bởi vì Ôn Kỳ, mà bởi vì Kiều Vũ Phân. Nhưng Kiều Vũ Phân từ ngày nói câu kia xong cũng không biểu hiện gì khác thường, đối xử với cô vẫn trước sau như một.

Có lẽ trận đại náo bốn năm trước đó đã để lại ám ảnh quá sâu ở bên trong lòng của Ôn Viễn, cho nên mỗi khi chạm đến nơi nhạy cảm của bà cô vẫn luôn thấy khẩn trương.

Có lẽ cũng không có gì cả? Ôn Viễn tự an ủi mình, để cho bản thân từ từ trấn định lại.

Ngày hôm sau, thời tiết vẫn rất tốt.

Sau khi Ôn Viễn ăn sáng xong nhận được cú điện thoại, là một số lạ, nhưng có lẽ là quá mức nhạy cảm, cô vừa nhìn mã số xa lạ này cũng đoán được là của người nào.

Trần Dao? Ôn Viễn nghĩ mình còn chưa đi tìm cô ta, ngược lại cô ta lại sốt ruột tìm tới cửa?

Cố ý để cho điện thoại di động vang lên một lát, Ôn Viễn mới chậm rãi ấn nút nghe, giọng của Trần Dao từ đầu kia truyền tới.

"Có rảnh không?"

Tiếng nói của cô ta thật mềm mại, ai nghe cũng không nỡ lòng nào mà cự tuyệt được. Nhưng Ôn Viễn cô cũng không phải là thương hoa tiếc ngọc gì, chỉ là có một số việc quả thật vẫn cần gặp mặt để nói chuyện: "Cô muốn gặp tôi sao? Ở đâu?"

Không ngờ cô lại nói thẳng như vậy, Trần Dao chần chừ một chút rồi nói địa chỉ. Là một quán cách đại viện cũng không xa, không giống như lần trước đi đến một hội quán cao cấp.

"Được, chờ tôi mười lăm phút."

Thật may là Ôn Hành Lễ và Kiều Vũ Phân đều không ở đây, còn Ôn Kỳ kể từ sau hôm đó cũng không trở về nhà. Ôn Viễn năn nỉ bà Thành một lát, thật vất vả mới được bà đồng ý liền không nhanh không chậm ra khỏi cửa. Không thể không nói bạn học Ôn Viễn ở bên cạnh Ôn tiên sinh bên cạnh lâu như vậy, cũng âm thầm lây nhiễm một ít khí chất của anh.

Qua thời gian hẹn năm phút, Ôn Viễn mới đến hội quán. Khi cô đi tới, phục vụ giống như đã được thông báo từ trước không hỏi hai lời trực tiếp dẫn cô tới mợ phòng bao riêng ở lầu hai. Cửa vừa mở ra, Ôn Viễn liền nhìn thấy Trần Dao.

Thấy cô Ôn Viễn cũng hơi ngạc nhiên. Chỉ mới một thời gian không gặp, cũng không có cố ý đi nghe ngóng tin tức của cô ta nhưng trong ấn tượng của cô Trần Dao từ sau khi thành danh luôn giữ một dáng vẻ dịu dàng tựa như nữ thần vậy, thế nào mà hôm nay cũng có chút tiều tụy rồi?

Có lẽ nhận thấy có người đang nhìn mình, Trần Dao từ từ xoay đầu lại. Nhìn thẳng vào Ôn Viễn trong mắt của cô ta dâng lên cảm xúc hết sức phức tạp, cũng chỉ là một cái chớp mắt rồi thôi, cô ta đứng lên, mời cô đi vào.

"Uống chút gì nhé."

Sau khi ngồi xuống, Trần Dao cũng không thể hiện thái độ gì chỉ nhẹ nhàng ôn tồn nói chuyện.

"..... Không cần." Ôn Viễn liền nói:”Tôi nghĩ, cô cũng không phải đặc biệt mời tôi tới nơi này để uống cái gì đó?"

Trần Dao liếc cô, rồi vẫy vẫy tay với phục vụ, hai người trầm mặc nhìn nhau , cho đến khi cửa được đóng lại, Trần Dao mới mở miệng: "Ôn Viễn, tại sao mỗi lần gặp cô, tôi đều cảm thấy cô không có thay đổi gì, vẫn giống y như lần đầu tiên tôi gặp cô hồi lớp mười hai?"

Ôn Viễn không có tâm tình đâu mà ngồi ôn chuyện với cô ta, không chút lưu tình nói: "Nhưng cô đã không phải là người khi đó nữa."

Trần Dao ngẩng ra, cúi đầu cười khổ: "Có lẽ bây giờ là thời điểm chân thật nhất của tôi, chẳng qua tôi sẽ không hối hận."

Không hối hận? Không hối hận cái gì? Về những chuyện đã từng làm sao?

Ôn Viễn nhất thời tức giận nói: "Vậy tôi cũng không có gì để nói với cô nữa."

"Cô rất ghét tôi, đúng không?" Trần Dao ngẩng đầu nhìn cô hỏi, nhưng lại không hề có biểu cảm gì.”Thật ra thì tôi cũng ghét cô như vậy..... từ lúc nhìn thấy những tấm hình kia ." Cô ta lại nói :”Tôi biết rõ nhất định sẽ không chỉ có một mình tôi thích anh ấy, cũng nghĩ tới việc bên cạnh anh ấy có thể đã có người khác rồi, nhưng tôi không ngờ, người đó lại là cô....."

"Những tấm ảnh kia là cô chụp?"

Trần Dao liền sửng sốt hỏi lại: ”Là tôi thì sao?" Cô ta cũng không quá để ý nói: ”Lần đó cô nói anh ấy đã có bạn gái nên tôi cũng chỉ là muốn chứng thưc một chút thôi."

"Cho nên sau khi chụp hình xong cô không tin đó là sự thật, phải đi đến hỏi anh trai tôi?" Ôn Viễn liền bật cười : ”Anh tôi không chịu nói cho cô biết đáp án, cho nên cô tới tìm ông nội của tôi? Đây chính là cách yêu của cô sao?" Nghĩ đến trong nhà đều là một mảnh hỗn loạn, Ôn Viễn nhìn cô ta liền cảm thấy buồn nôn, đứng phắt dậy chất vấn: "Vậy tại sao cô không dứt khoát tới tìm anh ấy hoặc là tới tìm tôi? Hay là trong lòng đã có đáp án cho nên mới không dám tới, đúng không?"

"Như thế thì sao!" Trần Dao cũng vỗ bàn, lạnh lùng nói.”Nhưng bây giờ hai người cũng không sợ, thì tôi sợ cái gì!"

Hai bên giữ nguyên giằng co trong trầm mặc, có vẻ không được lý trí cho lắm.

Ôn Viễn cố gắng khắc chế tâm tình của mình, trấn định lại nói:”Cô đừng tưởng rằng để cho ông nội tôi thấy là đã nắm chặt phần thắng."

"Tôi cũng không ngây thơ như vậy." Cô ta cười lạnh nói: ”Tôi còn có thể thắng sao? Nếu như Ôn Hành Chi có chút thương tiếc đối với tôi thì tôi cũng sẽ không đi tới tình trạng này!"

"Cô có ý gì?" Ôn Viễn cảnh giác nhìn cô ta.

Trần Dao lạnh lùng liếc nhìn cô rồi chợt cười lên: ”Chuyện giữa chúng tôi cô không biết còn nhiều hơn, nếu có hứng thú, tôi có thể nói hết mọi chuyện cho cô nghe."

"Không cần thiết." Ôn Viễn quả quyết cự tuyệt: ”Thủ đoạn khích bác ly gián thấp kém như vậy? Tôi cũng không ngu đến nỗi tin tưởng vào lời nói của cô!"

Trần Dao cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nói: "Hai người còn cần phải tôi khích bác ly gián sao? Chuyện của hài người dù cho tôi không nói cho Ôn lão gia thì sớm muộn ông cụ cũng sẽ biết thôi, một khi ông ấy đã biết thì hai người có thành được không chứ. Ngẫm lại xem, gia đình của quan quân, đóng cửa lại làm chuyện lσạи ɭυâи? Chuyện này mà nói ra thì Ôn lão gia chịu được hay sao? Chứ đừng nói cha cô vẫn còn đang làm quan đấy!"

Cô ta cố ý muốn làm cho Ôn Viễn tức giận, nhưng cô ta thật sự đã coi thường năng lực chịu đựng của Ôn Viễn rồi.

"Xem ra cô thật đã bỏ ra không ít công phu, ngay cả cha tôi làm cái gì đều biết rõ ràng." Ôn Viễn nhẹ nhàng nói xong, có thể nói ra ngoài những lời này cũng không còn nể tình nữa: ”Nhưng đã có bản lĩnh như vậy, làm sao lại không hỏi ra được thân thế chân chính của tôi?"

"Cô nói cái gì?" Mặt Trần Dao biến sắc, lạnh giọng hỏi.

Ôn Viễn cười, nụ cười vô cùng rực rỡ: "Tôi muốn nói, tôi căn bản không phải con cháu của nhà họ Ôn, nói thẳng ra thì tôi và Ôn Hành Chi, không có một đinh, một điểm liên hệ máu mủ."

Vừa dứt lời, liền xoảng một tiếng, cốc thủy tinh trong tay Trần Dao rơi xuống đất vỡ toang.

Ôn Viễn không cười nữa, nhìn cô ta mất khống chế như vậy liền nói:”Thế nào, không tin sao?"

Trần Dao hung hăng trừng mắt nhìn cô, nhưng lại không thốt nên lời.

Trước khi tới, Ôn Viễn nghĩ mãi rốt cuộc có nên nể tình cô ta hay không.

Lời của Trần Dao cũng rất đúng, cho dù cô ta không nói, một ngày nào đó ông nội cũng sẽ biết rõ. Cô cũng hiểu rất rõ điểm này, nhưng cô vẫn hy vọng chuyện này để chính miệng bọn họ nói ra, mà không phải dưới tình huống bị động như thế này, bị người ta lợi dụng. Như vậy thì không thể tha thứ được rồi!

Rời khỏi hội quán thật lâu, hai tay của Ôn Viễn vẫn còn run rẩy, nhưng vì hai tay nhét vào trong túi nên không nhìn ra được mà thôi. Buổi trưa, vì để bù đắp nguyên khí đã tiêu hao, bạn học Ôn Viễn ăn một hơi hết hai bát cơm, làm bà Thành phải đoạt lấy cái bát trong tay của cô, sợ cô lại ăn thêm bát thứ ba nữa thì vỡ bụng ra mất.

Ôn Viễn đang muốn kháng nghị thì điện thoại di động trong túi liền vang lên, cô liếc mắt nhìn liền phát hiện là số của người nào đó. Đang do dự có nên nhận hay không liền nghe thấy bà Thành hừ lên một tiếng. Cô chớp chớp mắt cười cười, đi vào trong sân nhận điện thoại.

"Chuẩn bị đi, lát nữa anh sẽ sang đón em."

Ôn Viễn bị câu này của anh làm cho sững sờ:”Đi đâu? Đi bệnh viện sao? Ông nội muốn gặp em sao?"

"Không phải....." anh nói:”Về Đông Giao trước, hai ngày nữa chúng ta sẽ đến thị trấn A."

"Thị trấn A ?" Ôn Viễn càng ngày càng mơ hồ: .”Đi thị trấn A làm gì?"

"Sức khỏe của dì Đường không được tốt, chúng ta tới thăm dì ấy. Thế nào, không muốn gặp dì Đường sao?"

"Có muốn, nhưng mà bây giờ mà đi thì có tốt không. Ông nội thì sao?" Ôn Viễn cẩn thận hỏi: ”Ông vẫn không muốn gặp em sao?"

"Ông chưa nói gì."

Chưa nói? Chưa nói thì không phải là không muốn gặp sao! Ôn Viễn thầm nghĩ.

"Không sao đâu." Anh nói xong, liền cười cười:”Không gặp cũng có cái tốt, thừa dịp ông đang giận dỗi, chúng ta đi thăm dì Đường một chút, năm sau sợ là không có thời gian."

Theo lời của Ôn Hành Chi thì xem ra ông cụ cố ý làm vậy. Ông không đồng ý, nhưng nếu không thuyết phục được ông, thì cứ nhắm mắt làm ngơ, như vậy cũng đỡ gây ra đại náo, cứ kéo dài như vậy, chính là cách mạng lâu dài nhất đinh thắng lợi. Mà hai ngày vừa rồi cũng không thấy Ôn Hành Chi gấp gáp, vẫn ôn hòa bình tĩnh khiến cho ông cụ sốt ruột, vì vậy liền dứt khoát đuổi anh đi. Ôn Hành Chi thì sao, thấy ông cụ không có gì đáng ngại, vì vậy liền giao trả lại cho Ôn Hành Lễ, chuẩn bị trở về.

Thấy Ôn Viễn ở bên kia không nói lời nào, sợ cô vẫn còn tiếp tục rối rắm, Ôn Hành Chi trực tiếp chỉ đạo: "Được rồi, thu dọn đồ đạc đi nhé."

Thật ra thì Ôn Viễn còn có rất nhiều lời muốn hỏi , nhưng nghe giọng anh hơi khàn liền biết hai ngày nay anh vô cùng mệt mỏi. Không thể làm gì khác hơn là cúp điện thoại, làm theo lời của anh.

Buổi chiều, Ôn Hành Lễ về nhà thay quần áo liền đi đến bệnh viện. Ông vừa đi được nửa giờ, từ cửa sổ phòng khách Ôn Viễn nhìn thấy xe của Ôn Hành Chi dừng ở cửa chính.

Ôn Viễn còn chưa kịp đi ra cửa phòng khách, liền nghe thấy bà Thành hừ một tiếng, vì vậy không dám đi nữa mà đàng hoàng ngồi xuống, phối hợp với bà cuộn len.

Một lát sau, Ôn Hành Chi vào phòng nhìn thấy cảnh tượng như thế liền nhíu mày.

"Trở lại rồi?" Bà Thành tuy nói nhưng cũng không thèm nhìn anh.

Ôn Hành Chi đáp một tiếng, đi tới ghế sofa đối diện ngồi xuống. Mặt hướng về phía Ôn Viễn, chỉ thấy cô nhìn mình nháy nháy mắt, vẻ mặt này để cho anh không nhịn được mà vểnh vểnh khóe môi.

Mắt hoạt động bí mật như vậy bà Thành dĩ nhiên không thể làm như không nhìn thấy, liền trừng Ôn Viễn một cái, thấy cô ngồi đàng hoàng nghiêm chỉnh, mới nói: "Hành Chi ở bệnh viện mới có hai ngày thôi? Sao ta lại cảm thấy giống như đã đi hai năm mới trở về vậy?"

Đối mặt với sự kể khổ của bà, Ôn tiên sinh chỉ nhàn nhạt ồ một tiếng, cười nói: "Bà nhớ cháu như vậy sao?"

"Đi đi đi!" bà Thành thẹn quá hóa giận, len cũng đã quấn xong, liền đấy đẩy Ôn Viễn về phía anh: ”Mang đi, mang đi, nhìn thấy hai người các cháu, ta lại thấy phiền!"

"Bà nội!" Ôn Viễn xấu hổ đỏ mặt dậm chân.

Ôn Hành Chi cũng không khách khí, sau khi tạm biệt liền dẫn người đi. Ôn Viễn xấu hổ đá đá vào chân anh, Ôn Hành Chi cũng không tránh né, tùy cô trút giận, vừa lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy bên cửa sổ của lầu hai có bóng người đang đứng, chính là Kiều Vũ Phân. Bốn mắt nhìn nhau, Kiều Vũ Phân lúng túng kéo rèm cửa sổ lại.

"Anh nhìn cái gì vậy ?" Ôn Viễn liền mím môi hỏi.

"Không có việc gì." Anh liền thu hồi tầm mắt, gõ lên gáy cô một cái nói: ”Đi thôi."

Bởi vì Ôn Khác ở bên này cố ý giằng co, cho nên chuyện này tạm thời liền rơi vào cục diện mắc cạn.

Chỉ là Ôn Hành Chi cũng không nóng nảy, ông cụ thích đánh lâu dài, nhưng cũng đừng quên Ôn tiên sinh cũng rất hiểu đạo lý: "Địch tiến ta lùi, địch lui ta đuổi theo" này, trước tiên lùi mấy bước, đợi qua đợt này rồi lại nói.

Ôn Viễn thấy anh khí định thần nhàn, thật cực kỳ bội phục. Ôn tiên sinh đem tất cả bội phục của cô toàn bộ thu lại, đợi đến lúc tối lại đem người nào đó lừa gạt lên giường tiến hành xâm nhập hoàn toàn trao đổi.

Cũng không thể trách anh, từ lúc ở thành phố T về đây anh ngay cả đầu ngón tay của cô anh cũng không chạm qua. Hai ngày trước có cơ hội ở cùng một chỗ, nhưng trong lòng đều có chuyện, cũng không còn ý định này. Hiện tại khối đá lớn trong lòng đã tạm thời hạ xuống, cho nên bạn học Ôn Viễn liền bị người đó dày vò suốt đêm. Ngày hôm sau ngủ thẳng đến mười giờ vẫn không dậy, chỉ nhúc nhích chân thôi đã cảm giác toàn thân chua xót muốn chết.

Trong lúc mơ mơ màng màng, thấy Ôn Hành Chi vỗ vỗ đầu của cô dặn: "Buổi chiều anh phải tham gia hội nghị, cơm đã cho vào lò vi sóng rồi, dậy thì hâm nóng lên, không được ăn uống qua loa."

Ôn Viễn buồn bực, không để ý tới anh quay mặt sang một bên.

Ôn tiên sinh cũng không để ý, vén chăn lên thò tay vào, thấy cô sợ hãi né sang một bên , liền trầm giọng hỏi: "Nhớ chưa?"

Trong chăn truyền đến một tiếng “dạ” rầu rĩ, anh mới thu tay lại đứng dậy rời đi. Chờ anh đi được một lát, Ôn Viễn mới từ trong chăn chui ra, hít thở bầu không khí mới mẻ, ngây ngốc cười cười.

Lại ngủ thêm một lát, Ôn Viễn mới rời giường rửa mặt làm vệ sinh cá nhân. Lúc muốn đi hâm cơm ở trong lò vi sóng lên thì điện thoại di động của cô lại vang lên, là Kiều Vũ Phân gọi tới.

Ôn Viễn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động do dự một lát rồi mới nhận. Trong điện thoại giọng của Kiều Vũ Phân vẫn bình hòa như cũ:”Viễn Viễn, một lát nữa có ở nhà không?"

"Có ạ, mẹ có chuyện gì sao?"

"Không có gì." Kiều Vũ Phân nói tiếp: ”Năm hết tết đến rồi, trong nhà đồ tết vẫn còn chưa chuẩn bị xong. Con với chú....." ngừng một lúc liền sửa lại: ”Dù con và Hành Chi không tới đây đón năm mới, nhưng trong nhà cũng phải chuẩn bị vài thứ chứ? Hôm nay đúng lúc mẹ cũng muốn đi, con đi cùng với mẹ không."

Bị giày vò một đêm, Ôn Viễn theo bản năng không muốn đi đâu cả. Nhưng không tiện cự tuyệt Kiều Vũ Phân, cô đối với bà vẫn thấy áy náy. Vì vậy liền đồng ý.

Kiều Vũ Phân thở phào nhẹ nhõm: ”Con ở bên đó cũng xa, mẹ sẽ đi xe qua đón con."

"Không cần đâu!"

Ôn Viễn cự tuyệt rất nhanh, nhưng Kiều Vũ Phân đã cúp điện thoại. Ôn Viễn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thay quần áo, nhìn thời gian thấy đã đến giờ hẹn liền đi xuống lầu. Trong chung cư không có giấy thông hành thì không vào được, cô cũng không muốn phiền tài xế, định đi ra cửa đợi.

Chỉ là lúc chưa đi đến cửa lớn, bước chân của Ôn Viễn liền chậm lại. Một chiếc xe Jeep xanh dương đang vững vàng dừng ở cửa , mà người ngồi trong xe, chính là Ôn Kỳ.

Ôn Viễn muốn quay đầu trở lại, nhưng người kia đã xuống xe rồi, cách cửa chính của chung cư gọi: "Ôn Viễn."

Không tránh được, Ôn Viễn không thể làm gì khác hơn là bước nhanh về phía anh.

"Làm sao anh lại tới đây?"

Cô hỏi thẳng như vậy khiến Ôn Kỳ không thể làm gì khác hơn là cười khổ: ”Em không muốn nhìn thấy anh như vậy sao?"

Ôn Viễn cũng ý thức được giọng của mình hơi quá liền phồng má, không lên tiếng. Thấy thế, Ôn Kỳ liền mở cửa xe ra nói: ”Lên xe đi, mẹ bảo anh tới đón em."

Lời này của anh càng làm cho Ôn Viễn thấy khả nghi hơn, nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên kia của anh cũng tìm không ra cái gì liền lên xe.

Nổ máy xe, Ôn Kỳ lái xe với tốc độ rất chậm, tuyết đọng trên mặt đường vẫn chưa tan. Ôn Viễn ngồi ghế cạnh tài xế, trầm mặc một lát rồi mở miệng hỏi: "Sức khỏe của ông nội thế nào rồi?"

"Xuất viện rồi."

"Xuất viện rồi sao?" Ôn Viễn có chút ngoài ý muốn đáp: “Vậy thì tốt rồi."

Ôn Kỳ cũng không lên tiếng, hết sức chuyên chú lái xe, cho đến khi gặp phải đèn đỏ mới buông tay lái ra, lúc này phát hiện lòng bàn tay của mình đều là mồ hôi. Khóe môi giương lên nụ cười khổ, tự tay lấy hộp khăn giấy đặt ở ghế trước, nhưng không ngờ hành động của Ôn Viễn còn nhanh hơn, rụt tay lại, mặt đầy đề phòng nhìn anh.

Anh ngẩng ra một lát, mới hiểu được đây là vì cái gì.

"Em chán ghét anh vậy sao?" Anh lạnh lùng hỏi.

"Em...em không có....." Ôn Viễn không biết nên giải thích như thế nào, hành động mới vừa rồi hoàn toàn theo bản năng.

Nhìn đôi mắt của cô vô tội mở thật lớn, lòng của Ôn Kỳ bừng lên cảm giác thất bại. Anh rút mấy tờ giấy ra, vừa lau tay vừa nói:”Em yên tâm, anh sẽ không lèm chuyện ngu xuẩn đâu. Nói thế nào anh cũng là nam tử hán, là cháu đích tôn của Ôn gia."

Ôn Viễn ngồi lại ngay ngắn, nhìn mấy tờ giấy bị anh vò thành một cục tùy ý ném sang một bên, định mở miệng nói nhưng lại không biết nên nói gì.

Xe không nhanh không chậm lái đến chợ trung tâm, cũng sắp lái đến nhà cũ của Ôn gia, nhưng lúc đó lại quành lại, đi vào một con đường hoàn toàn ngược lại.

Ôn Viễn mơ mơ màng màng chống tay lên cửa xe ngủ, đợi đến khi cô mở mắt thì Ôn Kỳ đã lái xe đến một chung cư hoàn toàn xa lạ.

Cô mở to hai mắt nhìn chung cư cũ kỹ trước mặt, giống như đã bảy tám năm chưa được sửa chữa, cô xác định đây không phải là nơi để mua đồ càng xác định rõ là mình chưa từng tới nơi này.

Ôn Viễn nhìn Ôn kỳ rồi mở cửa xe đi xuống. Cô từ từ đi về phía một tầng nhà cách đó không xa, đang muốn quay đầu lại chất vấn Ôn Kỳ thì lại nhìn thấy Ôn Khác từ nơi đó âu đi ra. Trong nháy mắt, Ôn Viễn liền mở to hai mắt khó có thể tin nhìn Ôn Lão Gia.

Ôn Lão Gia cũng không nóng nảy, bình tĩnh đứng ở đằng kia chờ cô. Mà trong lòng của Ôn Viễn bây giờ lại vô cùng nổi giận, cảm giác bị lường gạt khiến cho cô không nhịn được muốn mắng chửi người, muốn phát tiết một trận.

"Đi thôi, ông nội đang chờ."

Tiếng của Ôn Kỳ từ phía sau truyền đến, Ôn Viễn quay đầu lại nhìn anh, thật sự khó mà tin được vào giờ phút này anh lại còn có thể ung dung bình tĩnh như vậy, cực kỳ chói mắt.

Ôn Viễn ngẩng đầu tát cho anh một cái, Ôn Kỳ không kịp phản ứng, lảo đảo một cái sau đó mới đứng vững, kinh ngạc nhìn cô.

"Cút ngay!"

Ôn Viễn lạnh lùng nói, cũng không quay đầu lại đi khỏi đó.