Chương 26
Sau một hồi lộn xộn, trong khoảng thời gian Kiều Vũ Phân phải nhập viện Ôn Hành Lễ tạm gác tất cả công việc, ngày đêm vất vả chăm sóc cho vợ.Kiều Vũ Phân cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng sự việc lần này đã hao tổn của bà rất nhiều sức lực, cho nên từ lúc nhập viện tới nay cả ngày đều là bộ dáng ỉu xìu. Bác sỹ nói bà vẫn phải từ từ điều dưỡng thân thể đồng thời phải tiếp nhận trị liệu tâm lý. Ôn Hành Lễ suy nghĩ tới vấn đề Kiều Vũ Phân không chịu tiếp nhận điều trị tâm lý thì có chút phân vân.
Mỗi ngày Ôn Viễn đều theo bà Thành đến bệnh viện đưa cơm, tuy nhiên cô chưa từng bước vào phòng bệnh. Cha cô đi ra đi vào nhìn thấy cô nhưng cũng không nói gì. Hai người bọn họ không dám mạo hiểm, chỉ sợ Kiều Vũ Phân nhìn thấy Ôn Viễn thì bệnh cũ tái phát, khiến cho tình thế càng thêm rối rắm.
Ôn Viễn có thể nhìn thấy trong cặp mắt Ôn Hành Lễ chất chứa nhiều chuyện cần nói, nhiều cảm xúc phức tạp mà có lẽ cô chưa hiểu hết, nhưng nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của cha thì cô đã hiểu.
Kể từ ngày đó thành phố B đã không còn những trận mưa to, chỉ là mấy ngày gần đây mỗi khi gần đến tối thì sẽ có những trận mưa nhỏ. Những ngày tiếp theo do nhiệt độ mặt trời lên cao chiếu sáng khiến cho không khí rất oi bức. Ôn Viễn đứng ở bên cửa sổ phòng bệnh cuối hành lang chờ bà Thành đi ra, ngoài cửa sổ có cây cổ thụ rất to, trên cây râm ran tiếng ve làm cho cô cảm thấy phiền lòng. Ôn Viễn ảo não, với tay ra bẻ lấy cành cây trước mặt.
Giữa trưa, bệnh viện vẫn tấp nập người như cũ. Đứng ở chỗ này có thể thấy cổng lớn của bệnh viện, dòng xe cộ qua lại không ngớt. Cô lờ mờ nhận ra một chiếc xe quen thuộc đang chạy về hướng này.
Lúc đầu Ôn Viễn chưa kịp có phản ứng bởi vì mấy ngày Kiều Vũ Phân nhập viện cũng không thấy Ôn Hành Chi tới thăm cô. Kể từ ngày anh nói những lời vô tình ở nhà Ôn Viễn cũng không gặp lại anh, mỗi lần nhớ cô cũng chỉ biết chịu đựng. Cô hy vọng anh sẽ luôn ở bên cạnh mình, chỉ những lúc như vậy cô mới không suy nghĩ lung tung. Mỗi khi nghĩ tới vấn đề này thì đầu óc Ôn Viễn lại trở nên rối loạn. Cô tức giận vứt cành cây xuống đất, dùng sức xoa mặt.
Chợt nghe có tiếng động ở dưới lầu, Ôn Viễn nghiêng người ngó xuống một cái, cái nhìn này làm cho cô hoảng loạn. Cô chỉ thấy Ôn Hành Chi đang khom lưng nhặt nhánh cây cố vừa ném xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Không cẩn thận bị anh bắt gặp làm cho Ôn Viễn có chút chột dạ. Nhưng lúc nãy nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh thì cô lại cảm thấy có chút tức giận.
Cô lầu bầu trong miệng cũng không có nói lời xin lỗi anh. Ôn Hành Chi cũng không muốn tính toán cùng với cô, bỏ nhánh cây vào thùng rác, đi thẳng lên lầu. Chỉ một lát sau đã thấy bóng dáng cao lớn kia đứng ở cửa cầu thang.
“Giữa trưa mà cháu đứng ở đây làm gì?”
Không đợi Ôn Viễn nghĩ cách mở lời như thế nào thì Ôn Hành Chi đã hỏi cô rồi.
“Bà Thành đi đưa canh, cháu đi theo tới đây.” Ôn Viễn khéo léo chỉ chỉ cái cửa rồi nói.
“Tại sao không vào?”
“……………”
“Đưa canh mấy ngày rồi?”
“….cũng mấy ngày rồi.”
“Cho nên nói, cháu chờ ở ngoài này mấy ngày rồi?”
Ôn Viễn không lên tiếng. Ôn Hành Chi cũng không làm khó cô nữa, sau khi hỏi xong anh trực tiếp đẩy cửa phòng đi vào.
Ôn Viễn cảm thấy khí thế cường đại trước mặt mình biến mất thì nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu là quan tâm cháu thì chú cũng đừng dùng giọng điệu chất vấn ấy có được không…..rất dọa người đó.”
Ôn Hành Chi tới đây chuyến này là do ông cụ gọi anh tới. Đối với người em trai không hề xuất hiện từ khi vợ mình nhập viện này thì Ôn Hành Lễ cũng không hề có nửa phần trách cứ. Ông đem đồ vật đang cầm trong tay giao cho bà Thành, đi ra bên ngoài cùng với Ôn Hành Chi.
Ánh mặt trời giữa trưa rọi vào trong phòng, Ôn Hành Lễ bảo Ôn Hành Chi ngồi xuống.
“Anh muốn chú nói với Ôn Viễn chuyện học đại học.”
Ôn Hành Chi vừa ngồi xuống, nghe thấy câu này thì cười nói: “Anh và chị dâu đều ở đây chuyện này sợ rằng không tới phần em nhúng tay vào.”
“Hành Chi.” Nét mặt Ôn Hành Lễ xấu hổ: “Giữa anh em ta không nhất thiết phải nhiều lời, chú chăm sóc Viễn Viễn còn nhiều hơn so với anh, con bé thân thiết với chú hơn anh rất nhiều, anh nghĩ…. chú có thể nói chuyện với con bé?”
Ôn Hành Chi cúi đầu suy tính trong chốc lát: “Em đại khái đã hiểu ý của anh, chỉ là, chuyện này làm như vậy cũng không ổn.”
Anh nói: “Em không hiểu vì sao chị dâu lại phải đem chuyện Ôn Viễn đi học bốn năm ở thành phố T trở nên nặng nề như vậy, em nghĩ chắc là con bé muốn tự rèn luyện bản thân, đây có thể xem là một chuyên tốt, tội gì phải chuyện bé xé ra to.”
“Vậy ý chú là phải làm thế nào?”
“Rất đơn giản.” Ôn Hành Chi nói: “Ai chữa bệnh lo chữa bệnh, ai đi học thì cứ đi học, không ai làm ảnh hưởng đến ai. Huống chi anh cũng rõ bệnh của chị dâu cũng không phải là do Ôn Viễn mà ra.”
Lời nói này đối với Ôn Hành Lễ có thể xem là châm chọc trắng trợn. Vợ ông bởi vì ông mà uất ức nhiều năm, thế nhưng ông lại muốn đổ những uất ức này lên đầu một đứa nhỏ chưa tới hai mươi tuổi để tự tìm bình an cho bản thân, đây không phải cũng là hèn nhát hay sao?
Ôn Hành Lễ có chút biểu lộ bực bội nhưng không thể làm gì hơn là đi chỗ khác hút thuốc. Ôn Hành Chi cũng lười nhắc nhở ông nên trực tiếp cầm áo khoác đi ra khỏi phòng bệnh.
Nha đầu kia vẫn đứng ở chỗ cũ, bóng dáng nhỏ nhắn được ánh mặt trời bao bọc lấy, hai má có chút ửng đỏ lên. Ôn Hành Chi dừng bước nhìn cô một lát, nhưng trong lòng cũng không khỏi ngạc nhiên, con người bé nhỏ như vậy thế nhưng lại rất bướng bỉnh.
Anh vẫy vẫy tay về phía cô: “Ôn Viễn, tới đây.”
Ôn Viễn có chút do dự nhìn anh, sau khi xác định không có gì khác thường mới đi đến bên cạnh anh.
“Có chuyện gì à?”
Giọng nói không còn cung kính giống như lúc đầu nữa. Anh gõ ót cô một cái làm cô nhăn mũi lại.
“Tôi đưa cháu trở về.”
Ôn Viễn che cái trán, trừng mắt nhìn anh: “Cháu còn phải chờ bà Thành đấy.”
“Bà Thành một lát nữa mới về được.”
Ôn Viễn liếc nhìn xung quanh chợt vui vẻ ra mặt: “Vậy cũng được, cháu về cùng với chú.”
Ôn Hành Chi nhìn cô có chút kỳ lạ nhưng cũng không muốn dò xét thêm. Anh đi lái xe tới đây, đưa cô về nhà. Trên đường về là giờ tan tầm cho nên xe đi rất chậm. Chỉ là Ôn Viễn cũng không cảm thấy khó chịu, cô kéo tấm chắn nắng phía trước xuống, ngồi xích về bên phía tài xế nơi có máy lạnh thổi tới.
Da của cô rất đẹp, trắng nõn giống như món đồ sứ tinh tế, nên bị ánh mặt trời chiếu vào liền ửng đỏ lên. Ôn Hành Chi liếc nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của nha đầu này thì cũng không làm phiền cô. Ôn Viễn thì ngược lại, lúc xe chạy gần về đến nhà thì dường như chợt nhớ tới cái gì đó, lập tức phá vỡ không khí yên tĩnh này.
“Chú, mấy ngày này sao chú không tới bệnh viện?”
“Có cháu ngày ngày đều có mặt thì tôi cần gì phải khẩn trương?”
Ôn Viễn không khỏi đỏ mặt lên, đi theo anh xuống xe, nhỏ giọng nói: “Cháu với chú không giống nhau.”
“Tôi không có gây chuyện như cháu, cũng không có thời gian rảnh rỗi.” Đã tới cổng lớn, bước chân Ôn Hành Chi chợt dừng lại, xoay đầu nhìn cô: “Mấy ngày tới cháu đừng tới bệnh viện nữa, đợi mọi chuyện trở nên tốt hơn rồi hãy nói tiếp.”
Nghe vậy Ôn Viễn muốn kháng nghị lại nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của anh thì dừng lại.
“Làm xong những chuyện nên làm của bản thân đi, chuyện còn lại không cần cháu quan tâm. Chuyện chọn trường đã quyết định xong không cần suy nghĩ nữa.”
Ôn Viễn im lặng, một lúc lâu sau mới cúi đầu lầu bầu: “Vậy còn chú?” Cô ngẩng đầu lên: “Chú có phải rất bận hay không? Còn mấy ngày nữa là tới lễ tốt nghiệp của cháu chú có đến dự hay không?”
“Cái này tôi sẽ không quên.”
Mặt mày Ôn Hành Chi có chút nhu hòa khi nói đến vấn đề này. Thật ra thì anh cũng có chút mong chờ cô gái này đứng trên bục cao trước toàn trường.
Giống như một cô công chúa cao ngạo, mà từ trước đến giờ cô chưa từng có bộ dạng như vậy.
Mấy ngày về sau quả nhiên Ôn Hành Chi đều không xuất hiện, Ôn Viễn cũng không vì vậy mà ở lỳ trong nhà. Lâu lâu cô cũng chạy tới bệnh viện mấy lần, cho tới một hôm cô nhìn thấy Ôn Kỳ đã lâu không gặp ở trong bệnh viện.
Lúc nhìn thấy Ôn Kỳ, Ôn Viễn cảm thấy kinh ngạc. Cô theo bản năng đứng thẳng người trong khi đó Ôn Kỳ lại đang có chút vội vã, anh nhìn nhìn Ôn Viễn giống như có chuyện gì đó muốn nói, nhưng trong đầu vẫn còn ẩn chưa nhiều bực bội nên cuối cùng chỉ ném ra một câu: “Em…em ở chỗ này đợi anh.”
Giọng nói có vẻ rất nghiêm túc làm cho Ôn Viễn cảm thấy có chút thấp thỏm. Cô đợi ở ngoài phòng bệnh một hồi lâu sắp được một tiếng mới thấy Ôn Kỳ đẩy cửa đi ra.
Anh nhìn Ôn Viễn chằm chằm: “Đứng ở đây làm cái gì? Muốn làm thần giữ cửa hả?”
“Em muốn như vậy.” Ôn Viễn không tự nhiên cọ cọ chân.
“Em cố ý gây ra phiền toái, em cố ý.” Ôn Kỳ giơ tay gõ gõ vào đầu cô: “Cùng anh xuống dưới.”
Nói xong anh cũng không đợi cô đồng ý mà đi trước. Ôn Viễn vuốt vuốt tóc, uất ức trừng mắt nhìn anh.
Thời tiết hôm nay cũng không được xem là quá nóng, nhiệt độ đến buổi tối cũng xem như là vừa phải. Ôn Kỳ từ từ bước đi ở phía trước, đi tới một vườn hoa nhỏ trong bệnh viện thì dừng lại, xoay người nhìn Ôn Viễn. Anh thấy cô đang đến gần thì vội lên tiếng kêu cô ngừng lại.
Ôn Viễn có chút kinh ngạc nhìn, chỉ thấy anh có cười thần bí, sau đó lấy từ trong túi áo khoác một hộp sữa vị chuối tiêu đưa cho cô.
“Thấy sao? Thấy anh có ra dáng một người anh không?”
Anh theo thói quen chờ đợi sự phản ứng của cô nhưng thật không nghĩ tới lại thấy cô khóc. Ôn Viễn cũng không biết nguyên nhân, lỗ mũi chợt có chút ê ẩm, nước mặt không được cho phép nhưng cứ thế mà tuôn ra. Tất cả rất đột ngột, giống như là thuận nước đẩy thuyền.
Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, lau lau nước mắt: “Anh cho rằng lúc này em cầm hộp sữa của anh thì em có thể quên đi lúc anh khi dễ em sao? Không có chuyện đó đâu.”
Ôn Kỳ cười cười, nụ cười mang theo mùi vị của người trưởng thành.
Anh sờ tóc Ôn Viễn, khan khan giọng nói: “Lần này quả là thông minh, không tệ.”
Xét thấy Ôn Kỳ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn làm người xấu, Ôn Viễn không chút khách khí giật lấy áo khoác của anh trải lên thảm cỏ. Sân cỏ này mới được sửa chữa lại nên lúc này cũng có một số chồi non nhú lên. Ôn Kỳ dở khóc dở cười nhìn cô, cuối cùng cũng đi tới nằm kế bên, anh cũng không quên chen lấn với cô một chút.
Toàn bộ những người ở bệnh viện lúc này sợ chỉ có hai người là nhàn hạ nhất mà thôi.
“Sao anh lại quay về?”
Cô nhớ, lúc Kiều Vũ Phân nhập viện vẫn là giấu diếm Ôn Kỳ.
“Anh gọi điện về nhà thì gặp bà Thành, với sự thông minh của mình thì anh chỉ cần hỏi hai ba câu là có thể biết hết mọi việc.”
Ôn Viễn quay qua cắn anh một cái.
“Ôn Viễn.”
“Hả?”
Ôn Kỳ nhìn lên bầu trời đã có vẻ tối xuống, những ngôi sao kia giống hệt như ánh mắt của cô. Cho nên anh thay đổi tư thế, không nhìn cô nữa.
“Có phải em không thích ngôi nhà này?” Ôn Kỳ đem tay gối lên đầu, anh nhàn nhã nói: “Khi còn bé em luôn bị anh bắt nạt, lớn lên thì lại bị mẹ quản giáo nghiêm ngặt, có phải em không cảm thấy tự do?”
“Anh còn biết mình đối xử với em không tốt?” Ôn Viễn vừa nhéo, vừa đá anh một cái.
Ôn Kỳ cười nhạt, không lên tiếng.
Thật ra thì cô muốn rời nhà không phải hoàn toàn vì những lý do đó.
Khi tốt nghiệp tiểu học nghe được trận cãi vã của cha mẹ đối với cô mà nói đó có thể xem là điều ngoài ý muốn. Cha mẹ sống cùng vài chục năm không phải là ruột thịt, đả kích này đối với cô tất nhiên là khó có thể chịu đựng được.
Cô vẫn sợ cha mẹ như cũ, sau khi cha rời đi cô cũng không dám đi tìm mẹ để xác minh điều kia mà lại đi tìm bà Thành. Bà Thành đã ở nhà này nửa đời rồi, có chuyện gì mà lại không biết, nhưng bà làm sao có thể nói cho cô biết được? Bất đắc dĩ Ôn Viễn mới phải đe dọa bà Thành muốn đi ra khỏi nhà này, bà mới bất đắc dĩ nói cho cô biết sự thật.
Không biết bà Thành có nói hết sự thật ra hay không, nhưng những điều Ôn Viễn nghe được từ bà là như thế này: mẹ của cô trong miệng bà Thành là một mỹ nhân mỹ lệ dịu dàng, là bạn học với Ôn Hành Lễ. Hai người học cùng ngành ngoại giao, chỉ là Ôn Hành Lễ lớn hơn mẹ cô ba lớp, cho nên khi mẹ vừa nhập học thì Ôn Hành Lễ đã chuẩn bị tốt nghiệp.
Theo lý thuyết thì hai người không có cơ hội quen biết nhau. Năm cuối cùng chuẩn bị tốt nghiệp thì Ôn Hành Lễ lại càng không có cơ hội xuất hiện ở trường bởi vì lúc đó tài năng khan hiếm, mà Ôn Hành Lễ lại là nhân tài tinh thông ngoại ngữ trong ngoại giao, hơn nữa gia thế của ông cũng rất hiển hách, cho nên dù chưa tốt nghiệp đã được điều vào Bộ Ngoại Giao làm trợ lý, tiền đồ rất sáng lạng.
Chính vì sự ưu tú này, cho nên học viện Ngoại Giao nơi ông học đã mời ông diễn giảng ở buổi nhập học của tân sinh viên. Cũng chính trong lần diễn giảng này đã khiến cho mẹ cô biết đến con người ưu tú này, sau đó lại ôm ấp tình cảm trong lòng.
Mẹ của Ôn Viễn rất bướng bỉnh, so với cô còn có phần hơn, đồng thời bà cũng rất kiên nhẫn, từng thề muốn cùng Ôn Hành Lễ sánh duyên. Bà khổ luyện tiếng Anh ngày đêm. Nếu chuyện này xảy ra ở hiện tại thì tuyệt đối là một bộ phim tình cảm sâu sắc, và mọi người cũng nhìn thấy ước muốn của nữ chính dần dần thành hiện thực. Nhưng thực tế là khi mẹ cô từng bước từng bước cố gắng tiến vào trái tim người đàn ông ấy thì lại phát hiện bên cạnh người đàn ông này đã có một người con gái. Là đối tượng do gia đình giới thiệu, gia thế môn đăng hộ đối mà quan trọng nhất là ông ta cũng không có ác cảm với người phụ nữ kia.
Cái thời đại đó thật sự không cần cái gọi là tình yêu, chỉ cần cả hai cảm thấy thích hợp là có thể sống với nhau cả đời. Mẹ Ôn Viễn giống như một con cá khác loài, hơn nữa trong lòng bà cũng cực kỳ khổ sở. Bà có thể nhận thấy tình cảm mà người đàn ông ấy dành cho mình nhưng điều này cũng không đủ để ông buông tay người phụ nữ kia đến với mình. Ông nói bà còn trẻ, còn có thể có nhiều sự lựa chọn hơn. Nếu như bà không biết xấu hổ là gì thì có thể tiếp tục qua lại với ông sau khi ông đã cưới vợ. Hai lựa chọn, cái nào cũng có sự khởi đầu khó khăn.
Nhưng cuối cùng thì mẹ Ôn Viễn cũng coi trọng tôn nghiêm của bản thân, bà quả quyết gạt tình cảm qua một bên, bắt đầu cố gắng học hành, sau đó thì đi ra nước ngoài.
Gia cảnh của mẹ cô thì cha mẹ đều mất, được chú nuôi dưỡng, muốn ra nước ngoài thì cần rất nhiều tiền mà bà lúc đó tuyệt đối không thể gánh vác nổi, mà lúc đó đi ra nước ngoài cũng không đơn giản như bây giờ. Nhưng cuối cùng bà cũng thành công đi ra nước ngoài nhờ sự giúp đỡ của Ôn Hành Lễ.
Ôn Hành Lễ làm ở Bộ Ngoại Giao giúp đỡ bà một ít chi phí cộng với tích góp của bản thân trong mấy năm trời đi làm, cuối cùng bà cũng ra được nước ngoài.
Sau lại nghe bà Thành nói bà rất thành công ở nước ngoài, sau đó trở về trong cuộc tìm kiếm lưu học sinh nghiên cứu vật lý rồi kết hôn ở thành phố B. Sau đó một thời gian hai người cùng đi đến Tây Tạng.
Ba mẹ ruột của Ôn Viễn đều là người hiền lành, họ ở Tây Tạng giúp đỡ thiếu nhi, nên cứ cách một năm lại trở lại đó một lần. Nhưng sau đó gặp chuyện không may, hai người gặp một trận lỡ đất, cả một nhóm người đi chung nhưng không còn ai sống sót.
“Bà Thành nói bởi vì họ hiền lành, cho nên khi chết đi nhất định sẽ tới Thiên Đường. Sau khi chết đi nhất định rất an bình.”
Ôn Viễn mở mắt nhìn lên trời cao, thì thầm nói. Ôn Kỳ nghiêng đầu qua nhìn cô, cuối cùng anh đưa tay vỗ vỗ đầu cô. Chuyện sau này anh đã đều biết, khi đó đã có ý thức nên mọi chuyện đại khái cũng coi như là biết. Anh nhớ sau khi ba biết chuyện này đã không quản sự ngăn cản của mẹ mà chạy cả đêm đến Tây Tạng, sau khi trở về thì ôm theo một đứa bé trở về. Mẹ làm loạn cả nhà không muốn nghe theo, ba cầu xin mẹ, nói ba mẹ đứa bé đã qua đời, không còn người thân nào nữa nên xin mẹ mở lòng từ bi.
Tóm lại sau đó vẫn có một ít náo loạn nhưng cuối cùng đứa bé vẫn được ở lại. Tên đứa bé là Ôn Viễn, bởi vì trong tên của mẹ cô bé có một chữ Viễn.
“Em không hỏi anh những chuyện này vậy tại sao anh lại nói cho em biết?”
Ôn Viễn quay đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn anh: “Đã có lúc em nghĩ anh không đối xử tốt với em, có phải vì em đã chiếm mất một nửa tình yêu của mẹ. Nếu là em em cũng nghĩ như thế, ba hàng năm đều không ở nhà, có phải mẹ thường xa cách em, ông nội cũng rất ít khi cười với em, cho nên em nghĩ em nên đi xa một chút, như vậy có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
“Em nghĩ lung tung gì đấy?” Anh nặng nề gõ lên đầu cô.
Ôn Viễn hơi nhíu mày: “Dù sao em cũng cảm thấy là như vậy.”
“Em nghĩ cái gì thì cũng đều đúng hả? Vậy em cứ dứt khoát giao tính mệnh cho người khác chăm lo là được rồi.”
“Anh.” Ôn Viễn níu lấy tay, vùi đầu vào khuỷu tay anh.
Ôn Kỳ tỏ vẻ tức giận ôm lấy cô: “Không ai chán ghét em cả, biết không? Không nên suy nghĩ linh tinh.”
“Ưʍ.”
Hiếm khi mới có lúc không cãi cọ cùng với anh, nhưng có lẽ cô còn chưa rõ. Ôn Kỳ, cái người anh trai trên danh nghĩa này chưa từng có ghét cô.