Chương 11: Vĩ thanh
Hai năm trước tinh thần Helen suy sụp, cha mẹ cô ta phải đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần an dưỡng. Mà Joel cũng từ quỷ môn quan trở về, được Ti Ti chăm sóc chu đáo dần dần bình phục. Hai vợ cùng chồng trải qua sự kiện đó càng thêm ân ái mặn nồng, bọn họ bây giờ không chỉ có thằng nhóc thiên tài Hạo Hạo, còn có thêm cô công chúa bảo bối."Tiểu bảo bối, đến bên mẹ này,…"
Ti Ti cầm lấy một miếng bánh dụ dỗ tiểu bảo bối, ai dè tiểu bảo bối vừa nhìn thấy bánh bích quy ngược lại phịch một tiếng ngồi xuống đất, sau đó trực tiếp bò vùn vụt tới Ti Ti đẩy ngã cô ra đất. "Mẹ từ bỏ!" Cô phụng phịu nói, bánh bích quy trong tay sớm bị tiểu bảo bối cướp lấy.
Mary buồn cười đưa tay ra đỡ lấy Ti Ti: "Thôi nào, đứng lên."
Ti Ti chưa kịp đứng dậy, lại nghe tiếng con trai gọi mình: "Mẹ, mau tới, có tin về ba nha!" Lại nữa rồi!
Ti Ti hứng thú quay vào phòng, tin tức đại nhân vật vĩnh viễn không hết, đàn ông xuất sắc đặc biệt như Joel, tin của hắn toàn là những vụ bê bối. Trước kia cô rất để ý, nhưng hiện tại… Ghé vào trên bệ cửa sổ, cô thấy thấp thoáng chiếc xe hơi quen thuộc từ xa chạy tới.
Một người đàn ông giỏi giang vì ngươi mà từ bỏ tính mạng của mình cũng không hối tiếc, ngươi còn có thể hoài nghi hắn cái gì?
Cô không thèm để ý ánh mắt người khác, chỉ quan tâm đến thâm tình trong đáy mắt hắn.
Hắn ra khỏi xe, bên cạnh hắn là một phụ nữ xinh đẹp, cô vẫn không hề thắc mắc, vẫy tay chào hỏi hắn: "Joel, sao anh trở về nhanh vậy, không phải nói ngày mốt mới trở về sao?"
Joel ngẩng đầu nở một nụ cười mê người.
"Tại nhớ em, búp bê!"
Ti Ti hừ hừ: "Không phải nhớ tiểu bảo bối sao?"
"Ừm! Búp bê, anh nhớ mẹ của tiểu bảo bối và tiểu bảo bối!" Joel cười hì hì.
"Bớt nói lời buồn nôn đi!" Ti Ti thè lưỡi.
Joel cười cười: "Đây là em họ của anh, có nhớ không? Anh đã nói qua với em rồi, cô ấy kết hôn sống ở Ả Rập."
Đúng vậy, anh từng đề cập qua, nhưng quan trọng nhất là, vô luận phụ nữ có xinh đẹp cỡ nào anh cũng không để vào mắt, thật sâu trong lòng anh chỉ có cô là đẹp nhất! Ti Ti ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi phòng, cười khanh khách bước xuống dưới lầu.
Cô là độc nhất vô nhị!
Hoàn