Vậy Em Là Gì Với Cô?

Chương 40: Đoạn tuyệt

Ngày 26 tháng 1 là một ngày nắng đẹp Ngọc Trân nghĩ cứ day dưa như vậy hoài cũng không được coi quyết định sẽ cắt đứt tất cả với Hoàng Linh, Ngọc Trân móc điện thoại ra điện cho Bích thông báo đêm nay sẽ thực hiện kế hoạch. Như thường lệ Hoàng Linh đến nhà Ngọc Trân học thêm nói là học thêm nhưng thực chất là lí do biện hộ cho việc cô gặp người trong lòng, cô không ngờ rằng đây có lẽ là một ngày rất sốc với mình.

“ Em yêu chị.” Bích nháy mắt ra hiệu cho Ngọc Trân là Hoàng Linh đã tới để cùng diễn.

Hoàng Linh bên ngoài định mở cửa nghe hai người bên trong đang nói chuyện tính cô không thích nghe lén mà câu chuyện này lại là về tình địch nên cũng muốn nghe Ngọc Trân trả lời ra sao.

“ Chị cũng thích em từ lâu rồi.” Ngọc Trân vừa nói vừa đi từ từ lại ôm Bích cả hai người ôm chằm nhau không một chút “ giả trân “ người ở ngoài không nhịn được mở cửa hỏi: “ Vậy em là gì đối với chị?” Bích và Ngọc Trân giả vờ như bị phát hiện tách nhau ra Ngọc Trân lòng đau nhói trả lời lấy câu hỏi đó của Hoàng Linh: “ Chỉ đơn giản là cô trò.” Hoàng Linh nghe xong gật đầu uất ức: “ Được, sau này e là cô trò cũng không thể.” dứt câu nàng bỏ đi về bỏ lại Ngọc Trân quỳ rạp xuống đất khóc nức nở. Bích đỡ Ngọc Trân dậy an ủi cô: “ Dù em không là gì với cô nhưng những chuyện này em đều đã trải rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Ngọc Trân nói muốn ở một mình Bích đành đi về. Hoàng Linh về nhà thì ở trong phòng suốt cô nằm ngẫm nghĩ lại từng kỉ niệm một của hai người tự hỏi xem mình yêu nàng như vậy? Đối xử tốt với nàng như vậy? Sao nàng lại không yêu mình? Ngọc Trân bên này càng thảm thiết hơn cô không ngừng hồi tưởng lại chuyện ban nãy.

“ Em ngốc quá, sao chỉ đơn giản là cô trò chứ…sau này e là cô trò cũng không thể sao?” nàng nghẹn họng nói ra suy nghĩ trong lòng.

Từ hôm đó về sau, một người đi dạy một người đi học gặp nhau như chưa từng quen.

Cuối năm 12, trường hai người có tổ chức cho mỗi lớp đi chơi tự chọn. Lớp Ngọc Trân bầu chọn đi Đà Lạt. Ở Đà Lạt, đám bạn của Hoàng Linh làm đủ mọi trò để nàng vui ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng chẳng được thuận buồm xuôi gió, nhìn qua bên Ngọc Trân được Bích ngồi tâm sự ở quán cà phê trên núi còn tức hơn. Bích ngồi tâm sự một hơi thì Ngọc Trân mới biết được thì ra mẹ Bích là một tài phiệt đã li dị ba nàng, nàng hiện đang ở với ba mà người mẹ tài phiệt kia cứ muốn nàng về, nàng còn có một mối tình với một người đã chết. Đúng vậy người nàng yêu đã chết…

“ Đà Lạt là nơi hạnh phúc của các cặp đôi, nơi bắt đầu và diễn ra những mối tình tuyệt đẹp. Có lẽ mình vô phước không được thử cảm giác ấy…” Ngọc Trân ngồi ở trên quán cà phê trên đồi nhìn xuống nhóm Hoàng Linh thấy nàng đang chơi vui vẻ mà nói trong vô thức.